- Thiệt nhiều đồ ngon!
Vài tên chiến sĩ đặc chiến doanh nhìn thấy đồ ăn ngon bày ỏ chung quanh, trong mắt sáng ngời, nhanh chóng tiến lên và ăn như hổ đói.
Đặc chiến doanh được Nhạc Trọng cung ứng đồ tốt nhất, nhưng mà cơ hội ăn uống trên đại tiệc thế này không nhiều lắm. Trong tận thế cơ hội ăn
uống ngon lành như thế này không nhiều.
Có vài tên chiến sĩ đặc chiến doanh khẽ động, mấy tên chiến sĩ đặc chiến doanh bên người Nhạc Trọng cũng không có ngây người, nhanh chóng đi qua bàn thức ăn, cũng bắt đầu nhét vào mồm, ăn giống như quỷ đói đầu thai.
Diêu Diêu là người tiến hóa loại hình nhanh nhẹn, cơ hồ chỉ trong nháy
mắt ăn ba cái bánh ngọt, bốn con cá, hai cái con cua béo bị nàng ăn
xong, bây giờ đang nuốt một ngụm bánh ngọt, giống như con báo nhỏ tranh
đồ ăn với đám đặc chiến doanh khác.
Trừ Cố Chi Hành, Kỷ Thanh Vũ, Bạch Hà và vài tên đặc chiến doanh ra, đại bộ phận đặc chiến doanh đều xông lên, cướp đoạt đồ ăn và ăn như quỷ đói đầu thai..
- Mất mặt lớn rồi!
Nhạc Trọng nhìn thấy đám chiến sĩ đặc chiến doanh ăn như quỷ đói thì có
chút thở dài một hơi, bất động thanh sắc tiến lên, trực tiếp đoạt lấy
một cái bánh ngọt, bôi sữa tươi lên và bắt đầu ăn.
Đối với đặc chiến doanh, chỉ cần thời điểm mấu chốt không như xe bị tuột xích thì Nhạc Trọng trên cơ bản không làm khó bọn họ cái gì.
Những nhân sĩ thượng lưu của thành phố SY trong yến hội nhìn thấy đám
người Nhạc Trọng ăn như quỷ đói thế kia, dùng tốc độ phong quyển tàn vân ăn uống thì trợn tròn mắt nhìn qua màn này.
Đây chính là tận thế vật tư thiếu thốn. Có thể tổ chức yến hội xa xỉ như vậy cũng chỉ có Ôn Báo Quốc, Bành Minh Đức và cự đầu của quân đội. Cho
dù là Ôn Báo Quốc là cự đầu thứ hai của chính phủ, muốn tổ chức yến hội
xa xỉ như vậy, một tháng có thể tổ chức hai lần cũng đã là không dậy
nổi. Thế lực bình thường căn bản không có khả năng tổ chức yến hội như
vậy.
Khác với trước tận thế, những nhân sĩ thượng lưu trong thành phố SY tham gia yến hội này đều có ý định ăn no một lần. Chỉ có điều e ngại mặt
mũi, bọn họ chỉ có thể biểu hiện nhã nhặn, nho nhã lễ độ, mỗi lần ăn chỉ ăn một chút mà thôi, bày ra phong độ thân sĩ.
- Các người làm sao thế? Quá chướng tai gai mắt a!
Lúc này mặc áo dạ hội màu đỏ, da trắng môi hồng, trát phấn hồng trên
mặt, lớn lên thập phần gợi cảm xinh đẹp Ôn Bội San đi đến bên người Nhạc Trọng có chút mất hứng chất vấn.
- Há mồm!
Nhạc Trọng cắt một khối bơ ngọt xuống, dùng dĩa ăn đưa tới trước môi đào của Đồng Hiểu Vân, cười tủm tỉm nói ra.
Gương mặt của Đồng Hiểu Vân nhiễm lên một tầng đỏ ửng, một ngụm ăn hết
khối bánh ngọt, có chút điềm mật ngọt ngào hiện ra trong lòng.
- Có cái gì chướng tai gai mắt? Ôn tiểu thư?
Nhạc Trọng tâm tình thật tốt, quay đầu nhìn qua Ôn Bội San hỏi.
Chỉ thấy bên người Ôn Bội San đã tụ hội sáu khuê mật của mình, trong sáu khuê mật này có bốn người dung mạo hết sức bình thường, còn lại hai
người là mỹ nữ. Một mỹ nữ mặc như em bé, dáng người xinh xắn lanh lợi,
da thịt tuyết trắng, thập phần kiều nộn khả ái, ánh mắt cũng thập phần
thanh tịnh. Một mỹ nữ dáng người cao gầy, da thịt tuyết trắng, mặt mày
hiện ra vẻ phản nghịch.
Ôn Bội San có chút tức giận nói ra:
- Các người ăn uống thả cửa như vậy, đồ mang ra bị ăn sạch, người khác không ăn được.
Nhạc Trọng nhìn Ôn Bội San và thản nhiên nói:
- Đây hẳn là yến hội tiệc đứng! Chúng ta ăn thì có cái gì không đúng.
Bọn họ muốn ăn thì tới đây lấy đi. Nếu như nói đồ vật không đủ bọn họ ăn không được là chủ nhà không chuẩn bị chu đáo.
- Anh quá vô sỉ!
Ôn Bội San bỗng chốc bị tức giận làm đỏ cả mặt, nàng còn chưa từng thấy
người nào vô sỉ như vậy, chạy tới nhà người khác và ở trên yến hội ăn
uống thả cửa như thế này, lại còn chỉ trích chủ nhà không tiếp đãi chu
đáo.
Đúng lúc này một gã nam tử trẻ tuổi cao gầy, ăn mặc một thân âu phục,
tướng mạo anh tuấn đi tới trước người Nhạc Trọng và kiêu căng nhìn qua
Nhạc Trọng lạnh lùng nói:
- Anh là hai lúa từ đâu tới? Nơi này không tiếp đãi những hai lúa không hiểu lễ nghi như các người! Cút cho ra ngoài cho tôi!
Ôn Bội San nhìn qua tên nam tử tướng mạo anh tuấn, bối cảnh hùng hậu này và nhíu mày. Tên nam tử anh tuấn này tên là Lục Trầm Quang! Chính là
nhị công tử của Lục gia tại thành phố SY, làm người ngang ngược càn rỡ,
hiện tại đang truy cầu nàng. Lúc này hiểu nhiên đang bày tỏ sự tồn tại
của mình.
Sau lưng của Lục Trầm Quang cũng có vài tên công tử ca đi tới, bọn họ
nhìn qua Nhạc Trọng, trên mặt tràn ngập vẻ cười lạnh. Bọn họ muốn liên
thủ tước mặt mũi của Nhạc Trọng. Ai bảo bên người Nhạc Trọng có mấy đại
mỹ nữ đi theo, lại làm công chúa Ôn Bội San của thành phố SY tức giận
phát run lên chứ.
Tiểu mỹ nữ kiều nộn và mỹ nữ có chút phản nghịch kia cũng đưa mắt nhìn
qua phía Nhạc Trọng bên này, muốn nhìn Nhạc Trọng ứng đối như thế nào.
Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn Lục Trầm Quang và quát lên:
- Quỳ xuống!
Lục Trầm Quang nghe Nhạc Trọng nói vậy thì trong mắt hiện ra hàn quang, một bạt tai vỗ qua phía Nhạc Trọng:
- Quỳ xuống? ? Mày khẩu khí thật lớn! ! Vậy mày quỳ xuống cho tao, xem
ra không cho mày chút giáo huấn thì mày không nhìn là ai trước mặt của
mày rồi!
Lục Trầm Quang tay vừa mới giơ lên, Trình Ngọc đứng bên người của Nhạc
Trọng đã như mũi tên lao thẳng về phía trước, duỗi bàn tay lớn ra bắt
lấy bàn tay của Lục Trầm Quang và dùng sức bóp một cái, vặn tay của Lục
Trầm Quang ra sau lưng, sau đó một cước đá vào hai chân của Lục Trầm
Quang và thập phần khuất nhục quỳ trước mặt của Nhạc Trọng.
Lục Trầm Quang vô cùng khuất nhục quỳ trên mặt đất, chợt nghiến răng nghiến lợi nói ra:
- Mày biết tao là ai không? Tao chính là nhị thiếu gia của Lục gia Lục
Trầm Quang. Đệ nhất cao thủ thành phố SY Lục Thiên Túng chính là anh của tao. Mày dám động vào tao thì anh của tao sẽ giết mày!
- Mau thả Lục thiếu ra!
- Bọn mày có định lăn lộn trong thành phố SY hay không?"
"..."
Những công tử ca sau lưng của Lục Trầm Quang đều lên tiếng uy hiếp.
Một tên đội viên tên là Khổng Duy của đặc chiến doanh bạo phát, một cước đá vào người của tên công tử ca, tên công tử ca bị đá bay năm sáu mét,
đụng ngã lăn cả bàn, khiến vô số nam nhân thét lên chói tai.
Trong mắt Tống Văn hiện ra hào quang hung lệ, hắn như mũi tên bước về
phía trươc, bắt lấy đầu của một tên công tử ca, sau đó dụng lực lên gối, hung hăng đâm vào mặt của tên công tử này, trực tiếp làm mặt của tên
công tử ca đầy máu.
Còn có ba tên đặc chiến doanh cũng bước lên trước một bươc, một chiêu đã đánh ba tên công tử ca nằm trên đất, sau đó cầm lấy tóc của đám công tử ca và như chó chết kéo lấy Nhạc Trọng tới trước người.
Tống Văn liếm liếm bờ môi, trong mắt có hào quang hung lệ hiện ra, hắn nhìn qua năm tên công tử ca và nhếch miệng nói ra:
- Nhạc đội! Có nên giết bọn này hay không?