Nhạc Trọng
bước nhanh về phía trước, hắn dùng lực ảnh hưởng của Khủng Cụ Thuật làm
cho đám người bình thường vô cùng sợ hãi, chủ động nhượng xuất một con
đường cho hắn đi. Đồng thời những người bình thường bị Khủng Cụ Thuật
ảnh hưởng đều thành thành thật thật đi ra ngoài.
Tách đám người ra Nhạc Trọng nhìn thấy kẻ săn thú toàn thân là máu, đang không ngừng đuổi giết người sống sót. Đặc khu này sau tận thế là khu
vực người bình thường ao ước được vào ở, người trong đặc khu cũng không
sợ nguy hiểm cho nên không bố trí hỏa lực nào ở đây, bây giờ biến thành
dê béo.
Cái lưỡi của kẻ săn thú duỗi ra, trực tiếp xuyên thủng tim của tiểu hài tử.
Trong mắt tiểu nam hài chưa đủ mười tuổi kia tràn ngập sợ hãi, giãy dụa vài cái sau đó gương mặt vặn vẹo.
- Đáng chết!
Thấy một màn như vậy thì trong mắt Nhạc Trọng hiện ra thần sắc băng hàn, giơ gai độc lên nhắm bắn kẻ săn thú.
Con kẻ săn thú kia biế Nhạc Trọng lợi hại, cái đuôi của nó giơ lên, đem
một cỗ thi thể ném về phía Nhạc Trọng. Thân hình của nó lóe lên và lao
vào trong một cái hẻm.
Nhạc Trọng né qua cỗ thi thể kia, bước nhanh đuổi theo kẻ săn thú.
Nếu đầu kẻ săn thú kia vọt tới bản thân của Nhạc Trọng thì một súng là
tiêu diệt được, nhưng nếu kẻ săn thú chạy trối chết thì Nhạc Trọng muốn
giết nó quá không dễ dàng.
Đầu kẻ săn thú kia cực kỳ giảo hoạt, không ngừng xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ.
Nhạc Trọng toàn lực truy đuổi ở phía sau, hắn có nhanh nhẹn cao tới 69
điểm, thân hình giống như quỷ mị lao theo kẻ săn thú kia. Nếu không phải kẻ săn thú không ngừng chuyển hướng thì hắn đã sớm đuổi theo kẻ săn thú rồi.
Nhạc Trọng xông qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên trong nội tâm báo động
mạnh mẽ, từ trên bầu trời có một cái đầu lưỡi từ trên cao giáng xuống.
Kẻ săn thú kia tứ chi dán lên trên vách tường và dùng đầu lưỡi công kích vào Nhạc Trọng.
Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra một tia hàn quang, thò tay chộp lấy đầu lưỡi của kẻ săn thú.
Da chuột vương cứng rắn cho nên đầu lưỡi không cách nào làm gì được nhạc trọng. Hắn thuận thế một trảo bắt lấy đầu lưỡi của kẻ săn thú, tay trái giơ gai độc lên và nhắm vào đầu nó bóp cò.
Phanh một tiếng nổ mạnh làm đầu lâu kẻ săn thú nổ tung, thi thể không đầu có hộp báu màu xanh rơi ra ngoài.
- Tỉ lệ rơi đồ xem ra càng ngày càng thấp.
Nhạc Trọng đi qua, đem hộp báu màu xanh bỏ vào trong túi.
Lúc trước Nhạc Trọng cùng Kỷ Thanh Vũ giải quyết kẻ săn thú đi vào Tân
Thủ thôn thì mỗi một đầu kẻ săn thú đều rơi ra sách kỹ năng và trang bị
tốt. Lúc này tang thi công thành thì Nhạc Trọng tiêu diệt mười con kẻ
săn thú chỉ rơi ra hai hộp báu màu xanh, còn lại đều là hộp báu màu
trắng.
Không lâu sau một bộ đội đặc công trang bị vũ khí chạy tới nơi này, bắt đầu duy trì trật tự.
Binh lực trong cứ quá khan hiếm, vốn đại lượng binh lực đều đi chiến
đấu, nếu không thì kẻ săn thú này không dễ dang vào trong nội thành.
- Cứu tôi cứu tôi, tôi là nữ nhân của Trương cục trưởng, các người không thể không cứu tôi, tôi không muốn chết
- Tôi không có bị thương do bị cào trúng, đây là do tôi bị té mà thôi,
tôi là đại biểu nhân dân toàn quốc sao các người dám bắt tôi.
- Tôi là chủ tịch tập đoàn Cương Hóa, thị trưởng Trần Kiếm Phong chính
là bạn tốt của tôi. Các người dám đụng vào tôi, lão tử sẽ lột da của
các người ra.
"..."
Những đặc công đi vào trong đặc khu, nghe được lệnh của cấp trên là bắt
lấy những người bị thương trói lại. Nếu đúng là người bình thường thì
sống sót, một khi phát hiện bị cắn tổn thương sẽ bị xử quyết. Nhưng mà
người trong đặc khu có ngàn vạn quan hệ với cao tầng, những đặc công này cũng chỉ trói mà không làm gì bọn họ.
