Lần này Lý Thế Dân ra tay cướp giật đoàn xe của Nhạc Trọng là bởi vì hắn thực sự không tìm được lương thực ở phạm vi chung quanh đây, còn không dám đi tới
huyện thị địa bàn của Ngô Nham Hồng tìm thực vật, chỉ đành đi cướp đoạt
đoàn xe qua đường.
Nhạc Trọng nhìn Lý Thế Dân trầm ngâm một lúc nói:
- Đi thôi! Đưa tôi đi xem những người đó!
- Dạ!
Lý Thế Dân bị uy hiếp không dám làm trái ý Nhạc Trọng, chỉ âm thầm cầu nguyện hắn là một người tốt.
Theo Lý Thế Dân dẫn đường, nhóm người Nhạc Trọng đi tới trong một dãy
núi bị tuyết bao phủ, bên trong có một sơn động lớn bị một tầng tuyết
mỏng phủ xuống che giấu, nhìn qua giống như dung nhập vào trong núi
tuyết, nếu không có người dẫn đường người thường tuyệt đối không thể tìm tới nơi này.
- Lý đại ca, anh…
Lý Thế Dân vừa đi vào cửa hang, một cô gái có gương mặt xinh đẹp thập phần đáng yêu khoác tầng da thú ra đón chào.
- Bọn họ là ai?
Cô gái kia nhìn thấy nhóm người Nhạc Trọng chợt cả kinh, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác cùng bất an.
Đúng lúc này bên trong lại đi ra mười tên nam tử cùng mười lăm cô gái bộ dạng thanh xuân hoạt bát.
Trong đó có một nam tử tướng mạo anh tuấn, thân thể rắn chắc được năm
tên nam tử trẻ tuổi khác vờn quanh lại trực tiếp tùy ý nhìn Lý Thế Dân
hỏi:
- Lý Thế Dân, anh tìm được thực vật không?
Lý Thế Dân nhướng mày nói:
- Không có!
Tên nam tử kia liếc mắt nhìn Lý Thế Dân lại nhìn qua nhóm người Nhạc Trọng tràn ngập cảnh giác hỏi:
- Không có? Không có vậy anh làm sao đây? Còn những người này là ai vậy?
Nhạc Trọng nhìn nam tử tướng mạo anh tuấn nhưng dáng vẻ hiêu trương nhướng mày hỏi Lý Thế Dân:
- Người này là ai vậy? Vì sao dám kiêu ngạo như thế?
Lý Thế Dân cười khổ một tiếng nói:
[CHARGE=10]
- Hắn là hội trưởng hội sinh viên trường chúng tôi tên La Văn Thuật. Cha của hắn là chủ tịch thành phố Thanh Dương. Bản thân cũng là nhân vật
quan trong trong trường đại học chúng tôi!
Nhạc Trọng lại hỏi:
- Hắn có đi ra ngoài tìm thực vật không?
Lý Thế Dân lại đáp:
- Không có! Chuyện tìm thực vật cho tới bây giờ đều do tôi đi làm!
- Phương thức phân phối thực vật của các anh như thế nào?
- Chia đều phân phối! Nữ sinh được nhiều hơn một phần!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Lý Thế Dân, nhất thời hết lời để nói. Thực lực
của người này tuy thật mạnh, người lại tốt, nhưng kiểu tốt này thật sự
có vấn đề. Chẳng những phải ra ngoài bôn ba nguy hiểm tìm thực vật, còn
bị người mắng nhiếc như con chó, thật khó trách không hề có chút địa vị
trong nhóm người sống sót này.
La Văn Thuật liếc mắt nhìn Nhạc Trọng lạnh lùng quát lớn:
- Các người đi ra ngoài! Nơi này không chào đón các người!
Một cô gái xõa tóc, dáng người đầy đặn, khoác lớp da mèo rừng biến dị, bộ dạng thập phần xinh đẹp chậm rãi nói:
- Thôi đi, những người này đều là Thế Dân mang về! Đều là người Hoa, mọi người ở trong này hẳn nên đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn
này mới đúng!
La Văn Thuật nhìn cô gái lạnh lùng nói:
- Chu Tuyết Diễm, thực vật của chúng ta cũng không nhiều! Nếu để bọn hắn gia nhập chúng ta, chúng ta ăn cái gì? Hay là nói cô đem thực vật của
mình phân cho bọn hắn?
Trong cuối thời không có gì trọng yếu bằng lương thực, đám người La Văn
Thuật đã thử qua mùi vị đói khát, không muốn đem lương thực quý giá phân cho người lạ. Ngay lúc này lương thực còn trọng yếu hơn mỹ nữ.
Cô gái mặt tròn đón chào ban đầu trừng mắt nhìn La Văn Thuật:
- La Văn Thuật, lương thực của chúng ta đều do Lý đại ca ra ngoài tìm.
