Nghe được Nhạc Trọng nói thì năm người Lai Vi làm ra phản ứng khác nhau.
Lai Vi, Y Lỵ Toa, A Gia Địch bỗng nhiên dừng lại, Y Lôi Toa thì thả chậm tốc độ, lâm vào trong do dự, Lôi Mạn thì di động nhanh gấp đôi.
Hai mắt Lôi Mạn hiện ra nét tham lam, thầm nghĩ:
- Hừ, chút thủ đoạn này tao dùng không biết bao nhiêu lần. Bảo khố là của tao, một khi khống chế bảo khố này và đạt được toàn bộ trang bị trong đó, tao cũng có thể trổ hết tài năng trở thành cường giả còn mạnh hơn cả Lai Áo, sẽ thay thế Nhạc Trọng trở thành đệ nhất cường giả địa cầu.
Tham lam vô cùng chính là bản sắc của nhân loại. Rất nhiều người thập phần thông minh nhưng một khi xuất hiện tham lam sẽ trở nên ngu xuẩn không lý trí.
Lôi Mạn cũng là cường giả nhất lưu thập phần xuất chúng, hắn khát vọng vượt squa Lai Áo, vượt qua Nhạc Trọng. Bảo tàng đột nhiên xuất hiện thì hắn có cơ hội vượt qua Nhạc Trọng, hắn phải bắt lấy.
Thời điểm Lôi Mạn tiếp cận hào quang kia thì đột nhiên trong mán sáng bỗng nhiên có đầu lưỡi cực lớn bắn ra, trực tiếp cuốn lấy Lôi Mạn vào trong, vô số gai ngược đâm vào thân thể của hắn, còn chưa đợi Lôi Mạn kêu lên thảm thiết, hào quang chứa bảo tàng trước mặt bỗng nhiến biến mất.
Nhìn thấy Lôi Mạn lập tức bị thôn phệ, Y Lôi Toa xông lên trước tiên cũng kêu lên thê lương thảm thiết, quay người ý đồ chạy trốn:
- Cứu tôi! ! Cứu mạng! ! Cứu tôi!
Đúng lúc này chỗ hào quang kia xuất hiện hào răng bén nhọn đầy máu mở ra, một lực hút mạnh mẽ từ trong cái miệng này xuất hiện, bao phủ Y Lôi Toa và Nhạc Trọng vào bên trong.
Sắc mặt Nhạc Trọng hơi đổi, thò tay hư không một trảo, một đạo thiên địa nguyên khí cường đại hình thành một đại thủ bắt lấy Y Lôi Toa và dùng sức kéo nàng về.
Con cự thú khủng bố kia khép miệng lại, hàm răng sắc bén thoát khỏi phạm vi công kích của Y Lôi Toa, trực tiếp cắn đứt tận đùi của Y Lôi Toa, máu tươi giàn giụa.
- Ah! ! Cứu tôi! ! Đau quá! ! Cứu tôi!
Y Lôi Toa thống khổ rên rỉ một hồi.
Y Lỵ Toa nhìn thấy Y Lôi Toa như thế, cũng không nhịn được kêu lên thảm thiết.
- Chị ơi!
Hai mắt Nhạc Trọng ngưng tụ, thần ma lực trong cơ thể bạo phát, cảm giác chi nhãn của hắn đã tiến giai thành thần ma nhãn, hai có kim quang hiện ra, trong một chớp mắt đã nhìn rõ ràng bộ dáng của con cự thú kia.
Chỉ thấy cự thú khủng bố này thân dài ba cây số, thân thể hiện ra lân giáp dày đặc, đầu của cự thú có tu thịt, thịt trên đỉnh đầu của con cự thú dài năm trăm mét, rên viên thịt này tỏa ra hào quang, nó là Huyễn Đăng Ngư tướng mạo xấu xí.
Sau khi hiển lộ thì Huyễn Đăng Ngư thất giai trong mắt hung quang lóe lên, viên thịt trên đỉnh đầu có hào quang lóe lên, lập tức cuốn qua mọi người.
Trong lòng Nhạc Trọng cả kinh, tâm niệm khẽ động và một đạo nguyên khí thuẫn bao phủ lấy hắn và Phỉ Hi Ni Á ba nữ, về phần Lai Vi những cường giả liên minh anh hùn thì hắn chẳng quản.
Trong lúc nguy cấp Lai Vi, A Gia Địch đều bất chấp ẩn giấu thực lực, dùng bổn sự phòng ngự mạnh nhất của bản thân.
Lai Vi lật tay một cái. Đột nhiên xuất hiện cái hộp màu xanh da trời, hộp màu xanh da trời bị phân giải ra, hóa thành một viên cầu máy móc vờn quanh thân thể của nàng, hình thành một bóng kim loại lớn..
Hai mắt A Gia Địch có dị quang chớp động, trên thân thể xuất hiện hình xăm và hào quang sáng ngời, niệm động lực khổng lồ trực tiếp khởi động, trực tiếp bao quanh thân thể của hắn và hình thành vòng bảo hộ.
Y Lôi Toa, Y Lỵ Toa hai chị em không có bất cứ pháp môn nào bơi thẳng qua Nhạc Trọng bên này.
