Có Vương Kiến làm người tinh thần trọng nghĩa mười phần làm cục trưởng cục cảnh sát, hắn huấn luyện
cảnh sát ra thì Nhạc Trọng vô cùng yên tâm.
Bởi vì thiếu nhân thủ cho nên Trần Minh là quản gia hiếu ý được Nhạc
Trọng thăng cấp trở thành quan nội chính trong Thanh Phong Trại, phụ
trách điều động vật tư chung, tổ chức nhân viên, an bài công việc.
Về phần an bài hậu cung của Nhạc Trọng thì Nhạc Trọng đem toàn bộ nữ
nhân lớn nhỏ giao cho mình Trác Nhã Đồng xử lý. Trác Nhã Đồng trước
tận thế là nữ cường nhân giàu có, có được công ty của mình, quản lý hậu
cung là không thành vấn đề.
Dưới mệnh lệnh của Nhạc Trọng thì Trần Minh đem người sống sót tập hợp
lại gia cố phòng ngự của Thanh Phong Trại, đồng thời tại Thanh Phong
Trại băt đầu đào hầm.
Chỉ cần nguyện ý tham gia hành động đào hầm là có thể nhét đầy bao tử,
nhận được ưu đãi như vậy đại bộ phận người sống sót đều gia nhập vào đào hầm. Bên ngoài Thanh Phong Trại trừ con đường đi chủ yếu thì đều là hố
to.
Thời điểm ban đầu ở huyện Thanh Nguyên thì Trần Kiếm Phong cũng dùng một chiêu đào hầm này có hiệu quả vô cùng rõ ràng, chí ít có mấy ngàn đầu tang thi rơi vào trong hầm thì không đi lên được. Đối phó nhân loại có
trí tuệ thì không được, nhưng mà dùng với tang thi là sinh vật không trí tuệ thì đào hầm có được tác dụng cực lớn.
Đồng thời trong quá trình đào hầm thì những người sống sót làm công việc cực nhọc, dưới tình huống được ăn no cũng rèn luyện thể lực của bọn họ.
Nhạc Trọng tổ kiến chiến sĩ một doanh, hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn
quân đội chính quy tổ kiến một doanh này, đồng thời còn tăng thêm lực
đạo mạnh yếu làm cho đám người này khổ không thể tả. nếu không phải trở
thành chiến sĩ thì có được lượng thức ăn gấp sáu lần người bên ngoài,
mỗi một ngày bọn họ còn có thịt ăn, còn có thịt Hắc Lân Hung Trư cấp hai ăn thì sớm không chịu nổi.
Có thịt Hắc Lân Hung Trư cấp hai ăn thì không phải thoáng một cái biến
thành cường giả, nhưng mà có thể nhanh chóng khôi phục nguyên khí và đói khát, làm cho sắc mặt của bọn họ hồng nhuận phơn phớt, thân thể cũng
bắt đầu khôi phục lại.
Huấn luyện cường độ cao trong mười ngày, chiến sĩ một doanh hoàn toàn
khôi phục nguyên khí, thể lực so với tận thế còn tăng lên. Sau đó cũng
khôi phục huấn luyện như bình thường, Hơn nữa dùng đội ngũ huấn luyện
thì dùng huấn luyện quân tư làm chủ.
Cũng không phải Nhạc Trọng không muốn tiếp tục huấn luyện cường độ cao,
luyện ra một doanh tinh binh. Mà là vì lương thực xảy ra vấn đề. Huấn
luyện cường độ cao trong mười ngày thì hai mươi mấy tấn thịt tồn kho của Nhạc Trọng chỉ còn lại bốn tấn mà thôi.
Trừ chuyện đo ra, bởi vì đại lượng người sống sót tham dự vào đào hấm và tu kiến công sự Thanh Phong Trại, lương thực dự trữ trong Thanh Phong
Trại tiêu hao nhanh chóng như nước chảy.
Liệt Thiên Dương sở dĩ không chiêu mộ tât cả nam nhân trở thành lính của mình không phải là do hắn không muốn, mà là hắn không có nhiều lương
thực chèo chống tiêu hao cực nhanh như vậy. Hắn tổ kiến Thanh Lang Kỵ là bộ đội tinh nhuệ, còn phải dùng thịt người làm lương thực, có thể thấy
được lương thực tồn kho khẩn trương thế nào.
- Nếu như dựa vào tiêu hao lương thực trước mắt, trong một tháng thì lương thực tồn kho sẽ tiêu hao sạch sẽ.
Trần Minh cầm lấy văn bản tài liệu đứng ở trước người của Nhạc Trọng và báo cáo.
Trần Minh nhìn qua Nhạc Trọng đề nghị:
- Chủ nhân, có nên dừng đào hầm và xây công sự hay không? như vậy lương thực của chúng ta chèo chống lâu hơn.
Nhạc Trọng trầm mặc một hồi nói với Trần Minh.
- Đi gọi Hùng Chính tới đây.
