Sau đó hắn lại mở một kho đạn, tuy không tìm được hỏa tiễn dành cho ống phóng rốc két
phản xe tăng nhưng lại tìm được thật nhiều đạn dược, lựu đạn, đạn cay
cùng thật nhiều loại hỏa tiễn khác.
Hắn dùng trữ vật giới chỉ thu vào, nhét tới tràn đầy.
Sau khi bổ sung thật nhiều đạn dược vũ khí, một tay hắn cầm ám ma đao
một tay cầm súng trường 03 thức cùng Trần Dao lặng lẽ đi tới nơi khác.
Ánh đao liên tục lóe lên, hai gã chiến sĩ phòng thủ trước ngục giam lập tức ngã xuống đất tử vong.
Ngục giam kia vốn là một kho hàng thật lớn, chém giết sạch những tên
chiến sĩ canh gác, ánh đao trong tay Nhạc Trọng chớp động, trực tiếp
chặt đứt ổ khóa trong kho hàng, mở cửa ra.
Cửa kho hàng vừa bị mở ra, nhất thời mùi tanh hôi cùng mùi máu tươi làm người buồn nôn từ bên trong truyền ra ngoài.
Nhạc Trọng nhìn vào bên trong, chỉ thấy trong kho hàng không lớn lại
chứa tới hơn hai trăm người Hoa, người da trắng, có cả người da đen.
Trên thân thể họ tràn đầy vết thương, mỗi người gầy như que củi, hình
dung khô héo, thậm chí có người bị giày bò chỉ còn lớp da bọc xương,
thân thể nhìn qua thật quái dị.
Khi cửa kho hàng bị mở ra, đại bộ phận người chết lặng ngã trên mặt đất, cơ hồ không thể đứng dậy. Một nhóm người hoảng sợ nhìn Nhạc Trọng,
không biết lần này là ai sẽ bị lôi ra ngoài, sau đó bị tra tấn biến
thành một cỗ thi thể.
Nhạc Trọng nhìn hơn hai trăm người bị tra tấn không còn hình người, cưỡng chế lửa giận nói:
- Tôi là người Trung Quốc tên Nhạc Trọng! Ai nguyện ý theo tôi xử lý đám súc sinh bên ngoài thì đi ra đây!
Nghe được lời nói của Nhạc Trọng, Hoa kiều trong kho hàng chợt chảy ra
nước mắt, trong mắt chớp động vẻ cừu hận, có người lảo đảo như tang thi
đi ra ngoài từng bước một, còn có người không thể nào đứng dậy nổi,
nhưng vẫn dùng hai tay chống dưới đất bò ra ngoài.
Dù là người da đen hay da trắng cũng dùng hết khí lực bò đi ra.
Ngô Nham Hồng thi hành chính sách kỳ thị chủng tộc tới mức cực đoan,
ngoại trừ người Thái, những chủng tộc khác trong mắt hắn đều có thể tùy ý tra tấn lăng nhục như nô lệ. Hơn hai trăm người sống sót bị nhốt nơi
này phải ăn thực vật của gia cầm, uống nước tiểu, nước bẩn, sinh hoạt
bên trong kho hàng, hơn nữa bị lao động nặng nề, đã đem sức khỏe của họ
hoàn toàn phá hủy.
Chính bởi vì như vậy nên bên ngoài kho hàng chỉ có hai gã chiến sĩ canh
gác, cho dù hơn hai trăm người sống sót cùng nhau xông lên cũng không
phải đối thủ của hai gã chiến sĩ khỏe mạnh có súng kia.
- Mỗi người một hộp, không được giành!
Nhạc Trọng nhìn bọn họ, lấy ra một túi lớn bên trong là những hộp thịt thú biến dị nhị giai, mở ra đưa cho bọn họ.
Những người này nếu không lập tức khôi phục nguyên khí, như vậy sẽ biến
thành gánh nặng của hắn, không thể có được chiến lực hữu hiệu.
Những người sống sót đều cầm lên hộp thịt nhị giai, run rẩy dùng bàn tay dơ bẩn bắt đầu ăn ngấu nghiến, họ đều cực đói, chỉ biết nhai thật nhanh thịt thú biến dị kia.
Ăn xong hộp thịt thú biến dị nhị giai, những người thường kia mới
khôi phục được chút nguyên khí, trên gương mặt tro tàn có thêm một tia
sinh khí.
Một gã quân nhân mù mắt trái, làn da ngăm đen, toàn thân đều là vết
thương, xem như vừa có thể chậm rãi đi lại tiến tới trước mặt Nhạc
Trọng, trong mắt chớp động quang mang tràn đầy cừu hận, dùng thanh âm
khàn khàn nói với Nhạc Trọng:
- Tôi là đội trưởng tứ đội thuộc tam liên trong quân doanh tên Cam Đào,
Nhạc Trọng, chỉ cần anh có thể mang chúng tôi theo giết chết đám súc
sinh bên ngoài, mạng của mười hai huynh đệ còn lại của chúng tôi đều bán cho anh!
