Nhạc Trọng ôm
lấy Trần Dao phóng nhanh ra bên ngoài. Trần Dao chỉ nặng hơn trăm cân,
cho dù Nhạc Trọng có ôm nàng cũng không có vẻ nặng bao nhiêu, mỗi khi
hắn tiến hành rèn luyện chạy việt dã phụ trọng ít nhất đều sẽ mang theo
tới hai trăm cân.
Một đường chạy nhanh, rốt cục Nhạc Trọng đã ôm Trần Dao vọt ra khỏi rừng cây tràn đầy kiến biến dị.
Vừa mới xông ra khỏi rừng cây tràn đầy đàn kiến biến dị, lại nghe được
thanh âm tiếng vang ông ông, một đoàn muỗi biến dị đã hình thành một cơn lốc màu đen hướng Nhạc Trọng cuốn tới.
- Côn trùng biến dị 2 cấp: muỗi độc biến dị, những sinh vật nhỏ này nếu không chú ý ngài cũng sẽ bị chúng hút thành thây khô!
Sắc mặt Nhạc Trọng đại biến, lập tức phát động kỹ năng ma viêm, một đoàn ma viêm đem thân thể hắn hoàn toàn bao quanh, những con muỗi biến dị
vừa chạm vào ma viêm liền vang lên thanh âm xèo xèo nổ vang.
Trần Dao gắt gao cuộn tròn trong lồng ngực Nhạc Trọng, chỉ làm như vậy
nàng mới cảm giác an tâm lẫn ấm áp. Nàng vốn cho rằng mình đạt tới 13
cấp tuy rằng không phải là cao thủ nhưng cũng có thể tự bảo vệ mình. Hôm nay gặp phải đủ loại sinh vật khủng bố trong rừng đã cấp cho nàng một
bài học thật sinh động, chút lực lượng ấy của nàng ở trước mặt thiên
nhiên cùng đàn thú biến dị hoàn toàn không đáng là gì.
Cho dù mạnh mẽ như Nhạc Trọng nhưng nếu bị vài con thú biến dị nhị giai vây công cũng chỉ còn một con đường chết.
Nhạc Trọng nhìn thấy đàn muỗi biến dị vọt tới, được ma viêm hộ thể thật nhiều muỗi độc biến dị bị thiêu thành tro tàn.
Cảm nhận được ma viêm nóng rực, đàn muỗi biến dị vội vàng tránh né để cho hắn chạy qua.
Chạy thoát khỏi đàn muỗi Nhạc Trọng mới thở hổn hển phun ra một hơi.
- Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Ở trong khu rừng này không ngừng bị từng đợt thú biến dị liên tục tập
kích làm cho hắn cũng cảm thấy mỏi mệt. Nếu còn lưu lại nơi này nói
không chừng không cẩn thận hắn cũng sẽ bị dây dưa tới chết tại nơi này.
Xông qua khỏi khu vực đàn muỗi biến dị, Nhạc Trọng cùng Trần Dao đi thêm một cây số, đánh chết hơn mười con vượn biến dị gây rối, rốt cục nhìn
thấy một khu trấn nhỏ.
Vừa nhìn thấy trấn nhỏ Nhạc Trọng rốt cục thở ra một hơi nhẹ nhõm, so
sánh với thú biến dị có đủ loại dị năng ùn ùn, những tang thi còn dễ
dàng đối phó hơn nhiều.
Chỉ cần không xuất hiện đại thi đàn ngoài vạn con, Nhạc Trọng tin tưởng bằng vào sức một mình hắn cũng đủ đem chúng tiêu diệt.
Hắn suy nghĩ một thoáng, lấy ra một ba lô lớn cùng một ít thực vật lẫn
công cụ đặt vào bên trong. Như vậy cho dù hắn lấy ra thực vật gì người
khác cũng chỉ cho rằng hắn lấy ra từ trong ba lô mà không hoài nghi hắn
có được trữ vật giới chỉ.
Làm xong tất cả chuyện này hắn mới mang theo Trần Dao đi vào trong tiểu trấn.
Khi hai người vừa tiến vào trấn nhỏ, tang thi ngửi được vị thịt liền tụ tập đi tới.
- Xử lý chúng nó!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn đám tang thi, nhìn Trần Dao ra lệnh.
Hiện tại nơi này chỉ có hắn cùng Trần Dao, hắn không thể không rèn luyện nàng, ít nhất hắn không hi vọng mang theo một người rườm rà mạo hiểm
trong một hoàn cảnh lạ lẫm như ở đây. Ở trong khu rừng nếu không có Trần Dao gây vướng bận một mình hắn cũng đủ sinh tồn. Nhưng nếu mang theo
Trần Dao thì sẽ nguy hiểm. Hắn nhất định phải bảo hộ an toàn của Trần
Dao, nhưng làm như vậy sẽ khiến cho hắn đem chính mình đặt vào trong
nguy hiểm, không thể chạy thoát.
