Nhạc Trọng
nhìn thấy bộ đội của Mã Phóng đã tan vỡ, lúc này mới thoáng thở ra một
hơi nhẹ nhõm. Nếu Mã Phóng kiên trì suất binh giữ vững trận địa, Nhạc
Trọng muốn cướp lấy quân doanh của hắn cũng sẽ thập phần gian nan, đồng
thời còn phải trả giá không nhỏ.
Nhạc Trọng trực tiếp ra lệnh:
- Mục tiêu kế tiếp, đệ nhị doanh Vương Hạc!
Nhạc Trọng muốn thừa dịp thế lực quân đội còn chưa chỉnh hợp liên minh
phải nhanh chóng đem bọn họ đánh tan thu phục. Nếu những thế lực quân
đội ôm thành một đoàn, kết thành liên minh, như vậy Nhạc Trọng rất khó
động thủ đối với bọn hắn.
Cao thủ trong đội ngũ của Vương Hạc đông đảo, nhưng chiến sĩ có thể hiểu được điều khiển vũ khí hiện đại hóa thì không nhiều, sức chiến đấu tập
thể sẽ biến thành khá nhỏ yếu, tuyệt đối không phải đối thủ của bộ đội
Trương Tuyết Vong. Cho dù có cao thủ tinh thông ám sát, Nhạc Trọng cũng
có thể ra tay xử lý bọn họ.
Theo mệnh lệnh của Nhạc Trọng, quân đoàn do hai bộ đội liên hợp thay đổi mục tiêu hướng quân doanh của Vương Hạc tiến tới.
- Thủ lĩnh, Vương Hạc cầu kiến!
Quân đoàn liên hợp của Nhạc Trọng vừa đi được nửa đường, một gã chiến sĩ đột nhiên chạy tới hội báo.
Ánh mắt Nhạc Trọng sáng lên, ra lệnh:
- Dẫn hắn vào đi!
Không lâu một gã nam tử thân cao chừng 1m70, cơ thể rắn chắc, thân thể
tràn ngập lực lượng chừng ba mươi tám tuổi, đôi mắt sắc bén đi theo thân binh của Nhạc Trọng tiến tới trước mặt hắn.
Vương Hạc cẩn thận đánh giá Nhạc Trọng, nói:
- Chào ngài! Tôi là Vương Hạc! Xin hỏi ngài chính là Nhạc Trọng phải không?
Nhạc Trọng chỉ qua sô pha, ý bảo Vương Hạc ngồi xuống, đồng thời mỉm cười đáp:
- Không sai! Chào Vương doanh trưởng!
Vương Hạc ngồi xuống trước mặt Nhạc Trọng.
Mạc Hương Lăng cầm hai chén trà đen bưng tới đặt trước mặt hai người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nhạc Trọng.
Vương Hạc nhấp một hớp trà nhìn chằm chằm Nhạc Trọng thẳng thắn nói:
- Lần này tôi một mình đến đây là muốn mang theo toàn bộ đệ nhị doanh đến cậy nhờ Nhạc thủ lĩnh! Mong Nhạc thủ lĩnh thu lưu!
Bộ đội bọc thép của Trương Tuyết Vong thật sự là quá mức mạnh mẽ, lực
phá hoại của xe tăng, đại pháo, trực thăng võ trang đủ đem đệ nhị doanh
oanh thành tro tàn. Vương Hạc cũng không muốn mang theo binh sĩ chịu
chết vô ý nghĩa. Bởi vậy hắn quyết định trực tiếp dẫn người quy hàng
Nhạc Trọng.
Vương Hạc cũng thập phần rõ ràng chủ động đến dựa dẫm cùng bị buộc đầu
hàng sẽ đạt được đãi ngộ thế nào là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Nếu Nhạc Trọng không đối đãi tốt với người chủ động tới cậy nhờ hắn, như vậy ngày sau sẽ rất khó có người còn muốn chủ động đến quy hàng hắn.
Nhạc Trọng nhìn Vương Hạc cười nói:
- Tốt! Từ giờ trở đi anh chính là bộ hạ của tôi. Trước tiên nhận chức
trung úy liên trưởng thế nào? Bộ đội của anh vẫn do anh thống lĩnh!
Vương Hạc mừng rỡ hướng Nhạc Trọng chào theo nghi thức quân đội:
- Đa tạ thủ lĩnh! Nguyện quên mình phục vụ cho ngài!
Nhạc Trọng mỉm cười vẫy tay, lúc này Vương Hạc mới ngồi xuống.
Vương Hạc uống hớp trà, trầm mặc hồi lâu đột nhiên hỏi thẳng Nhạc Trọng:
- Nhạc Trọng, nếu tôi không tới nơi này, anh dự định đối phó tôi ra sao?
Nhạc Trọng nhàn nhạt cười, không hề có chút che giấu nói:
- Cho anh một tội danh phản quốc! Sau đó dùng đại pháo cùng xe tăng tiêu diệt bộ đội của anh!
Vương Hạc nghe tới đó cười khổ một tiếng, đã chết còn bị mang tội phản
quốc đủ cho hắn nhận thức được thủ đoạn của Nhạc Trọng vô cùng tàn nhẫn.
