Tuy Cố Mạn Tư
tâm tư đố kị rất mạnh, lại khuyết thiếu dũng khí chiến đấu, tuy nhiên
lại không ngu ngốc, nàng thoáng cái đã từ đủ loại dấu hiệu nhìn ra Nhạc
Trọng có chút không đúng:
- Không đúng! Nhạc Trọng hắn không phải là người khắc chế yếu như vậy.
Cho dù hắn muốn tìm hai nữ nhân thì cũng phải đóng cửa phòng. Thân thể
của hắn hẳn là xảy ra vấn đề, phải đi tìm Trác Nhã Đồng thương lượng một chút.
Cố Mạn Tư vừa muốn rời đi thì nghĩ tới biểu hiện của mình liên tục mất
đi điểm trong mắt Nhạc Trọng thì nàng chần chờ một chút, nhìn ra hai nữ
bộc lạnh lùng ra lệnh:
- Chuyện ở đây không được nói với ai, hiểu chưa?
Hai nữ bộc không dám tranh luận với Cố Mạn Tư:
- Vâng! Mạn Tư tiểu thư!
Cố Mạn Tư bước vào gian phòng, đem cửa phòng khép lại, nhìn qua Tằng
Phương, Mã Lỵ Lỵ đang bị Nhạc Trọng làm thở không ra hơi, cắn răng một
cái cởi quàn áo ra, lộ ra bộ ngực đầy đặn và thân thể tuyết trắng...
Cố Mạn Tư mang theo một làn gió thơm giống như xà mỹ nữ quần lấy người của Nhạc Trọng, hôn lên mặt của hắn.
Nhạc Trọng lúc này đã đem Tằng Phương giày vò xương cốt mềm đi, hắn
nhanh chóng kéo Cố Mạn Tư bên người, đặt lên giường lớn và tiến vào thân thể của nàng.
Nương theo đó là một cổ huyết hoa hiện ra trên giường, trong mắt Cố Mạn
Tư có nước mắt hiện ra. Nàng trước tận thế được vô số nam nhân truy
phủng kiêu ngạo giống như công chúa, sau tận thế phải nhờ thủ đoạn này
tranh thủ nam nhân sủng ái, nàng mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng mà vẫn chảy hai hàng nước mắt.
Nhạc Trọng ôm Cố Mạn Tư là đại mỹ nữ giày vò hồi lâu, rốt cục đem tinh
hoa của mình rót vào người của Cố Mạn Tư, dâm độc trong huyết tinh của
rắn nước phát tiết không còn.
Sau khi phát tiết xong thì Nhạc Trọng rất nhanh tỉnh táo lại, nhìn qua
ba nữ nhân bị hắn giày vò xụi lơ nằm trên giường, trong lòng của hắn có
chút sinh ra áy náy và cảm xúc khác thường.
- Đáng tiếc! Nếu như lúc đó mình thanh tỉnh thì tốt!
Nhạc Trọng nhìn qua ba nữ nhân xinh đẹp động lòng người, trong mắt hiện ra vẻ tiếc hận, sau đó ôm ba mỹ nữ ngủ say.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạc Trọng ngứa mũi không nhịn được hất xì, hắn
mở to mắt, chỉ thấy Cố Mạn Tư đang dùng tóc chọc vào mũi của hắn.
Hai tay của Cố Mạn Tư chống lấy khuôn mặt, nhìn qua Nhạc Trọng lộ ra nụ cười mê người:
- Sáng sớm tốt lành! Nhạc đại ca!
Tóc dài màu đen, da thịt tuyết trắng kiều nộn, núi đôi đầy đặn, bờ mông
vểnh lên, cộng thêm Cố Mạn Tư có gương mặt xinh xắn. Nhạc Trọng nhìn ra
thì rung động.
- Chào buổi sáng!
Nhạc Trọng thoáng cái ôm lấy Cố Mạn Tư và hôn lên mặt vưu vật này. Những bất mãn nho nhỏ với nàng biến mất không còn, nàng không có dũng khí,
không có thiên phú chiến đấu cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng do hắn làm cả.
Mà Tằng Phương, Mã Lỵ Lỵ cũng tỉnh lại, hâm mộ nhìn qua Cố Mạn Tư, cũng không đi lên tranh thủ tình cảm.
Sau một đêm Tằng Phương, Mã Lỵ Lỵ địa vị cũng tăng lên thật lớn, trừ
Trác Nhã Đồng tứ nữ bên ngoài, những người còn lại đều đối với các nàng
bắt đầu trở nên cung kính. Cố Mạn Tư cũng khúc mắc diệt hết, tìm được
chính mình định vị, bắt đầu toả sáng ra kinh người nữ tính mị lực.
Trong một gian biệt thự xa hoa của huyện Trữ Quang, Nhạc Trọng muốn giết nhất là Liệt Thiên Dương đang ngồi trên ghế sô pha, trên ghế sô pha
khác có một tên nam nhân tai to mặt bự, bụng phệ như mang thai sáu tháng và trước người có bốn nữ nhân xinh đẹp đang quỳ bóp chân cho hắn, hai
thiếu nữ ngồi chồm hỏm bóp vai cho hắn, hai thiếu nữ thì đứng sau lưng
đấm lưng.