Trần Dao nhận mệnh lệnh của Nhạc Trọng, ném một mầm móng cây mây quái,
phát động kỹ năng điều khiển thực vật, trong chớp mắt mầm móng đã biến
thành một cây mây thật lớn hung hăng quất vào đầu đám tang thi.
Xương cốt của những con tang thi bình thường chưa tiến hóa cực kỳ yếu
ớt, ngay cả gậy gỗ cũng có thể đánh vỡ, đương nhiên không thể ngăn cản
được cây mây quái đánh tới, lập tức bị đánh bay đầu mà chết.
Bên trong những con tang thi không ngừng vây tới, vô luận là tang thi L1 hay S1 đều không đỡ nổi một kích của cây mây quái, làm cho nó có thể
phát huy ra hung uy khủng bố.
Nhưng thực lực Trần Dao quá yếu, tinh thần lực quá thấp, cây mây quái
thủ tiêu hơn hai mươi con tang thi thì gương mặt nàng đã đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm, thở hổn hển liên tục. Kỹ năng điều khiển thực vật thật sự quá
tiêu hao thể lực cùng tinh thần lực.
- Dừng lại, đi theo tôi!
Nhạc Trọng chứng kiến chỉ mới một thoáng Trần Dao đã mất đi hơn phân nửa sức chiến đấu, khẽ lắc đầu cầm Hắc Nha đao hướng đàn tang thi đi tới.
Từng ánh đao chớp động, những con tang thi đến gần đều bị Nhạc Trọng chém giết.
Trần Dao nhìn thấy Nhạc Trọng thật nhẹ nhàng dùng lực lượng một người
giết ra một đường máu trong thi đàn, trong mắt tràn ngập vẻ hâm mộ đi
nhanh theo sau.
- Nơi này không phải Trung Quốc!
Nhạc Trọng thập phần thoải mái chém giết tang thi, nhìn khắp chung
quanh, chỉ thấy trên kiến trúc viết loại văn tự mà hắn đọc không hiểu.
Sau khi Nhạc Trọng lấy được kỹ năng ngôn ngữ chuyên tinh, hắn hiểu được
Nga văn, Trung văn, Anh văn, Nhật văn, nhưng văn tự trên kiến trúc chung quanh hắn đọc không hiểu.
Nhạc Trọng tùy tay chém ba đao đem ba con tang thi giết chết, sau đó nhìn Trần Dao hỏi:
- Những chữ này viết gì vậy, cô có hiểu không?
Nhạc Trọng lúc trước chỉ là một sinh viên bình thường, hắn chỉ lo làm
việc kiếm tiền đóng học phí, ngoại ngữ là điểm yếu của hắn.
Trần Dao nhìn quanh một lúc, lại nhìn lên văn tự, sau đó nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh lúc này mới nói:
- Tôi cũng không hiểu mấy chữ này. Nhưng nơi này hẳn là Thái Lan, trước
kia tôi từng đi du lịch Băng Cốc, văn tự nơi đó cũng giống như nơi này.
Hơn nữa nơi này có thật nhiều xe máy, nhà cũng xây dựng chẳng khác gì
những hộp diêm!
Trần Dao nhìn thấy trên đường rơi rụng một xấp tiền tệ, nàng lập tức
bước tới nhặt lên, nhìn Nhạc Trọng lộ ra nụ cười tự tin nói:
- Không, hiện tại tôi có thể xác định nơi này là Thái Lan, anh xem, đầy là tiền Thái!
Trần Dao lắc lắc xấp tiền trong tay, cười thật ngọt ngào. Rốt cục nàng
có thể chứng minh mình không là một bình hoa vô dụng, thể hiện được sức
quan sát mẫn tuệ.
Nhạc Trọng truy hỏi lại một câu:
- Nơi này là khu vực nào của Thái Lan?
- Không biết!
Trần Dao nhụt chí.
- Bất kể là nơi nào chúng ta phải sống sót trước đã!
Nhạc Trọng mỉm cười, huy động Hắc Nha đao cứng rắn giết ra một con
đường, cùng Trần Dao với Bạch Cốt đi tới trong một tiểu siêu thị.
Nhạc Trọng lưu lại Bạch Cốt trấn thủ cửa lớn siêu thị, mình cùng Trần Dao đi vào bên trong.
Vừa tiến vào siêu thị, Trần Dao đã vọt tới chỗ quầy bán vật dụng nữ
giới, đem băng vệ sinh, kem chống nắng, sửa rửa mặt, xà phòng vân vân bỏ vào trong một ba lô lớn.
- Sao cô lại đi lấy mấy thứ này? Đựng thêm nhiều lương thực cùng đồ uống không tốt hơn sao!
Nhạc Trọng cầm một lon nước cùng một hộp thịt bò đi nhanh tới, nhìn thấy Trần Dao quét lấy đồ dùng sinh hoạt có chút khó hiểu hỏi.