Nhạc Trọng
cũng không phải là cường giả thiên tài. Hắn cũng chỉ có cố gắng, cố gắng không ngừng cố gắng nữa tìm kiếm cơ hội trở nên cường đại hơn. Từng
giọt từng giọt mồ hôi tăng cường lực lượng, tăng cường thế lực của mình. Lại trải qua nhiều biến cố, cơ hồ ngay cả yêu đương cũng chưa từng
hưởng thụ qua bao giờ.
Nhạc Trọng cùng Trác Nhã Đồng nắm tay nhau đi lên xe.
- Nữ nhân thật xinh đẹp! ! Nàng thật sự chính là Trác Nhã Đồng sao? Nhạc lão đại thật đúng phúc khí tốt.
Lưu Nhị Hắc nhìn qua Trác Nhã Đồng dung mạo xuất chúng, dáng người ngạo
nhân thì trong mắt hiện ra một tia khiếp sợ. Hắn thân là người từng
trải, tự nhiên biết rõ vừa rồi Nhạc Trọng cùng Trác Nhã Đồng ở dưới làm
chuyện gì.
Vân Thải Vi tiểu loli lúc này dùng ánh mắt thiên chân vô tà nhìn qua
Nhạc Trọng cùng Trác Nhã Đồng hai người, sau đó dùng ngữ khí ngây thơ
hỏi Trác Nhã Đồng.
- Mụ mụ, mụ mụ và đại ca ca ở phía dưới chơi trò gì vậy?
Lúc này Vân Thải Vi cũng thay bộ quần áo nhân nhân, mặc dù có chút không ra cái gì cả, thực sự khó dấu được vẻ đáng yêu của nàng.
Nghe được con gái của mình hỏi như vậy, mặt của Trác Nhã Đồng lúc này đỏ lên, cảm thấy thẹn không thôi. Nàng không cách nào nói với con gái của
mình rằng vừa rồi mình chơi dã chiến với nam nhân a.
Nhạc Trọng tiến lên nhìn Vân Thải Vi sau đó dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói:
- Chúng ta phải đi, Tiểu Vi lên xe đi!
- Vâng! Đại ca ca!
Vân Thải Vi chớp mắt mấy cái, không có tiếp tục truy vấn chuyện xấu hổ này với Trác Nhã Đồng, nhu thuận đi lên xe.
Trác Nhã Đồng cảm kích nhìn qua Nhạc Trọng nói:
- Cảm ơn!
Nhạc Trọng nhìn qua Trác Nhã Đồng cười cười, trực tiếp ngồi lên vị trí lái phụ.
Trác Nhã Đồng lên xe và khỏi động xe rời khỏi nơi này.
Chạng vạng tối, bữa tối là thịt nướng, bánh ngọt, sữa.
Trác Nhã Đồng cùng Vân Thải Vi đều là người đói lâu ngày, vừa nhìn thấy
thịt nướng, bánh ngọt, sữa đều khắc chế không được, ăn như hổ đói.
Nhạc Trọng nhìn qua Trác Nhã Đồng đang ăn như gió cuốn, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng và nói:
- Ăn từ từ! Chỗ của tôi còn rất nhiều đồ ăn.
- Ân!
Gương mặt Trác Nhã Đồng đỏ lên, lúc này mới thả chậm tốc độ ăn uống, hơn nữa cử chỉ cũng bắt đầu ưu nhã lại. Nàng xuất thân là đại tiểu thư được tiếp thu tri thức quý tộc, cộng thêm dung mạo tuyệt sắc của bản thân,
cho dù ăn cơm cũng vô cùng xinh đẹp.
Mắt của Vân Thải Vi mở to nhìn qua Nhạc Trọng cùng Trác Nhã Đồng một hồi, tinh quang trong mắt lóe lên.
Lưu Nhị Hắc vụng trộm nhìn qua Trác Nhã Đồng hai lần thì không dám nhìn
nữa, sợ mình nhìn nữa sẽ bị vẻ thành thục, dã tính, đầy đặn, xinh đẹp ưu nhã của nàng hấp dẫn.
- Lão công! Đầu tôi đau!
Trác Nhã Đồng ăn một khối thịt xong, đột nhiên trên mặt đẹp nhiễm một
tầng mây đỏ, hai mắt của nàng mờ ảo, thân thể lay động té trên mặt đất.
- Chuyện gì xảy ra?
Nhạc Trọng nhìn qua Trác Nhã Đồng ngã xuống bên cạnh, trong nội tâm cả
kinh, lập tức ôm nàng vào trong ngực. Hắn nhìn qua gương mặt của Trác
Nhã Đồng không đỏ ửng bình thường, trong nội tâm tuôn tuôn ra dự cảm
xấu, hắn lập tức thò tay đặt lên trán của Trác Nhã Đồng và cảm thấy bàn
tay nóng rực.
- Bị sốt sao?
Trong nội tâm Nhạc Trọng trầm xuống. Bây giờ là trong tận thế nên rất khó tìm thuốc, sinh bệnh thì có khả năng chết rất cao.
Nếu như ở căn cứ huyện Thanh Nguyên thì Nhạc Trọng còn có thể điều hai
mươi mấy bác sĩ chạy tới xem bệnh cho Trác Nhã Đồng, nhưng mà hiện giờ
hắn chỉ có thể đem cỏ cứu mạng và thuốc sốt cho vào miệng của Trác Nhã
Đồng và canh giữ bên người.
