Nhạc Trọng nhìn qua tên này, thản nhiên nói:
- Tôi là Nhạc Trọng. Anh có chuyện gì?
- Tôi là lái xe của thư ký Hoàng huyện Giao Nguyên, vị bên kia chính là thư ký Hoàng của huyện Giao Nguyên.
Hà Dã chỉ qua tên mập mạp đang đứng bên kia và nói ra:
- Bây giờ là mùa thu, gió đêm rét lạnh. Tôi hy vọng anh có thể tặng lều
vải này cho thư ký Hoàng. Tương lai tới căn cứ SY, thì thư ký Hoàng sẽ
không bạc đãi các người. Dùng thân phận của thư ký Hoàng thì trở nên
nhân viên công lực nồng cốt trong căn cứ là không có vấn đề gì.
Nói xong Hà Dã tự tin nhìn qua Nhạc Trọng. Tuy thế giới hiện tại đã biến dị, nhưng mà tại thành phố SY có thành lập căn cứ cho người sống sót.
Thư ký Hoàng trước tận thế là một huyện trưởng, là cán bộ hàng thật giá
thật. Chỉ cần tới căn cứ thành phố SY và liên hệ với tổ chức sẽ trở
thành nhân viên nồng cốt.
Với thân phận này thì ở trong căn cứ sẽ trở thành nhân viên công lực. Đủ để cho rất nhiều người đánh vỡ đầu đi tranh thủ. Hà Dã không tin Nhạc
Trọng sẽ cự tuyệt đề nghị này.
Nhạc Trọng chán ghét nhìn qua Hà Dã và lạnh lùng nói:
- Không có hứng thú. Mời anh quay về.
Sắc mặt Hà Dã nghe vậy thì biến đổi, hắn nhìn qua khẩu súng tiểu liên
trên người của Nhạc Trọng thì không dám nói ra câu ngoan thoại nào cả,
trực tiếp xám xịt trở lại bên người chủ tử của mình.
Thư ký Hoàng nhìn qua Hà Dã, hắn lại hỏi:
- Hà Dã, như thế nào rồi?
Hà Dã ủy khuất nói:
- Thư ký Hoàng, hắn không chịu tặng lều vải cho ngài.
Sắc mặt thư ký Hoàng hơi đổi, nhìn qua Hà Thương nói ra:
- Tốt. Tôi biết rõ, anh đi xuống nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cơm nước.
Tuy ngoài miệng không đề cập tới, trong lòng thư ký Hoàng lại đang ghi
hận với Nhạc Trọng. Hắn gần đây tính trước làm sau, lúc này trong tay
hắn không có bất kỳ lực lượng nào, muốn động tới Nhạc Trọng chỉ sợ sẽ
dùng bản thân mình bồi lên, hắn tự nhiên sẽ không ngu xuẩn như vậy. Nơi
này còn có không ít người sống sót, mặc dù có năm tên cảnh sát trước tận thế, thế nhưng mà cảnh sát là từ nơi khác trốn tới, cũng không thế nào
mua sổ sách thư ký huyện Giao Nguyên của hắn.
Không lâu Trác Nhã Đồng đã cùng Vân Thải Vi nấu xong cơm gạo nóng hỏi.
Mặt khác ở bên kia Nhạc Trọng đã dựng giá nướng lên, bắt đầu trực tiếp
nướng thịt Hắc Lân Hung Trư.
Từng giọt mỡ heo nhiểu lên lửa, bắn ra một tia lửa mạnh. Một hương thơm thịt nướng tỏa ra chung quanh.
- Hương vị gì vậy?
- Là thịt nướng! Ai nướng thịt?
Những người sống sót cái bụng đang reo vang, lúc này nghe được mùi thịt
nướng thì chợt quay đầu lại, nhìn sang nơi đang nướng thịt. Nhìn thấy
một màn làm bọn họ vô cùng ghen ghét, Nhạc Trọng đang không ngừng nướng
thịt, vừa đang thoa gia vị lên thịt nướng, bộ dáng rất hưởng thụ.
Một tên học sinh trung học nhìn qua Nhạc Trọng đang nướng thịt thì chảy nước miếng.
- Thịt nướng, nếu cho tôi một miếng thì làm gì cũng cam lòng.
- Đúng vậy a!
Một học sinh trung học nhìn vào trong cái chén của mình thì không có gì
ngoài vụn bánh mì, hiếm hoi lắm mới có mấy hạt cháo loãng, nhìn qua Nhạc Trọng đang nướng thịt, lúc này nuốt nước miếng.
Sau tận thê thì tất cả tất cả người sống sót đều vô cùng thiếu lương
thực. Bọn người Ngưu Giang ở trên đoàn xe hơn hai trăm người này trong
ba tháng qua không ngừng chạy loạn khắp nơi. Bọn họ tập hợp cùng một
chỗ, tìm kiếm vật tư, cũng chết không ít người, vật tư tiêu hao đã sắp
cạn, rất nhiều người đã đói bụng không chịu nổi. Chỉ có chiến lực sưu
tầm vật tư chủ yếu và bọn quan viên chính phủ như thư ký Hoàng mới miễn
cưỡng được ăn no.
