Phá hủy bốn
mươi ống phóng rốc-két thì Nhạc Trọng trực tiếp lấy ra hai khảu QZ8 là
súng máy hạng nặng nhắm vào đám địch nhân bên kia.
Súng máy hạng nặng là vũ khí giết chóc điên cuồng, ngọn lửa của nó phụt
ra thì mỗi tên chiến sĩ tinh anh bị trúng đạn thì trực tiếp gãy ngang
thân thể, đầu lâu nổ tung, bả vai nát bấy, tứ chi chia lìa, hình thành
một màn huyết tinh tàn bạo.
Những tên tinh anh kia giống như con dê đợi Nhạc Trọng đồ sát, chỉ chốc
lát hai mươi mấy tên giống như con sâu cái kiến bị giết sạch, chết tổn
thương thảm trọng, sĩ khí của bọn chúng sụp đổ hoàn toàn, chạy trốn tới
một nơi ẩn mật nấp, nghĩ đến một màn vừa rồi thì bọn chúng lạnh run.
- Người cường hóa? Không ngờ là cao thủ! Lúc này tấn công chỉ sợ thất bại rồi, chỉ có rút lui mới là con đường thích hợp nhất.
- Lập tức lui lại nào!
Trương Báo nhìn qua chiến sĩ tinh anh liên ba, liên bốn liên tục bị giết, biến sắc, nhanh chóng hạ đạt lệnh lui quân.
Hai doanh chiến sĩ của huyện Trữ Quang nghe được lệnh rút lui thì mỗi
người đều nhanh chóng chạy về phía xe, ai cũng không muốn sống ở chỗ
này.
"..."
Hai doanh chiến sĩ của huyện Trữ Quang đang muốn lên xe chạy trối chết,
lại trông thấy một màn khiến bọn họ há hốc mồm, lui ra phía sau.
- Hết! Đằng sau bị ngăn chặn!
- Xe tăng! Đó là xe tăng! Trời ạ, không ngờ là xe tăng.
Khi xuất hiện bốn chiếc xe tăng T69 thì chiến sĩ của huyện Trữ Quang còn lại hiện ra thần sắc tuyệt vọng, bọn họ không có át chủ bài chống lại
xe tăng a.
Trương Báo nhìn qua bốn chiếc xe tăng T69, trên mặt biến thành trắng bệch.
- Xe tăng! ! ! Bọn chúng thậm chí có xe tăng! ! Tại sao bọn chúng có thứ này?
Xe tăng, đây là vua của vũ khí bộ binh đấy, tùy tiện một pháo là có thể
bắn người tiến hóa như Trương Báo trở thành cặn bã. Huyện Trữ Quang có
hai doanh binh lực nhưng trước mặt một phát đạn của xe tăng là có thể
hoàn toàn nát bấy, đây là đồ sát đơn phương a.
- Báo ca! Chúng ta mau chạy đi! ! Nếu ở lại chỗ này chỉ biến thành tù binh của Nhạc Trọng mà thôi.
Ngưu Thắng đi tới trước ngươi của Trương Báo, sắc mặt trắng bệch nói
ra. Hắn đã nhìn thấy từng chiếc xe quân đội chở súng máy hạng nặng đang
chạy tới đây, đó là quân chủ lực của Nhạc Trọng đang tới nơi này.
Nếu như bộ đội chủ lực của Nhạc Trọng chạy tới thì không ai đi được cả.
Trương Báo nhìn qua xe quân đội và xe tăng đang chạy tới, thập phần tinh tường bằng vào lực lượng của bọn họ không cách nào ngăn cản đại quân
của Nhạc Trọng nghiền áp, vì vậy cắn răng quyết định thật nhanh cùng
Ngưu Thắng hai người bỏ qua hai doanh mà chạy trốn.
Trương Báo, Ngưu Thắng hai gã thủ lĩnh vừa trốn, sĩ khí của đám người
huyện Trữ Quang không còn một tia, nhao nhao sụp đổ hoàn toàn.
- Vứt bỏ vũ khí, đầu hàng không giết! ! Đầu hàng không giết!
Bộ đội của Nhạc Trọng vây lại và đem đại bộ phận chiến sĩ của huyện Trữ
Quang bắt lại. Một phần nhỏ chiến sĩ huyện Trữ Quang may mắn tránh được
bộ đội của Nhạc Trọng đuổi bắt.
Lúc này bởi vì Quách Tuyền biểu hiện xuất sắc, tranh thủ thời gian quý
giá cho Nhạc Trọng mà chỉ tổn thất năm người, bắn chết và đả thương chín mươi tám địch nhân, tù binh địch nhân sáu trăm tám mươi bảy người, lại
còn tiêu diệt một tên người tiến hóa nhanh nhẹn. Thu được trang bị hai
doanh và xe cộ.
- Doanh trưởng! Ngài tìm tôi có chuyện gì?
Lưu Nhị Hắc vẻ mặt hưng phấn đi vào bên người Nhạc Trọng. Vừa rồi hắn
mang binh đuổi theo bắt lấy đám chiến sĩ bỏ chạy của huyện Trữ Quang,
đây là chuyện cực kỳ sảng khoái.