Nhạc Trọng nhìn Vương Hạc trực tiếp ra lệnh:
- Vương Hạc, hiện tại anh lập tức dẫn dắt bộ hạ của anh hợp lưu cùng quân đội của tôi, mục tiêu bộ đội của Mộ Dung Hòa!
Vương Hạc hành lễ với hắn, nói:
- Dạ, thủ lĩnh! Tôi nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng!
- Ca ca, vì sao không trực tiếp đánh tan bộ đội của hắn, một lần nữa chỉnh biên?
Mạc Hương Lăng vốn luôn ngồi bên cạnh Nhạc Trọng không hề nói một lời chợt ôm cánh tay hắn tò mò hỏi.
Nhạc Trọng nhéo nhéo khuôn mặt bóng loáng của nàng, khẽ mỉm cười nói:
- Hắn chủ động tới dựa dẫm, nếu anh đánh tan bộ đội của hắn chỉnh biên
cũng không phải không được. Nhưng hiện giờ còn chưa phải lúc! Anh còn
cần lực lượng của hắn, hiện tại không phải thời gian chỉnh biên bộ đội!
- Nga…
Mạc Hương Lăng nửa hiểu nửa không nhìn hắn gật đầu.
Vương Hạc rất nhanh dẫn đệ nhị doanh gia nhập vào trong đại quân của
Nhạc Trọng, liên quân khổng lồ chậm rãi hướng bộ đội của Mộ Dung Hòa
nghiền áp tới.
Lúc này trong tay Nhạc Trọng nắm giữ bộ đội đã hoàn toàn siêu việt đội
ngũ của Mộ Dung Hòa cùng Trần Vũ. Nhưng tính tình của Trần Vũ rất được
lòng bộ hạ, mặc dù hắn không có được nhiều trọng trang bị như Trương
Tuyết Vong, nhưng thật không ít. Bởi vậy Nhạc Trọng đem mục tiêu đặt lên chỗ bộ đội của Mộ Dung Hòa.
Đại quân của Nhạc Trọng vừa mới chuyển động liền có người báo cáo:
- Thủ lĩnh, sứ giả của Mộ Dung Hòa cùng Trần Vũ đến cầu kiến!
Trong mắt Nhạc Trọng thoáng hiện vẻ vui mừng, thản nhiên nói:
- Cho họ vào đi!
Theo dẫn dắt của một gã chiến sĩ, hai nam tử đi nhanh vào phòng chỉ huy của Nhạc Trọng.
Mộ Dung Hòa dáng vóc trung đẳng, dáng người bình thường, tướng mạo bình
thường, chỉ có mũi có chút đỏ, là một nam tử trung niên. Hắn vừa nhìn
thấy Nhạc Trọng liền nói thẳng:
- Mộ Dung Hòa mang theo đệ lục doanh đến cậy nhờ Nhạc thủ lĩnh, mong Nhạc thủ lĩnh thu lưu!
Nhạc Trọng hào sảng hỏi:
- Được! Anh có điều kiện gì?
Có thể không động chiến tranh mà thu phục được một chi bộ đội tinh nhuệ, hắn đương nhiên hết sức cao hứng.
Mộ Dung Hòa thập phần giảo hoạt nói:
- Toàn bộ nhờ vào thủ lĩnh làm chủ!
Trong lòng Mộ Dung Hòa đương nhiên có rất nhiều điều kiện muốn nói ra.
Nhưng lúc này không nên nói mới là tốt nhất. Nhạc Trọng tuyệt đối không
khả năng có ác ý đối với những người chủ động đến dựa dẫm như bọn hắn.
Nhạc Trọng trực tiếp nói ra ý nguyện trong lòng Mộ Dung Hòa:
- Được! Trước tiên làm trung úy liên trưởng dưới trướng của ta thế nào? Bộ hạ của ông vẫn do ông thống lĩnh!
Vẻ mặt Mộ Dung Hòa vui mừng nói:
- Cảm ơn thủ lĩnh, nguyện ý quên mình phục vụ ngài!
Nhạc Trọng quay đầu nhìn sứ giả do Trần Vũ phái tới hỏi:
- Còn anh tới có chuyện gì không?
Sứ giả kia lên tiếng:
- Tôi tên La Dương Hà, Nhạc thủ lĩnh, chỉ cần ngài đáp ứng mấy điều kiện của chúng tôi, đệ tứ doanh cũng nguyện ý nghe theo sự chỉ huy của ngài!
Trong mắt chợt lóe hàn quang, sắc mặt Nhạc Trọng không chút thay đổi thản nhiên nói:
- Được, anh nói!
La Dương Hà liền nói:
- Thứ nhất, không được giải tán bộ đội của chúng tôi! Thứ hai, nhân sự
của đệ tứ doanh do chúng tôi nắm trong tay. Thứ ba, nếu ngài làm ra
chuyện có lỗi với nhân dân Quý Trữ thị, hoặc ra lệnh chúng tôi làm
chuyện có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân, chúng tôi có quyền cự
tuyệt chấp hành!
Trong mắt chớp động dị quang, Nhạc Trọng thản nhiên đáp:
- Có thể! Không có vấn đề, tôi đều đáp ứng!
Trần Vũ rõ ràng không muốn đem đội ngũ giao ra ngoài, muốn đem đệ tứ
doanh nắm chặt trong tay, tự thành một hệ thống, thay lời khác mà nói
chính là chỉ nghe điều động mà không nghe nhâm mệnh.