Ánh mắt bốn nữ nhân này chớp động, mặc màu đen âu phục nam tử đứng ở đó
tên mập mạp bên người, nhìn chằm chằm chằm chằm vào Liệt Thiên Dương.
Tên mập mạp này chính là chưởng khống giả huyện Trữ Quang Mãnh Hổ Hội
Đào Chính Nghĩa. Đào gia tại huyện Trữ Quang thập phần có thế lực. Đào
Chính Nghĩa trước tận thế là bá chủ của huyện Trữ Quang, cấu kết quan
phủ, tại huyện Trữ Quang hoành hành bá đạo. Dưới tay hắn có mấy trăm tay chân, còn mở một công ty bất động sản, mở quán bar, tiệm Internet các
loại sản nghiệp, hắn tại huyện Trữ Quang có hai ngàn tiểu đệ.
Sau tận thế thì Đào Chính Nghĩa tránh được một kiếp lúc ban đầu, một bên lợi dụng danh nghĩa chính phủ trắng trợn mời chào người sống sót, lại
chiêu mộ tiểu đệ, công nhân, lại mở trại lính lấy được nhiều đạn dược.
Không lâu sau Đào Chính Nghĩa dẫn người thu phục cả huyện Trữ Quang,
trắng trợn mời chào bộ hạ, lợi dụng danh nghĩ chính phủ mời chào người
sống sót.
Lúc người sống sót dưới trướng của Đào Chính Nghĩa vượt qua một vạn hai
ngàn người, thật lâu sau không có tin tức của trung ương, hắn liền đem
cờ xí chính phủ vứt qua một bên, thành lập Mãnh Hổ Hội, tự lập thành
người sáng lập hội, độc tài thống trị huyện Trữ Quang này.
Ỷ vài vũ khí hiện đại của trại lính và lương thực dồi dào, Đào Chính
Nghĩa chiếm đoạt các tiểu thế lực chung quanh, người sống sót dưới
trướng của hắn là một vạn sáu ngàn người. Là cự đầu ở khu vực này.
Liệt Thiên Dương nhìn qua Đào Chính Nghĩa khẽ mĩm cười nói:
- Đào hội trưởng, những nữ nhân này có thỏa mãn anh không?
Những ngày này Liệt Thiên Dương dựa vào năng lực của mình tiêu diệt một
số thế lực nhỏ. Dựa vào thủ đoạn bá đạo trở thành thủ lĩnh của mấy trăm
người. Những nữ nhân này chính là Liệt Thiên Dương tìm được trong sô
người đó.
Đào Chính Nghĩa trừng mắt nhìn qua Liệt Thiên Dương và hết sức bất mãn mắng một câu:
- Không thế nào thoả mãn. Anh đưa tới tám người, có bốn người là đàn bà
dâm đãng bị người ta dùng qua! Anh muốn vũ nhục tôi à? Cho rằng tôi
thiếu đàn bà? Anh không có thành tâm còn muốn hỏi mượn binh của tôi,
không có cửa đâu!
- Heo mập đáng chết. Mày cũng biết xử nữ trước tận thế là hàng hiếm cỡ
nào? Có thể tìm được bốn người là không tồi! Tại sao thời điểm mày thu
lại không nói, vừa thu lại trở mặt, vô sỉ!
Liệt Thiên Dương giận dữ trong lòng, nhưng không thể không cười nói theo:
- Đào hội trưởng, chỉ cần anh cho tôi mượn binh. Tôi cam đoan sẽ tìm cho anh hai mươi xử nữ xinh đẹp. Thanh Phong Trại có hai ngàn nhân khẩu.
Đánh hạ chỗ đó và hấp thu người ở đó sẽ làm thế lực của anh tăng thêm
một bậc. Hơn nữa chỗ đó hiện tại vừa bị đàn biến dị thú tấn công, vũ khí đạn dược đã hao hết, chính là thời cơ tốt nhất.
Đào Chính Nghĩa chớp chớp mắt nhỏ của hắn, híp mắt nhìn Liệt Thiên Dương và chậm rãi nói:
- Diệt Thanh Phong Trại, anh có chỗ tốt gì?
Trên đời này không có cơm trưa miễn phí, Đào Chính Nghĩa thập phần tinh
tường điểm này, hắn cũng không tin Liệt Thiên Dương sẽ vô duyên vô cớ
làm như vậy, đem cái bánh ngọt ném cho hắn.
Liệt Thiên Dương cắn răng mở miệng hung ác nói:
- Thanh Phong Trại là Nhạc Trọng đoạt cơ nghiệp của tôi. Tôi hận không
thể ăn thịt của hắn, lột da của hắn ra. Diệt Thanh Phong Trại xong thì
tôi không cần gì cả. Tôi chỉ muốn nữ nhân của Nhạc Trọng và hắn.
Đào Chính Nghĩa do dự một hồi, vô sỉ nói ra: