Nhân khẩu càng nhiều thì cao thủ che giấu trong đó cũng càng nhiều. Trong nơi này có
ba ngàn người cường hóa, cũng có không ít người tiến hóa, những người
tiến hóa này không bị bốn bang phái mời chào, bọn họ hoặc thành lập bang phái nhỏ của mình, hoặc là trực tiếp trở thành độc hành hiệp.
Ba ngàn người cường hóa nếu được Nhạc Trọng khống chế trong tay, hắn có
lòng tin đem quân của Ngô Nham Hoành ở Đại Thái Lan phục hưng quân
nghiền nát.
Đáng tiếc ba ngàn người cường hóa này có suy nghĩ của riêng mình, muốn
hợp bọn họ lại quá khó khăn. Dù sao người có chút bổn sự không muốn làm
thủ hạ của người khác làm gì. Đây là trong tận thế, rất nhiều người có
được lực lượng thì dã tâm cũng bành trướng nhiều lắm.
Dưới các loại kỹ năng mạnh mẽ oanh kích lên người, đám chim sẻ trên bầu trời lưu lại tám ngàn thi thể chợt nhao nhao bay đi.
Đám chim sẻ này vừa bay đi, rất nhiều người chạy ra khỏi xe, đem thi thể của những con chim sẻ này đưa vào trong xe, ở trong thành phố Quý Trữ
thì thịt biến dị thú bán rất được giá đấy.
Bạch Tiểu Thắng đi tới bên người của Nhạc Trọng và nói:
- Lão đại! ! Chúng ta có nên đi đoạt một ít không?
Nhạc Trọng lắc đầu trực tiếp cự tuyệt:
- Không cần!
Nhạc Trọng lúc này mang theo hơn hai mươi chiếc xe vận tải cỡ lớn, nhưng mà những thi thể này dùng để chở thi thể của biến dị thú. Những con
chim sẻ biến dị này hắn không thèm nhìn.
Đẳng cấp của chúng quá thấp, thịt của chúng cũng không cách nào bổ sung
nhiều nguyên khí cho những cường giả dưới trướng của hắn. Nhưng mà với
người bình thường mà nói thịt chim sẻ biến dị chính là mỹ vị đấy.
Sau khi tiêu diệt đám chim sẻ biến dị này, lưu lại hơn tám nghìn cổ thi
thể. Nhưng mà cũng có hơn hai mươi người cường hóa bị chúng ăn thành
xương trắng.
Sau khi nhặt xong đám thi thể chim sẻ, hơn hai trăm tên người cường hóa
mang vào trong xe tải, mang thi thể của chúng quay về thành phố Quý Trữ. Những thi thể chim sẻ biến dị này sẽ giúp bọn họ thoải mái một thời
gian ngắn, bọn họ tự nhiên không muốn mạo hiểm làm gì.
Sau khi đoàn xe bị đám chim sẻ biến dị này công kích, tiếp tục đẩy mạnh
tốc độ đi về phía trước, trên đường đi cũng hấp dẫn không ít biến dị thú đi tới, nhưng mà đối mặt với đại quân của nhân loại thì những biến dị
thú này không chịu nổi một kích.
Đoàn quân khổng lồ hành quân một ngày, rốt cục đi tới một sơn mạch to lớn.
Sau tận thế thì những sơn mạch to lớn này sinh ra biến hóa nghiêng trời
lệch đất, khắp nơi đều là đại thụ vài thước, có cả lớn hơn mười thước,
vô số kỳ hoa dị thảo trải rộng cả sơn mạch, có rất nhiều biến dị thú
cường đại chiếm giữ trong chiếm giữ sơn mạch này, thỉnh thoảng trong sơn mạch có âm thanh biến dị thú rống to lên.
Những dấu vết con người trong sơn mạch bây giờ đã bị lấn át hoàn toàn,
con đường do nhân loại mở ra cũng bị cây cối biến dị chiếm giữ, bị vô số cây cối đâm nát.
Trong sơn mạch này hội tụ vô số biến dị thú cường đại, cũng là nơi rất
nhiều cao thủ trong thành phố Quý Trữ lựa chọn cường hóa bản thân.
Rất nhiều người cường hóa mạnh mẽ đi tới nơi này săn biến dị thú tăng
cấp. Đương nhiên săn giết biến dị thú cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, cơ hồ mỗi một ngày đều có người cường hóa nhân loại chết trong miệng biến dị thú, cũng có người cường hóa nhân loại săn giết biến dị
thú tăng cấp. Đây là thiên đường của cường giả, địa ngục của kẻ yếu.
Giống như ngửi được mùi vị của nhân loại, trong bụi cỏ có chấn động,
những con chuột có thể trạng như con heo chạy ra ngoài, điên cuồng xông
thẳng qua đám người.
- Biến dị thú cấp 18. Chuột núi biến dị! Có được hàm răng sắc bén và sức lực rất mạnh, hàm răng của chúng có thể xuyên thủng sắt thép.
Nhạc Trọng vừa nhìn thấy những con chuột núi biến dị này, trong mắt chợt hiện ra một loạt tin tức.
Nhìn qua những con chuột núi biến dị này, rất nhiều người cường hóa đều
cầm vũ khí trong tay nghênh đón. Đây chính là một trong các biến dị thú
yếu nhất trong Đại Dung sơn mạch này, vừa vặn thích hợp cho người cường
hóa cấp thấp đối phó.
- Tân Giai Nhu, cô đi giết chúng đi!
Nhạc Trọng nhìn qua đám chuột núi biến dị này, đem một thanh ám ma đao ném cho Tân Giai Nhu.
- Vâng! ! Chủ nhân!
Tân Giai Nhu nhìn qua đám chuột núi biến dị, da đầu có chút run lên,
nàng trước nay ngay cả con gà cũng chưa từng giết qua đấy. Nhưng mà vì
con gái của nàng dù tay có run rẩy vẫn bước qua phía đám chuột núi biến
dị
Nhạc Trọng ở sau lưng của Tân Giai Nhu trầm giọng nói:
- Không phải sợ! Chỉ cần cô tỉnh táo lại thì chúng không phải đối thủ
của cô! Thực lực của cô mạnh hơn chúng nó rất nhiều! ! Nhớ kỹ, không có
người nào giúp cô đâu! Có thể giúp cô chỉ có chính cô mà thôi! Cho dù cô có chết tôi cũng không ra tay đâu.
Nhạc Trọng đem rất nhiều trang bị hệ thống thần ma đưa cho Tân Giai Nhu, nàng hiện tại tuy chỉ mới cấp 1, nhưng mà thuộc tính của nàng bây giờ
có thể so được với người cường hóa cấp 30. Chỉ cần nàng có thể vượt qua
vấn đề tâm lý, chém giết chuột núi biến dị không có vấn đề gì.
Tân Giai Nhu cầm ám ma đao nhưng thân thể run nhè nhẹ đi qua phía chuột núi biến dị, trong nội tâm tràn ngập sợ hãi.
Tốc độ của chuột núi biến dị thật nhanh, giống như con ngựa nhanh nhất,
mang theo khí thế hung mãnh vượt qua trước người của Tân Giai Nhu và
hung hăng bổ nhào vào nàng.
- Mình phải chết sao?
Tân Giai Nhu nhìn thấy khí thế hung mãnh của chuột biến dị thì thân thể
cứng ngắt, cơ hồ không thể động đậy, trong đầu trống rỗng.
- Mẹ!
Thời điểm Tân Giai Nhu sắp bị con chuột biến dị đè xuống, một âm thanh
tê tâm liệt phế từ xa truyền tới, thoáng cái làm cho Tân Giai Nhu tỉnh
táo lại.
Tân Giai Nhu dùng sức uốn éo thân thể, móng vuốt của con chuột biến dị
xẹt qua má trái của nàng, trảo phải của nó vỗ xuống, hung hăng vỗ vào
vai của Tân Giai Nhu, sức lực lớn khổng lồ đánh bay Tân Giai Nhu xuống
đất.
Dưới lực lượng lớn trùng kích, vai trái của Tân Giai Nhu trực tiếp gãy xương, ngực của nàng buồn bực phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc dù có da biến dị thú cấp ba bảo hộ, cường độ thân thể của Tân Giai
Nhu cũng quá thấp, ngay cả một kích của chuột biến dị cũng không chịu
nổi. Đây cũng là bệnh chung của người tiến hóa nhanh nhẹn, lực công kích cao, tỉ lệ né tránh cao, nhưng mà năng lực phòng ngự yếu tới đáng
thương.
Mạc Hương Lăng nhìn thấy mẹ của nàng té trên mặt đất, sắc mặt đại biến, ở trong ngực của Nhạc Trọng dùng sức giãy dụa lớn tiếng kêu lên:
- Mẹ ơi! ! Mẹ ơi! ! Mẹ ơi! ! Nhạc Trọng! ! Đại ca ca! ! Van cầu anh ra tay cứu mẹ của em ! Anh phải cứu mẹ, mẹ sẽ chết đấy!
Nhạc Trọng hai mắt lạnh như băng ôm chặc lấy thân thể mềm mại của Mạc
Hương Lăng, phong tỏa hành động của nàng, không cho nàng làm loạn:
- Không được! Em phải nhớ thật kỹ đây! Nàng phải dựa vào chính mình vượt qua cửa ải này! Nếu như sau này em muốn trở thành người cường hóa, như
vậy em cũng phải vượt qua sợ hãi lần này.