Nhạc Trọng trầm giọng ra lệnh:
- Anh dẫn người áp tải tù binh vào trong trấn. Tôi dãn binh đi tấn công
huyện Trữ Quang, trước khi tôi trở về thì anh phải giữ vững vị trí của
Đào Mộc Trấn! Anh chỉ cần phối hợp với Trần Minh cùng giữ vững vị trí
của Đào Mộc Trấn, đây là đại công!
Lưu Nhị Hắc ưu điểm lớn nhất chính là phục tòng mệnh lệnh:
- Vâng! Doanh trưởng!
Nhạc Trọng khẽ gật đầu mang theo Trương Ngưu Giang, Hùng Chính hai chi
bộ đội chủ lực trang bị tận răng và bốn chiếc xe tăng T69 đi tiếp, thu
hoạch rất nhiều đạn dược mau chóng lao thẳng tới huyện Trữ Quang, trong
tận thế kẻ yếu chỉ là miếng mồi cho cường giả chiếm đoạt. Huyện Trữ
Quang cho hai doanh tấn công Nhạc Trọng, hiển lộ là huấn luyện chưa đủ,
sĩ khí không cao, ý chí chiến đấu không được, trang bị khuyết thiếu vũ
khí nặng. Nhạc Trọng tự nhiên sẽ không bỏ qua khối thịt mỡ này.
Thời điểm Thanh Phong Trại của Nhạc Trọng suy yếu thì huyện Trữ Quang
muốn chiếm đoạt thế lực của Nhạc Trọng, Nhạc Trọng cũng muốn mượn cơ hội này một lần hành động đánh hạ huyện Trữ Quang. Chỉ cần có được lương
thực và nhân khẩu của huyện Trữ Quang thì bộ đội của Nhạc Trọng sẽ tăng
vọt về chất.
Huyện Trữ Quang không giống như huyện Thanh Nguyên có tường thành. Nhưng mà chống cự tang thi và biến dị thí tấn công nên dựng hàng rào gỗ, trấn thủ các con đường trọng yếu trong trấn.
Đồng thời trên đường giao thông của trấn thì huyện Trữ Quang cũng tra người thủ hộ và dò xét.
Một tên chiến sĩ huyện Trữ Quang mang theo một khẩu súng trường 03,
thỉnh thoảng ngáp dài. Không đếm xỉa tới đường lớn, đột nhiên ánh mắt
hắn nhíu lại, la lớn:
- Địch tập kích! Có đoàn xe địch tập kích!
Bảy tên chiến sĩ đóng ở trên con đường giao thông này đứng lên, nhìn qua phía xa xa. Vừa nhìn xong thì sắc mặt của bọn họ trắng bệch.
- Xe tăng! ! Thậm chí có xe tăng! !
Ở phương xa có bốn chiếc xe tăng giống như quái vật sắt thép không ngừng lao nhanh về phía này. Ở sau lưng bốn chiếc xe tăng là từng chiếc xe
quân sự chở súng máy hạnh nặng lao tới.
Thời điểm tám tên chiến sĩ đang định bỏ chyaj thì một gã nam tử trẻ tuổi giơ cao cờ trắng đi đến trước mặt tám tên này, không kiêu ngạo không
xiểng nịnh nói ra:
- Tôi lầ sứ giả Hứa Phong mà Nhạc Trọng của Đào Mộc Trấn phái tới, tôi
muốn gặp trưởng quan cao nhất Đào Chính Nghĩa của các người.
Trong phòng hội nghị huyện ủy huyện Trữ Quang. Đào Chính Nghĩa sắc mặt
tái nhợt nhìn qua Hứa Phong cùng Nhạc Trọng giả làm hộ vệ đứng bên cạnh
Hứa Phong, lạnh lùng nói:
- Anh có lời gì nói đi!
Hứa Phong cùng Nhạc Trọng cũng bị soát người, không có bất kỳ vũ khí
nào. Đào Chính Nghĩa lại điều mười một tên người cường hóa thủ hộ, không cần phải lo lắng an toàn của bản thân mình.
Hứa Phong lúc này vô cùng cường thế nói ra:
- Đào hội trưởng, anh phái hai doanh đánh tới Đào Mộc Trấn đã bị chúng
tôi toàn diệt. Lúc này chúng tôi mang binh tới đây là hy vọng anh có thể đầu hàng chúng tôi vô điều kiện. Với tư cách trao đổi, chúng tôi sẽ cho anh và người nhà cùng tài sản của anh được an toàn. Nếu như không nghe
lời thì chỉ sợ anh cùng người thân và tài sản không được bảo đảm an toàn đâu.
Đào Chính Nghĩa híp mắt lại, trong mắt tinh quang chớp động, lạnh lùng phản bác:
- Anh đang uy hiếp tôi sao? Trong huyện Trữ Quang có một vạn năm ngàn
người, hơn bốn nghìn tên chiến sĩ. Còn có trang bị của một doanh quân
đội, nếu các người dám đánh vào Đào Mộc Trấn, bốn ngàn chiến sic của tôi cũng không ăn chay.