Người lẻ loi
một mình vĩnh viễn đều bị vây ở địa vị nhược thế. Cho dù cường đại như
Nhạc Trọng nhưng khi lẻ loi một mình gặp phải cao thủ đoàn Lang Nha
doanh chỉ có thể nhượng bộ lui binh, không dám ngay mặt chiến đấu. Nếu
đại quân của Ngô Nham Hồng tập thể xuất động, Nhạc Trọng chỉ có thể quấy nhiễu gây rối, nếu không cẩn thận chỉ sợ còn phải chết trong tay đối
phương.
Nhạc Trọng không lập tức trả lời, mà lên tiếng hỏi:
- Hoa Hưng Hội là tổ chức gì vậy?
Hoa Hưng Hội tồn tại cũng không phải là bí mật gì, Trịnh Cường rất nhanh đem tình huống của Hoa Hưng Hội giới thiệu với Nhạc Trọng.
Ngô Nham Hồng xem toàn bộ người nước ngoài là lợn cẩu, một khi bị hắn
bắt được đều sẽ bị biếm làm nô lệ, tùy ý tra tấn, cưỡng bức lao động mãi cho tới khi bọn họ tử vong mới thôi. Dưới sự thống trị tàn bạo của hắn, đại bộ phận người Hoa bị buộc bất đắc dĩ liền tổ chức phản kháng, vì
vậy mới có Hoa Hưng Hội ra đời.
Ngoại trừ Hoa Hưng Hội, còn có Hồng Môn, Thanh Băng, Hổ bang, Báo bang,
Đại Đao bang vô số tiểu bang hội người Hoa thành lập. Mà trong những thế lực kia thì Hoa Hưng Hội cường đại nhất.
Nhưng lực lượng do người Hoa tổ chức thật sự quá yếu, lẫn nhau còn không ngừng nội đấu, căn bản không phải đối thủ của Đại Thái đế quốc của Ngô
Nham Hồng. Cũng chỉ có thể làm ra được một ít động tác gây rối, đồng
thời trong lúc không ngừng gây rối ngược lại còn bị Lang Nha doanh của
Ngô Nham Hồng đuổi giết không ít cao thủ.
Lần này Trịnh Cường chứng kiến Nhạc Trọng đem bảy tinh anh của Lang Nha
doanh liệp sát, hai mắt tỏa sáng, lập tức sinh ra lòng mời chào.
Phải biết rằng muốn liệp sát tiểu đội của Đạt Dương không phải là chuyện đơn giản. Một trong ba tiến hóa giả của Hoa Hưng Hội bị chết trong tay
tiểu đội của Đạt Dương. Nhạc Trọng có thể xử lý tiểu đội tinh anh này,
thực lực khủng bố đến đáng sợ.
Nhạc Trọng thản nhiên nói một câu:
- Nếu tôi gia nhập Hoa Hưng Hội, có thể làm chức hội trưởng không?
Trịnh Cường có chút xấu hổ cười nói:
- Không được! Nhưng với thực lực của anh, chỉ cần lập vài công lớn cho
Hoa Hưng Hội chỉ trong vòng hai năm thăng chức phó hội trưởng hẳn là
không có vấn đề!
Đây cũng không phải niên đại người có võ công cao nhất thì sẽ làm thủ
lĩnh. Cho dù thực lực của Nhạc Trọng mạnh hơn nữa, hắn gia nhập vào Hoa
Hưng Hội cũng không thể một bước lên trời trở thành hội trưởng.
Nhạc Trọng lắc đầu nói:
- Bỏ đi! Tôi đối với việc làm thủ hạ của người khác thật không có hứng thú. Chúng ta kết minh là tốt nhất!
Trịnh Cường thở dài một hơi, thà làm đầu gà không làm đuôi trâu, đây là
quan niệm của thật nhiều người Hoa. Chẳng hạn như thủ lĩnh Hồng Môn,
Thanh bang, Đại Đao bang đều là cường hóa giả ngoài 15 cấp, nhưng bọn
hắn đều không muốn gia nhập Hoa Hưng Hội, chỉ nguyện ý cùng họ kết minh. Hơn nữa trong những bang phái nhỏ người Hoa, tranh đấu lẫn nhau không
ngớt, cuộc chiến gồm thâu chỉ vài ngày luôn diễn biến một lần.
Trịnh Cường nhìn Lý Băng Yên, trong mắt hiện vẻ nóng rực hỏi Nhạc Trọng:
- Xà Mỹ Nữ Lang Nha doanh Lý Băng Yên kia anh dự tính xử lý như thế nào? Đem nàng giao cho Hoa Hưng Hội chúng tôi được chứ? Hoa Hưng Hội có thể
cung cấp cho anh hai mươi khẩu súng cùng hai ngàn viên đạn!
Ánh mắt Nhạc Trọng sáng lên, nhìn thật kỹ Lý Băng Yên, lâm vào trong trầm tư.
Lý Băng Yên bị ánh mắt của hắn làm hoảng sợ, nàng lập tức dùng Trung văn thật thành thạo nói với hắn:
- Nhạc Trọng! Mời anh thả tôi trở về. Chỉ cần anh nguyện ý thả tôi trở
về, tôi nguyện ý lấy năm mươi tấn lương thực, hai mươi khẩu súng, bốn
ngàn viên đạn đến chuộc thân!