Một nhóm người sống sót hình dáng khô héo, trong hai mắt chớp động vẻ
cừu hận tràn ngập đứng sau lưng Cam Đào, vẻ mặt chờ mong nhìn lên Nhạc
Trọng. Bọn họ đều đã tuyệt vọng, nhưng khi bọn họ đã tuyệt vọng thì Nhạc Trọng đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, mang tới một tia hi vọng.
Chỉ cần có thể giết sạch đám cầm thú bên ngoài, họ nguyện ý trả giá hết
thảy đại giới.
Nhạc Trọng nhìn hai trăm người kia liếc mắt lướt qua, nhướng mày lên tiếng hỏi:
- Trong các anh có ai dùng được vũ khí tiến hành chiến đấu?
Nhạc Trọng vốn dự định giết chết lính gác ngục giam lập tức đem vũ khí
đạn dược trong kho phân phát cho những tù phạm này. Hiện tại xem ra hai
trăm tù phạm chỉ sợ dùng được vũ khí chỉ chừng hai mươi người là đã may
mắn!
Trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng cừu hận của bọn họ, mỗi bàn tay gầy trơ xương đều giơ lên, tràn ngập khát vọng nhìn lên Nhạc Trọng. Hai
trăm người chịu đủ mọi tra tấn đều khát vọng chiến đấu, giết sạch những
kẻ từng lăng nhục tra tấn bọn họ.
Nhạc Trọng rời khỏi phòng giam, một lúc quay trở lại trong tay có thêm
một túi lớn, bên trong đựng đầy súng ống, một túi lớn khác lại đựng đầy
đủ đạn dược.
- Anh tên là gì?
Nhạc Trọng chỉ vào một người Hoa trên mặt bị đánh hai vết roi thật sâu, dáng người có chút nhỏ gầy hỏi.
Hoa kiều có vết roi trên mặt đáp:
- Tôi tên là Triệu Thanh!
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm Triệu Thanh trầm giọng nói:
- Từ giờ trở đi anh là thủ lĩnh lâm thời của nhà kho này. Tôi cần anh ở
lại nơi này bảo hộ những người khác cho tới khi cuộc chiến chấm dứt! Có
vấn đề gì không? Tôi sẽ lưu lại hai mươi khẩu súng cho anh cùng sáu trăm phát đạn!
Cho dù ăn thịt thú biến dị nhị giai, hơn hai trăm người sống sót bị
giày vò cơ hồ sắp chết kia cũng không thể trong chớp mắt đã biến thành
khỏe mạnh.
Nhạc Trọng nhìn ra được có thịt thú biến dị tẩm bổ, chỉ có ba mươi người khôi phục được sức khỏe đủ để chiến đấu. Nói cách khác đại bộ phận
những người khác đều không thể rời khỏi nhà kho này quá xa để tiến hành
chiến đấu.
Mà trong tương lai khi hai trăm người này dưỡng tốt thân thể sẽ trở
thành bộ hạ chân thành nhất của hắn, đồng thời cũng là một chi lực lượng mà hắn có thể sử dụng được yên tâm.
Triệu Thanh nhìn Nhạc Trọng nhếch miệng cười nói:
- Nhạc lão đại, anh yên tâm. Chỉ cần tôi còn sống tuyệt đối sẽ không cho phép đám cầm thú kia tiến vào nhà kho này!
Nhạc Trọng khẽ gật đầu, lưu lại hai mươi khẩu súng cùng sáu trăm phát
đạn cho Triệu Thanh, sau đó mang theo Cam Đào cùng hai mươi lăm người có thể chiến đấu đi ra bên ngoài.
Khi đi ngang qua kho đạn dược cùng vũ khí, Nhạc Trọng lưu lại mười người bảo hộ hai kho vũ khí trọng yếu kia.
Chỉ cần bảo vệ được hai kho vũ khí này, Nhạc Trọng mới đủ vũ khí võ
trang cho hai trăm người sống sót kia, để cho họ có được lực lượng chiến đấu.
Làm xong những an bài kia, Nhạc Trọng mới mang theo mười sáu người cẩn thận đi về hướng sân rộng.
Lúc này ở trong sân rộng hơn trăm tên chiến sĩ Đại Thái đế quốc đang mở
ra tiệc thịt điên cuồng, không hề có chút cảm giác nguy hiểm đang tới
gần.
Thanh âm nữ nhân kêu khóc rên rỉ, thanh âm nam nhân cười to càn rỡ cùng tiếng thở gấp không ngừng quanh quẩn trong khu vực này.
Nhạc Trọng khẽ niệm, đem Bạch Cốt triệu hoán đi ra. Hắn chỉ về hướng đám chiến sĩ, lạnh lùng truyền mệnh lệnh:
- Giết sạch những nam nhân kia!