Dù là như thế trong đặc khu vang lên tiếng khóc la gào thét, có lớn
tiếng giải thích, có người báo thân phận uy hiếp đặc công, khu vực này
loạn thành một bầy.
Một gã trung đội trưởng đặc công mặt mũi đổ mồ hôi lạnh kêu lên:
- Tất cả mọi người an yên tĩnh một chút, chỉ cần các người trong nửa giờ không có dị thường nào thì sẽ đi.
Nếu là người sống sót bình thường thì những những đặc công này đã sớm
dùng bạo lực làm cho đám người này câm miệng, an tĩnh lại. Thế nhưng mà
đối mặt với những người trong đặc khu có thân phận, những đặc công này
không dám quá phận.
Phanh!
Đúng lúc này một tiếng súng nổ vang hiện ra, trên đầu một con chó như tiểu công chúa nhiều ra một lỗ máu.
Tên đội trưởng đặc công nhìn qua bên kia, vừa vặn trông thấy Nhạc Trọng
cầm súng ngắn 54 trong tay, một viên đạn bắn vào đầu con chó như tiểu
công chúa này.
- Kiều Kiều, con gái Kiều Kiều bảo bối của tôi!
Một gã phu nhân tuổi chừng ba mươi hai, làn da trắng nõn, tướng mạo xinh đẹp nhìn thấy con chó nhỏ của mình bị Nhạc Trọng một súng bắn nổ đầu
thì lúc này rên rỉ lên, hơn nữa còn chạy về bên này.
Một phu nhân tướng mạo xinh đẹp hai mắt đỏ thẫm, trong mắt tràn ngập bi
thương, thoáng cái vọt tới trước người của Nhạc Trọng và hung hăng bạt
tai về phía Nhạc Trọng:
- Mày là đồ ác ma, lại dám giết Kiều Kiều công chúa nhỏ của tao!
Con chó nhỏ này chính là sủng vật mà nữ nhân này thương yêu nhất. Nàng
nuôi dưỡng con chó này giống như con gái của mình vậy. Cho dù là tận thế thì thức ăn cho con chó này cũng là lương thực cao cấp nhất. Đồ ăn của
con chó này đều là dùng thịt bò để làm ra, nếu như đặt ra ngoài đặc khu
thì đó là mỹ vị khó có được. Người bên ngoài vì một miếng bánh mì nhỏ là có thể động thủ giết người, bây giờ lại dùng thịt bò làm thức ăn cho
chó.
- Cút, con chó này bị lây nhiễm virus, tôi không giết nó thì để cho nó giết người sao?
Nhạc Trọng kịch chiến cả buổi sáng, đi cứu viện khắp nơi, lại một mình
cứu viện đám người trong đặc khu này, trong nội tâm đã tích lũy không ít lệ khí. Trong lòng của hắn giận dữ, thân thể có chút hơi nghiêng né qua một bạt tay của nữ nhân này, trở tay tát vào mặt của nữ nhân kia, đánh
bay mấy cây răng của nữ nhân này ra ngoài, mặt cũng sưng đen lại.
Tên nữ nhân này ngã nhào trên mặt đất, trong mắt tràn ngập không thể
tin, chỉ vào Nhạc Trọng và nhìn qua trung đội trưởng đặc công kêu lên:
- Kẻ này dám đánh tôi, Trương Kiệt, anh có muốn làm trung đội trưởng đặc công không vậy. Đi lên bắt hỗn đản này lại cho tôi.
Tên trung đội trưởng đặc công Trương Kiệt kia mang theo hai gã chiến sĩ
đi tới, thời điểm nhìn rõ chân diện mục của Nhạc Trọng thì hít sâu một
hơi khí lạnh, đi tới bên người tên phu nhân này nói nhỏ:
- Sử phu nhân, đây chính là Thạch Mã Trấn Nhạc Trọng.
Nghe Trương Kiệt nói vậy thì sắc mặt nữ nhân này tái nhợt, hai mắt oán
độc vô cùng nhìn qua Nhạc Trọng và lớn tiếng khóc lóc om sòm.
- Thạch Mã Trấn Nhạc Trọng thì thế nào? Nhạc Trọng là có thể tùy tiện
đánh người sao? Mày đánh nữ nhân, mày có phải nam nhân hay không? Nơi
này là căn cứ chứ không phải Thạch Mã Trấn của mày, mày giỏi thì giết
tao đi.
Nữ nhân này chính là vợ của một tên thư ký có đặc quyền trong căn cứ.
Nếu như Nhạc Trọng công nhiên giết người trong đặc khu, như vậy người
trong đặc khu không ngồi yên mà nhìn. Chỉ cần Nhạc Trọng còn muốn hợp
tác với căn cứ, nàng tuyệt đối không cần lo lắng tính mạng của mình
Nhạc Trọng nhìn qua nữ nhân này và lạnh lùng nói:
- Bà muốn chết như vậy thì tùy bà!