Lạc Thanh Thanh nhíu mày, trong mắt chớp lóe ánh sáng, vô cùng khí phách ra lệnh:
- Âm Cơ!
Một cô gái dáng người nhỏ nhắn, thoạt nhìn chỉ chừng mét hai, mét ba, so với học sinh tiểu học còn nhỏ nhắn hơn nữa, có một khuôn mặt em bé tinh xảo tiến lên nói:
- Thần ở!
Lạc Thanh Thanh nhẹ nhàng bâng quơ ra một mệnh lệnh tàn khốc:
- Ngươi đến hoàng thành Liệt Minh tìm hiểu một phen đi! Nếu có cơ hội, thì mượn hai cái đầu của hai gã đại tướng liên minh Liệt Nhật về.
- Vâng! Bệ hạ!
Cô gái xinh đẹp thoạt nhìn nhỏ nhắn hơn cả học sinh tiểu học nghe xong mệnh lệnh cúi đầu trả lời, hai chân dùng sức, trong chớp mắt đã biến mất ngay tại chỗ.
Vị mỹ nữ tuyệt sắc không có chỗ nào là không đẹp đột nhiên nói:
- Bệ hạ, thế lực có thể chiến đấu với con khủng long cổ dài cấp năm bị thương nặng kia ngoài ba thế lực lớn chúng ta ra, còn có một thế lực nữa.
Lạc Thanh Thanh nhíu mày, nhanh chóng nói:
- Ảnh Lam, ngươi nói thế lực Nhạc Trọng trong cốc Kên Kên à?
Ảnh Lam khẽ gật đầu:
- Gã đàn ông tên Nhạc Trọng kia, tuổi chừng hai mươi mốt đến hai mươi lăm tuổi. Đột nhiên xuất hiện ở thôn Tiếu gia, sau đó gồm thâu bộ lạc Kên Kên, bộ lạc Tấn Mãnh Long. Gần đây thậm chí cả chiến sĩ Liệt Nhật mà liên minh Liệt Nhật phái ra đều bị hắn tiêu diệt toàn bộ. Trong tay hắn hẳn là có ít nhất hai thần chiến sĩ cấp bốn. Đồng thời sau khi thu được chiến giáp Liệt Nhật, sức chiến đấu của họ cũng đã tăng lên rất mạnh. Bọn họ hẳn cũng có được sức mạnh để chiến đấu với một con thú biến dị cấp năm bị thương nặng.
Lạc Thanh Thanh tự tin nói:
- Không sai. Nhưng Nhạc Trọng hắn không có khả năng biết được tình báo của con khủng long cổ dài cấp năm kia. Ngay cả ba thế lực lớn chúng ta, người nắm giữ tình báo con khủng long cổ dài cấp năm cũng không nhiều. Cho nên chắc không phải là hắn.
Ảnh Lam cũng khẽ gật đầu đồng ý nói:
- Quả thật, tình báo kia chúng ta phải trả một giá lớn mới có được. Hắn xác thực không thể nhanh như vậy thì đạt được tình báo này.
Tình báo về con khủng long cổ dài cấp năm bị thương nặng kia là do liên minh Liệt Nhật phát hiện trước, nhưng Bạo Phong Cốc, Dực Long Sơn phái gián điệp trà trộn trong liên minh Liệt Nhật phải trả cái giá thật lớn mơi đưa được tình báo này đến tay hai tổ chức lớn. Là vì con thú biến dị cấp năm kia thực lực quá khủng bố, nên hai tổ chức lớn vẫn bảo trì thái độ trầm mặc, cũng không tùy tiện tổ đội nhóm đi chinh phạt con khủng long cổ dài cấp năm kia.
Mày phượng của Lạc Thanh Thanh khẽ nhíu lại, nói:
- Nhưng Nhạc Trọng kia có thể ở trong khoảng thời gian ngắn quật dậy, xem ra cũng là một nhân vật có thủ đoạn lợi hại. Ảnh Lam, ngươi phụ trách thu thập tình báo của hắn cho ta..
Nhạc Trọng giống như một ngôi sao băng đột nhiên xuất hiện sáng bừng lên, cũng khiến cho Lạc Thanh Thanh cảm thấy uy hiếp. Cô tuy rằng tự tin, kiêu ngạo, nhưng không phải là kẻ ngu ngốc. Cô coi trọng mỗi một kẻ địch của mình, hơn nữa sẽ đem toàn lực đánh bại họ, đây mới là bí quyết tất thắng không bao giờ thất bại của cô.
Ảnh Lam khẽ gật đầu đáp:
- Vâng! Bệ hạ!
Thất kiệt còn trong của Bạo Phong Cốc cũng ở khu vực này cẩn thận dò xét tìm kiếm, nhưng vẫn không phát hiện được tin tức hữu dụng nào cả.
- Quay về đi!
Theo mệnh lệnh của Lạc Thanh Thanh, thân hình của cô và Bát kiệt đám Ảnh Lam lóe lên, biến mất trong rừng rậm.