Nhạc Trọng nhìn Trịnh Cường mỉm cười đề nghị:
- Trịnh Cường, giúp tôi một chuyện. Để cho người của các anh can thiệp
với người của Lang Nha doanh. Để cho họ vận chuyển ba trăm tấn lương
thực đến nơi đây đổi Xà Mỹ Nữ Lý Băng Yên. Làm thù lao các anh có thể
lấy ba mươi tấn lương thực đi, như thế nào?
Trịnh Cường tự hỏi một hồi, phát hiện Hoa Hưng Hội của bọn họ không hề có tổn thất gì trong chuyện này, vì thế gật đầu đáp:
- Tốt!
Ở trong tận thế, vô luận là tổ chức nào đều thập phần khao khát tìm
kiếm lương thực. Ba mươi tấn lương thực cũng không phải là số lượng nhỏ, chỉ cần trả giá chút công sức thì có thể lấy được, Hoa Hưng Hội đương
nhiên không có ý kiến.
Doanh trưởng Ô Đạt Duy của Lang Nha doanh vẻ mặt giận dữ quát lên:
- Cái gì? Tiểu đội Đạt Dương toàn diệt, Băng Yên bị bắt sống?
Một gã phụ trách thông tin quay mắt nhìn qua Ô Đạt Huy phát ra uy áp
cường đại, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, có chút khiếp đảm nói:
- Vâng! Người nọ còn thông qua Hoa Hưng Hội yêu cầu chúng ta lấy ba trăm tấn lương thực đổi lấy Lý Băng Yên.
Ô Đạt Huy vẻ mặt tái nhợt, hai tay nắm chặc thành ghế nhìn qua tên kia nói:
- Bọn người Đạt Dương bị tiêu diệt là người nào?
Đạt Dương ở trong Lang Nha doanh cao thủ nhiều như mây cũng là cao thủ
xếp thứ 6. Bọn họ là tiểu chiến đội cận chiến, viễn trình, truy tung,
triệu hoán đầy đủ mọi thứ. Ngay cả người tiến hóa cường đại cũng chết
trong tay của bọn họ, nhưng mà tiểu đội tinh anh như vậy bị một mình
Nhạc Trọng tiêu diệt, làm cho Ô Đạt Huy có chút không dám tin tưởng.
Tên chiến sĩ nói:
- Kẻ tiêu diệt bọn người Đạt Dương là một người châu á, tên gọi là Nhạc Trọng!
Ô Đạt Huy trong mắt phát lạnh, sát cơ lẫm lẫm nói:
- Nhạc Trọng! ! Trở về nói cho bọn họ biết! Tôi sẽ cầm ba trăm tấn lương thực nói với Lý Băng Yên. Nói cho Nhạc Trọng, nếu như hắn dám làm
phương hại Lý Băng Yên nửa phần, tôi tuyệt đối không buông tha cho hắn!
- Vâng!
Tên chiên sĩ kia gật đầu nói ra.
Một gã làn da ngăm đen, thân cao chưa đủ một mét bốn nhướng mày, nhìn qua Ô Đạt Huy hỏi:
- Đạt Huy! ! Anh thật sự cầm ba trăm tấn lương thực đổi Lý Băng Yên sao?
Người này thân cao một mét bốn tên là Lý Uyên Đạt, là một gã người tiến
hóa hệ nhanh nhẹn. Hắn cũng là phó thủ lãnh trong Lang Nha doanh bên,
sức chiến đấu gần với Ô Đạt Huy. Có được thân thủ cực kỳ khủng bố, hắn
một người từng ở trên chiến trường tiêu diệt một chi quân đội trang bị
tốt. Ở trong Lang Nha doanh có uy vọng rất nạnh, mà hắn và Ô Đạt Huy có
quan hệ phối hợp cực kỳ thân thiết.
Trên mặt Ô Đạt Huy hiện ra nụ cười lạnh dữ tợn.
- Đương nhiên không phải! ! Tôi muốn dùng ba trăm tấn lương thực làm mồi nhử, triệt để đem con chó Trung Quốc Nhạc Trọng đánh chết!
Có dạng thủ lĩnh gì thì sẽ hội tụ thủ hạ đó. Ngô Nham Hoành cảm giác
ghét Trung Quốc chó má cực nặng, xem người Trung Quốc là gia súc. Trong
thủ hạ của Ô Đạt Huy không có tên thủ hạ Trung Quốc nào cả. Giống như
Đức Na-zi (đảng Phát Xít do Hít-le cầm đầu) vậy!
Nghe Ô Đạt Huy nói vậy thì Lý Uyên Đạt chợt không nói gì nữa. Hắn chỉ
muốn giết người, chỉ cần Ô Đạt Huy không vi phạm nguyên tắc quá lớn là
được. Hắn cũng không tiến hành can thiệp hành vi của Ô Đạt Huy làm gì.
Chính là vì như thế cho nên hai chính phó của Lang Nha doanh sống chung
cực kỳ hoa hợp, cũng không có bởi vì quyền lực mà nội chiến.