Ngưu Giang đi đến bên người Nhạc Trọng, hắn nhìn qua Trác Nhã Đồng ngồi
bên cạnh Nhạc Trọng, trong mắt chợt hiện ra một tia cảm giác khác
thường, mở miệng tán dương:
- Thơm quá! Nhạc Trọng, đây là vợ của anh sao? Thật xinh đẹp! Anh đúng là có phúc khí.
Ngưu Giang trước tận thế từng vào nam ra bắc và nhìn thấy không ít người đẹp, nhưng mà có khí chất, dáng người và dung mạo đỉnh cấp như Trác Nhã Đồng lại chưa từng gặp qua bao nhiêu cả.
Nghe được Ngưu Giang chân thành tán dương và dùng từ vợ, khóe miệng của
Trác Nhã Đồng cong lên, trong nội tâm cực kỳ cao hứng, ánh mắt nhìn qua
Ngưu Giang tốt hơn vài phần.
Ngưu Giang chỉ nhìn Trác Nhã Đồng một cái, sau đó ánh mắt nhìn qua Nhạc
Trọng đang nướng thịt, ánh mắt không dời đi. Sắc đẹp mặc dù tốt, nhưng
mà dù sao hắn cũng là người, hắn thân là một trong những chiến lực chủ
yếu của hơn hai trăm người này, tự nhiên không thiếu nữ nhân. Nhạc Trọng đang nướng thịt thú thì còn hấp dẫn hơn cả nữ nhân tuyệt sắc.
Nhạc Trọng đưa mắt nhìn qua Ngưu Giang, mỉm cười nói:
- Mời ngồi! Cùng ăn đi.
- Làm sao không biết xấu hổ như thế?
Ngưu Giang nói lời khách sáo nhưng không chút do dự ngồi xuống, đôi mắt trông mong nhìn qua khối thịt thú và chảy nướng miếng.
Sau tận thế, đại lượng sinh vật phát sinh biến dị, mỗi một con thú biến
dị đều cực kỳ hung hãn. Bởi vậy vậy muốn ăn thịt tươi quá khó khăn, Ngưu Giang cũng chưa nếm qua bao nhiêu.
Bởi vì Ngưu Giang dùng từ vợ cho nên Trác Nhã Đồng giống như hiền thê
đang xới cơm cho Nhạc Trọng xong, nàng cũng cắt một miếng thịt thú mỏng
đưa cho Ngưu Giang.
- Cảm ơn!
Ngưu Giang tiếp nhận miếng thịt thú, không chờ được mà ăn vào, thịt này
rất đàn hồi, đây là thịt của Hắc Lân Hung Trư cấp hai đấy, làm cho hắn
chìm đắm vào mỹ vị không thôi.
Thời điểm Ngưu Giang quét sạch miếng thịt thú thì sắc mặt của hắn hơi
đổi, hắn vừa đạt được một điểm cường hóa cường độ. Hắn nhìn qua đám thịt thú mà Nhạc Trọng đang nướng, ánh mắt càng thêm nóng rực.
Nhạc Trọng bỏ qua ánh mắt nóng hổi của Ngưu Giang và mỉm cười hỏi:
- Ngưu Giang, tôi không quen với đoàn xe này, không giới thiệu cho tôi một chút?
Ăn người miệng ngắn, Ngưu Giang ăn thịt của Nhạc Trọng thì vô cùng ân cần nói những thế lực phân bố của đoàn xe.
- Người nọ bên phải...
Nói trước hết là về năm tên cảnh sát cùng những học sinh trong lớp đi ra ngoài ngoại thành dạo chơi. Cầm đầu năm tên cảnh sát này chính là Vương Kiến. Hắn chính là người cầm đầu năm tên cảnh sát dùng súng bắn chết
những tang thi biến dị, hơn nữa còn chủ động sưu tìm cứu người sống
sót...
Dưới sự nổ lực của Vương Kiến thì hắn không ngừng truy tìm từng người
sống sót, hơn nữa sưu tầm vật tư và hình thành đoàn xe này. Hắn dẫn mọi
người lưu lạc khắp nơi né tránh tang thi, sưu tầm vật tư. Tên thư ký
Hoàng tên thật là Hoàng Duy An, là huyện trưởng huyện Giao Nguyên, hắn
và mấy tên đi cùng được Vương Kiền cứu giúp.
Toàn bộ học sinh trung học này khi mới bắt đầu tận thế thì chỉ có mười
hai tên biến thành tang thi. Những người còn lại tuy có rất nhiều người
vứt bỏ gậy tân thủ, tuy nhiên có mười ba tên học sinh và tên giáo viên
Lưu Kim là không vứt bỏ. Sau đó có một tên cường hóa gia nhập đoàn xe,
đem bí mật cường hóa nói cho đội xe.
Mà Vương Kiến dẫn đầu cùng tìm kiếm vật tư, lại tìm được gậy tân thủ và tổ kiến một chi đội ngũ người cường hóa.