Trong trữ vật giới chỉ của Nhạc Trọng có chứa rất nhiều thuốc. Dù sao cỏ cứu mạng không phải thần dược vạn năng. Cỏ cứu mạng uống vào có thể trị nội thương, thoa ngoài da có thể trị liệu ngoại thương. Thế nhưng mà
đối với virus và cảm mạo phát sốt các chứng bệnh thì thúc thủ vô sách.
Vân Thải Vi gương mặt đỏ tươi, toàn thân không ngừng chảy mồ hôi, từng
ngụm từng ngụm thở hổn hển kéo bàn tay lớn của Trác Nhã Đồng và Nhạc
Trọng sợ hãi hỏi:
- Mụ mụ! Đại ca ca, mụ mụ như thế nào?
Trên thế giới này Vân Thải Vi có thể dựa vào cũng chỉ có Trác Nhã Đồng
cùng Nhạc Trọng. Bộ dáng của Trác Nhã Đồng hiện tại làm cho nàng vô cùng sợ hãi.
Nhạc Trọng lúc này giúp Trác Nhã Đồng lau sạch mồ hồi trên mặt, lại nhìn qua Vân Thải Vi an ủi:
- Đừng lo lắng, tất cả đều tốt!
Nhạc Trọng cũng không biết Trác Nhã Đồng xảy ra chuyện gì, nhưng mà
chuyện duy nhất hắn biết chính là không thể loạn. Bởi vì loạn cũng không làm gì được, hắn chỉ là đem Vân Thải Vi kéo ra khỏi người của Trác Nhã
Đồng và đưa lên xe.
Dù sao thế giới biến dị cho nên các chuyện cổ quái không ngừng xảy ra.
Nếu như Trác Nhã Đồng đột nhiên biến thành tang thi cũng không kỳ quái.
Nửa giờ qua đi, một giờ đi qua, khi thời gian trôi qua một ngày một đêm, tuy Trác Nhã Đồng sốt cao không lùi nhưng mà không có dấu hiệu biến
thành tang thi.
Ngày hôm sau Nhạc Trọng đang nấu cháo cho Trác Nhã Đồng, lại lau mồ hôi
trên người của nàng, bận rộn chiếu cố nàng cả ngày, ngừng lại ở chỗ này
không có đi tiếp.
Sáng sớm ngày thứ ba, Trác Nhã Đồng hơi lay động chân mày, mở con mắt
xinh đẹp ra, đập vào mắt chỉ thấy Nhạc Trọng đang nằm bên người của
nàng, hiển nhiên hắn chiếu cố nàng cả ngày.
Lập tức cảm giác cảm động trong nội tâm Trác Nhã Đồng hiện ra ngoài,
trong nháy mắt này nàng cảm thấy mình yêu thích nam nhân nhỏ tuổi hơn
mình.
Con người là sinh vật tình cảm, Nếu như Nhạc Trọng lúc trước cứu Trác
Nhã Đồng cùng Vân Thải Vi thì trong lòng Trác Nhã Đồng tuy có cảm giác
cảm kích, nhưng mà không phải cảm động. Phát sinh quan hệ với Nhạc Trọng bên dòng suối cũng chỉ là báo ân cứu mạng của Nhạc Trọng và bất đắc dĩ
trong tương lai mà thôi, khi đó nàng cũng không có yêu mến Nhạc Trọng
Nhưng khi Trác Nhã Đồng phát hiện Nhạc Trọng thời điểm nàng sinh bệnh
thì chăm sóc cẩn thận, trong nháy mắt này nàng mới chính thức yêu mến
nam nhân này. Bởi vì ban đầu hắn xuất phát từ mục đích gì, hắn cuối cùng dốc lòng tự tay chiếu cố nàng bị bệnh, trước tận thế đây là chuyện vô
cùng khó, sau tận thế càng đừng nói tới.
Trác Nhã Đồng nhịn không được thò tay vuốt ve gương mặt của Nhạc Trọng bên canh.
Kỹ năng bị động cảm giác nguy hiểm của Nhạc Trọng có tính cảnh giác rất
cao, Trác Nhã Đồng khẽ động thì hắn liền tỉnh lại, tiện tay bắt lấy bàn
tay nhỏ bé của Trác Nhã Đồng nói:
- Cô tình rồi! Tôi đi nấu cháo cho cô uống!
Không có I love you, không có những lời lẽ ngọt ngào như rót mật vào
tai. Chỉ một câu nói đơn giản thực sự làm cho nội tâm Trác Nhã Đồng sinh ra một tia cảm động, nội tâm của nàng như có gì đó xúc động.
Nhạc Trọng cũng không biết bản thân mình trong lúc vô tình đã đạt được
toàn bộ trái tim của nữ nhân tuyệt sắc này. Hắn lưu lại chiếu cố Trác
Nhã Đồng chỉ bởi vì nàng là nữ nhân của hắn, hắn có trách nhiệm chiếu cố nàng. Tuy hắn lúc ban đầu là vì thân thể và dung mạo nên chiếm hữu
nàng, nhưng cũng không có tự đại tới mức chiếm cứ tâm linh của nàng.