Cũng không phải do anh tìm được, anh bằng vào cái gì mà đuổi người mà Lý đại ca mang về?
La Văn Thuật liếc mắt nhìn Lý Thế Dân lạnh lùng cười, vung tay:
- Đó là chuyện mà hắn phải làm! Cô không nghe nói qua có câu nói này
sao? Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn! Hắn đã có năng lực tìm về
thực vật, như vậy đó là trách nhiệm của hắn. Mà thực vật nên làm sao sử
dụng là do chúng ta cùng nhau quyết định. Số ít phục tùng đa số, đây là
tác pháp dân chủ nhất. Tôi đề nghị khiến cho đám người không rõ lai lịch này đi ra ngoài! Người đồng ý thì nhấc tay!
Trong sơn động từng cánh tay đều giơ lên, chỉ có cô gái mặt tròn cùng Chu Tuyết Diễm là không nhấc tay.
La Văn Thuật đắc ý nhìn nhóm người Nhạc Trọng nói:
- Hai mươi ba đối ba! Đại bộ phận người đồng ý cho các người lập tức rời đi nơi này! Mời các người đi nhanh lên đi! Đừng để cho chúng tôi đuổi
đi!
La Văn Thuật tuy rằng ngang ngược nhưng hắn cũng có chút hiểu biết đối
với nhân tính. Hắn biết rõ người trong này tuyệt đối sẽ không đem thực
vật quý giá cấp cho người khác.
Lý Thế Dân nhìn La Văn Thuật ngang ngược như thế, thân thể tức đến phát
run, lại gắt gao nhìn chằm chằm một cô gái bộ dạng phong tao diễm lệ,
xinh đẹp mê người bên cạnh La Văn Thuật, trong mắt thoáng hiện vẻ bi ai.
Nhạc Trọng nhìn dáng vẻ đắc ý của La Văn Thuật nhàn nhạt cười, trực tiếp tiến lên một bước dài một quyền oanh lên mặt hắn.
Mũi của La Văn Thuật trong nháy mắt bị oanh sụp xuống, máu mũi văng khắp nơi, thân thể bay ra xa vài thước ngã xuống mặt đất.
- Anh muốn làm gì?
- Sao anh có thể vận dụng bạo lực?
- Người man rợ!
- …
Nhất thời trong sơn động truyền ra thanh âm tiếng mắng liên tục, rất nhiều người đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Nhạc Trọng.
Cô gái phong tao diễm lệ đứng bên cạnh La Văn Thuật sắc mặt biến đổi nhìn Lý Thế Dân lớn tiếng quát:
- Lý Thế Dân! Mau bắt lấy hắn! Hắn thật quá dã man! Lại dám sử dụng bạo lực đối với người khác, thật sự là rất dã man!
Lý Thế Dân nhìn cô gái mà trong lòng hắn ngưỡng mộ, cười khổ, không hề
dám nhúc nhích chút nào, bởi vì đầu của hắn đã bị người dùng súng chỉ
thẳng. Một khi hắn có chút dị động, Bạch Tiểu Thắng sẽ không chút do dự
bắn nát đầu của hắn. Kiến thức qua tốc độ của Bạch Tiểu Thắng, hắn cũng
không dám gần gũi so đấu tốc độ với người kia.
Nhạc Trọng lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, rút súng quát:
- Tất cả im miệng cho tôi! Ai tiếp tục nói nhiều một câu tôi sẽ phát nổ đầu của hắn!
Sau lưng Nhạc Trọng, từng tên chiến sĩ cũng rút ra đủ loại hỏa khí hiện đại chỉ thẳng vào những người trong sơn động.
Những chiến sĩ này đều thân kinh bách chiến, giết người, giết tang thi
vô số. Chỉ cần Nhạc Trọng ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không chút do dự
giết hết mọi người trong sơn động. Trong cuối thời, mạng người cũng
không trân quý như thời đại hòa bình ngày trước.
Chứng kiến những khẩu súng máy, ống phóng rốc két, mọi người trong sơn
động đều bị chấn nhiếp. Bọn hắn không hề dám có chút dị động, thành thật kinh hãi nhìn lên Nhạc Trọng.
- Nhìn anh như vậy, thật đúng là tên phế vật!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Lý Thế Dân, lấy súng chỉ vào cô gái phong tao diễm lệ kia quát lạnh:
- Cô đi qua đây!
Bị súng uy hiếp, cô gái vẻ mặt khiếp đảm đi qua.
- Cởi quần áo!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn cô gái, lạnh lùng ra lệnh.
Dưới mệnh lệnh của Nhạc Trọng, cô gái nhìn hắn cầu xin, trước mắt bao
người mặc dù nàng có chút phóng đãng nhưng cũng không muốn công khai cởi quần áo nhục nhã như thế.