Trần Minh Lui xuống, rất nhanh đã thấy Hùng Chính đi tới.
Hùng Chính làn da rám nắng nghe Trần Minh gọi mình tới gặp Nhạc Trọng thì nhanh chóng chạy tới, tùy tiện hỏi:
- Nhạc lão đại, anh tìm tôi có chuyện gì?
Mặc dù Nhạc Trọng muốn quy hoạch hóa quân nhân chính quy, nhưng mà trong thời gian ngắn khó mà sửa được phỉ khí của đám người này. dù sau đại
đội trưởng trước kia là một lũ cướp. Doanh trưởng Nhạc Trọng cũng không
có tiếp nhận huấn luyện quân sự nghiêm túc.
Nhạc Trọng nhìn qua Hùng Chính và trực tiếp hỏi:
- Ở gần đây có kho lương thực nào không?
Hùng Chính nghe được ba chữ kho lương thực thì cười khổ một tiếng nói thẳng:
- Nhạc lão đại, anh muốn giảm bớt áp lực từ chuyện lương thực đè nặng
lên vai a, chủ ý này Liệt Thiên Dương cũng từng nghĩ qua rồi, mấu kho
lương thực nhỏ chung quanh chúng tôi đi qua rồi. Nhưng mà trong mấy kho
lương thực không có lương thực, không phải để quần áo thì cũng là bột
giặt, ly tách thủy tinh các loại, một hạt lương thực cũng không có.
- Kho lương thực không có lương thực?
Nhạc Trọng nghe tới đó thì sững sờ, chợt nhớ tới lúc mở kho lương thực
của huyện Thượng Lâm thì có vài kho lương thực rỗng tuếch, lập tức hiểu được chuyện ẩn trong đó. Trong kho lương thực ở Thanh Phong Trại này
chỉ sợ đã bị quan viên phụ trách quản lý trước tận thế bán sạch rồi, nhà kho thì cho thuê để tiến hành kiếm tiền riêng.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Hùng Chính trầm giọng nói:
- Ở gần đây phải có kho lương thực chiến lực do quốc gia dự trữ mới đúng, ở đó có lẽ có lương thực.
- Ở gần đây có hai kho lương thực lớn, một cái ở phía bắc cách đây một
trăm cây số, mà kho lương thực cỡ lớn ở huyện Hạ Khải đã bị quân đội
thành phố SY chiếm cứ, còn có một kho lương thực lớn ở huyện Trữ Quang
cách đây năm mươi cây số, kho lương thực cỡ lớn này bị tổ chức tên là
Mãnh Hổ Hội chiếm cứ.
- Tổ chức Mãnh Hổ Hội này chiếm cứ huyện Trữ Quang xong thì lại mở một
trại lính lấy được nhiều vũ khí, có được hai chiếc chiến xa bộ binh, vô
số súng máy hạng nặng. Đồng thời chiêu mộ vô số người bán mạng cho
chúng. Cả Mãnh Hổ Hội có một vạn người sống sót, nghe nói nhân viên võ
trang là hai ngàn. Trừ quân đội ra thì đây là thế lực lớn nhất.
Nhạc Trọng nghe được lời của Hùng Chính thì chau mày, Mãnh Hổ Hội có hai ngàn nhân viên võ trang, còn có trang bị của một doanh, trách không
được Liệt Thiên Dương không dám đi trêu chọc Mãnh Hổ Hội.
Tuy Nhạc Trọng chiêu mộ bốn trăm phần tử võ trang, nhưng mà bọn họ chỉ
mới huấn luyện trong mười ngày, không có từng trải qua trận chiến nào,
chưa từng thấy máu, trang bị cũng chỉ là súng trường kiểu cũ đoạt được
từ Thanh Lang Kỵ mà thôi, đạn dược trong tay có thể đếm được, chỉ sợ bắn mấy lần là hết đạn rồi.
Nhạc Trọng vừa mới tới chiêu mộ binh lực một doanh trong Thanh Phong
Trại, nếu như một đội chủ lực của huyện Thanh Nguyên có thể dễ dàng tiêu diệt một doanh này. Ý thức chiến đấu, ý chí chiến đấu, kỹ năng chiến
đấu của hai bên quá chênh lệch.
Nhạc Trọng mở địa đồ, nhìn qua khu vực đông bắc nói ra:
- Phiến khu vực này các người đã từng đi qua chưa?
Hùng Chính chỉ vào một cái trấn nhỏ và nói với Nhạc Trọng.
- Cái thôn nhỏ này chúng tôi chưa lái qua.
Nhạc Trọng nhìn qua cái trấn nhỏ này, suy nghĩ một hồi thì định dùng cái thôn này luyện binh..
- Không được xong rồi chủ nhân, có biến dị thú tập kích.
Đúng lúc này Trần Minh vội vàng hấp tấp chạy vào, nhìn qua Nhạc Trọng lớn tiếng kêu lên.