Hai trăm nữ chiến sĩ Bạo Phong mặc chiến giáp Bạo Phong màu xanh còn lại cũng đi theo sau Lạc Thanh Thanh lùi vào trong rừng.
Đám người Lạc Thanh Thanh vừa rời đi thì Uy Lực An Na liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, đẩy đẩy Nhạc Trọng, không có ý tốt cười xấu xa nhìn Nhạc Trọng:
- Đi thôi! Nhạc Trọng!
Nhạc Trọng không chút nào để ý đến Uy Lực An Na đi theo bên cạnh, hắn đi thẳng về hướng Bạo Phong Cốc. Hắn bây giờ thật sự vô cùng tò mò về tổ chức Bạo Phong Cốc này.
Tố chất thân thể của đàn ông vốn mạnh khỏe hơn phụ nữ một chút. Đương nhiên là không tính một ít quái vật trong phụ nữ. Trong thế giới tràn ngập khủng long, thú biến dị, sinh vật duyên cố, côn trùng biến dị như vậy, phụ nữ nếu muốn tạo lập một phần cơ nghiệp là điều vô cùng khó khăn.
Một khi phụ nữ vừa mới tạo lập một phần cơ nghiệp thì chắc chắn sẽ bị những tổ chức nam quyền phụ cận cưỡng chế gồm thâu, hấp thu cả người và phần cơ nghiệp đó.
Lạc Thanh Thanh có thể ở một thế giới tàn khốc như vậy dẫn dắt một đám phụ nữ sáng tạo ra một Bạo Phong Cốc đứng sừng sững trên đất Thanh Châu, đây đúng là một chuyện không thể nào tin nổi.
- Đây là cửa vào Bạo Phong Cốc?
Nhạc Trọng nhìn cửa vào Bạo Phong Cốc, trong lòng hơi kinh hãi.
Chỉ thấy cái gọi là cửa vào Bạo Phong Cốc chính là một vách núi đen bị một cơn lốc khủng bố không giờ phút nào là không chuyển động bao phủ xung quanh. Trên vách núi đen đó có một dây xích sắt rất lớn nối liền bên này với sơn cốc bên kia. Cơn lốc khổng lồ ở giữa vách núi đen không ngừng càn quét thổi qua, khiến người ta vừa mới liếc mắt một cái thì đã cảm thấy kinh hồn táng đảm rồi.
Từng người từng người nữ chiến sĩ có thân thủ mạnh mẽ đi lên dây xích sắt lớn đó, chịu đựng đi xuyên qua cơn lốc cuồng bạo ở giữa đi đến bên kia sơn cốc.
Dưới cơn lốc không ngừng quay cuồng kia, cho dù là nữ chiến sĩ tinh anh của Bạo Phong Cốc cũng phải cẩn thận, đi rất chậm. Thậm chí có một lần, cơn lốc thổi mạnh quá, một nữ chiến sĩ cơ hồ là muốn ngã xuống vách núi đen, may mà được một chiến sĩ cấp bậc đội trưởng cao thủ kéo ngược lại, mới khiến cho nữ chiến sĩ đó còn sống sót.
Uy Lực An Na nhìn chằm chằm Nhạc Trọng, cười xấu xa nói:
- Sợ sao? Chỉ có người dũng cảm mới có thể đi qua bình chướng thiên nhiên này đến Bạo Phong Cốc của chúng ta.
Nhạc Trọng nhìn nhìn hai tay bị gân thú biến dị cấp ba trói chặt đến không chút kẽ hở, nói:
- Tôi chỉ muốn hỏi, cô muốn tôi dùng bộ dạng này đi qua đó sao?
Uy Lực An Na suy nghĩ một lúc, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý:
- Đây đúng là một vấn đề, nhưng không sao, tôi sẽ dẫn anh qua đó!
Nói xong, Uy Lực An Na rất nhanh thì lấy ra một sợi gân thú biến dị khác, cột chặt với sợi gân trói chặt hai tay Nhạc Trọng, sau đó chỉ vào một xiềng xích, nói với Nhạc Trọng:
- Đi thôi! Cho dù anh ngã xuống thì tôi cũng có thể kéo anh lên.
Xiềng xích kia cho dù là người không có bất kỳ trói buộc gì nếu muốn đi qua cũng đã vô cùng khó khăn rồi. Uy Lực An Na là có ý muốn khiến cho Nhạc Trọng xấu mặt.
Nhạc Trọng mỉm cười thoải mái đi đến trước một sợi xiềng xích, đấu khí hắc ám trào ra dưới hai chân hắn, khiến hai chân hắn bám chặt lên trên xiềng xích kia. Sau đó hắn như đi bộ bình thường bước lên trên sợi xiềng xích đó, thong thả đi trên xiềng xích đi qua bên kia.
- Thật là lợi hại!
- Gã đàn ông này thực không đơn giản!
- Là một cao thủ!
- ….