Trong đám người thì thực lực của Nhạc Trọng vô cùng cường hoành, cũng chỉ có hắn che chở thì các nàng mới không bị cự thú thôn phệ.
Hào quang quỷ dị cuốn lấy, bởi vì Nhạc Trọng có nguyên khí thuẫn bảo hộ cho nên các nàng dễ dàng vượt qua.
Bị hào quang quỷ dị đâm vào mắt, thức hải của Nhạc Trọng đau xót, cảnh vật chung quanh biến đổi thật nhanh.
- Chủ nhân. Ngài tỉnh lại.
- Chủ nhân, tới cứu tôi!
"..."
Nhạc Trọng lúc này đặt mình trong mấy đóa hoa, rượu ngon thành sông, mây trắng làm chăn, bạch ngọc lát đường, hương thơm bốn phía, mấy mỹ nhân lớn nhỏ dung nhan tuyệt thế, khí chất khác nhau, phong hoa tuyệt đại không ngừng vờn quanh thân thể của hắn, giống như tiên cảnh nhân gian.
Mấy đại mỹ nữ này tấu tiên nhạc, hoặc là phát ra tiếng ca mỹ diệu. Hoặc là các nàng bóc tiên quỷ đầy tiên khí vô cùng thơm ngon. Hoặc là thần linh mỹ lệ mê người đang múa.
Bảy tám tiểu tiên nữ phong hoa tuyệt đại vờn quanh cạnh Nhạc Trọng, các nàng mặc lụa mỏng, mị nhãn như tơ, không ngừng nịnh nọt ton hót Nhạc Trọng.
Da thịt của những nữ nhân này như tơ lụa thượng đẳng. Trên người mang theo mị hoặc và mùi hương cơ thể, bờ eo mềm mại, mỗi một người đều là tiên tử mị lực kinh người.
Trong tiên cảnh này cho dù là phật đà cũng phải trầm mê lại, vui đến quên cả trời đất, vĩnh viễn trầm luân trong đó.
- Ảo cảnh thật mạnh, nếu không phải mình trải qua ý chí cửu giai tẩy lễ, chỉ sợ cũng sẽ lâm vào trong đó, thiệt giả khó phân biệt, vĩnh viễn lâm vào trầm luân.
Nhạc Trọng ngửi được hương thơm thân thể của tám tiên nữ này cũng không mị hoặc hắn được, trong mắt hiện hàn quang, trừng mắt như kim cương, quát lớn:
- Diệt chi mình!
Trong chớp mắt vừa rồi một đạo thiên địa nguyên khí lập tức bao phủ, trực tiếp chém lên tiên cảnh này.s
Một búa rơi xuống, thiên đất sụp sập, thế giới sụp đổ, những tiên nữ kia bị chém thành mảnh vụn.
Trong tích tắc tiên cảnh bị sụp đổ, Nhạc Trọng chợt tỉnh táo lại, hắn cảm giác nhìn qua chung quanh, hiện tại trừ hắn thì những người khác đều lâm vào trầm mê.
Phỉ Hi Ni Á trên lưng của Nhạc Trọng cũng mặt đỏ tới mang tai, khí tức dồn dập, thân thể mềm mại run rẩy:
- Nhạc Trọng ca ca, không muốn. Ni Á còn chưa đủ lớn nha. Nhưng mà Nhạc Trọng ca ca anh thật sự muốn, Ni Á, Ni Á cũng không cách nào chống cự được.
Trong lúc mọi người sa vào hoàn cảnh này thì vô pháp khống chế mình, con thất giai Huyễn Đăng Ngư lần nữa mở cái miệng đầy máu của nó và một đạo hấp lực cuốn vào trong, mọi người tiến vào trong miệng của nó.
Nhạc Trọng khẽ chau mày, tâm niệm khẽ động và phát động triệu hoán thuật, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện huyệt động cực lớn. Bát giai Giao Ngạc Vương bỗng nhiên hiện ra trong huyệt động, thoáng cái nó nhảy tới trước mặt thất giai Huyễn Đăng Ngư, nó mở to cái miệng lớn cắn vào thân thể thất giai Huyễn Đăng Ngư.
Bát giai Giao Ngạc Vương chính là bá chủ biển cả, nó có thể tiến vào trong chiến đấu ngay lập tức, nhưng mà bổn nguyên chi lực của nó là phong chi lực, trong biển cả thì bổn nguyên chi lực của nó không tính là mạnh mẽ, phần lớn thời gian nó ở bên ngoài biển cả.
Nhưng dù như thế bát giai Giao Ngạc Vương không sử dụng bổn nguyên chi lực thì lực lượng thân thể của nó cũng là trình độ cường giả bát giai, hung hãn tuyệt luân.
Thất giai Huyễn Đăng Ngư bị bát giai Giao Ngạc Vương cắn một ngụm, trực tiếp bị cắt một khối huyết nhục lớn, thân thể của nó đau đớn kịch liệt, mở cái miệng đầy máu của nó ra, gay ngược trên đầu trực tiếp đâm vào người bát giai Giao Ngạc Vương.