Thần Ma Hệ Thống

Chương 429: Chương 429: Mạo hiểm tiến quân.




Nhạc Trọng mỉm cười nói sang chuyện khác:

- Thế nào! Hoa Hưng Hội có lẽ có kết luận rồi! Là chiến hay lưu lại?

Trịnh Cường nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng một hồi lâu, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi:

- Nhạc Trọng, anh thật sự biết rõ tang thi thành phố Cao Sơn có dị động hay sao?

Nhạc Trọng vẻ mặt thản nhiên nhìn Trịnh Cường nói:

- Tôi không phải thần tiên, làm sao có thể biết rõ tình huống cụ thể ở thành phố Cao Sơn. Tôi chỉ phân tích mà thôi.

Trịnh Cường vẻ mặt tha thiết nhìn qua Nhạc Trọng nói:

- Chúng ta cùng một chỗ thừa dịp có bóng tối yểm hộ tiến tới thành phố Cao Sơn sao? Anh có biến dị thú cấp hai làm tọa kỵ chắc có lẽ dò được tin tức a!

Nhạc Trọng trầm mặc suy nghĩ một hồi, trực tiếp cự tuyệt nói:

- Không được! ! Tôi phải giữ thể lực và tinh thần chiến đấu vào ngày mai!

Trịnh Cường đề nghị quả thật không tệ, nhưng mà hắn xem nhẹ một điểm chính là Nhạc Trọng thập phần lo lắng Hoa Hưng Hội.

Nhạc Trọng nếu rời đi suốt đêm, Hoa Hưng Hội nuốt mất lính của hắn. Hắn cho dù trở về cũng không có quá nhiều biện pháp. Chẳng lẽ hắn còn có thể giết sạch đám người Hoa Hưng Hội sao. Những ngày này Nhạc Trọng không dám rời khỏi người của hắn nửa bước là có băn khoăn này.

Trịnh Cường có chút thất vọng, lại tiếp tục nhìn qua Nhạc Trọng khuyên:

- Như vậy Nhạc Trọng anh chờ chúng tôi tìm hiểu rõ ràng, sau đó anh hành động sau? Chỉ cần tìm hiểu rõ chuyện này, chúng ta cùng hành động thì lực lượng lớn hơn.

Nhạc Trọng lắc đầu nhìn qua Trịnh Cường duỗi cành ô-liu nói:

- Binh quý thần tốc! ! Ai biết sau này có chuyện gì xảy ra. Tôi phải nắm bắt cơ hội này, nếu không ở lại chỗ này sẽ bị Ngô Nham Hoành nhẹ nhõm toàn diệt. Trịnh Cường anh đi theo tôi chứ?

Trịnh Cường trực tiếp cự tuyệt Nhạc Trọng mời chào:

- Không! Tôi không thể đi theo anh, hội trưởng có đại ân với tôi! tôi không thể vào lúc lâm nguy bỏ ngài đi theo anh.

- Tôi đi với anh!

Đúng lúc này, không xa có một nữ nhân đi tới, chính là Thư Thiên Nhã.

Nhạc Trọng nhìn qua Thư Thiên Nhã ánh mắt nhưng trọng. Dùng thực lực của hắn, Thư Thiên Nhã vậy mà tới gần như thế lại không phát hiện ra, hiển nhiên thực lực không yếu.

Trong tận thế nữ nhân sinh tồn được thập phần gian nan. Nhưng mà nếu bộc lộ tài năng thì nữ nhân nắm giữ quyền hành không ai là người đơn giản. Thư Thiên Nhã có thể trở thành một trong các trưởng lão của Hoa Hưng Hội thì toàn bộ là nhờ vào thực lực của nàng.

Thư Thiên Nhã nhìn qua Nhạc Trọng tự nhiên cười nói:

- Như thế nào? Không hoan nghênh phải không?

Nhạc Trọng nhìn qua Thư Thiên Nhã xinh đẹp động lòng người thì khẽ mĩm cười nói:

- Đâu có! Thiên Nhã, cô thật sự muốn đi theo tôi? Cô được Văn Ngạn đồng ý không?

Mắt phượng của Thư Thiên Nhã nhảy lên và cao giọng nói:

- Anh ấy là anh ấy! Tôi là tôi! Chuyện tôi quyết định thì dựa vào cái gì cần anh ấy đồng ý. Hôm qua anh nói chuyện tôi thập phần đồng ý. Đã tới nước này còn không dám liều mạng còn phải đợi tới khi nào? Địch cường ta yếu, chỉ có kỳ chiêu mới có thể chiến thắng!

Thư Thiên Nhã cũng là nữ nhân vô cùng có chủ kiến. Nàng cũng không phải người phụ thuộc vào Thư Văn Ngạn. Tại Hoa Hưng Hội thành lập và trong quá trình trưởng thành, Thư Thiên Nhã cũng lập qua không ít công lao.

Nhạc Trọng nhìn qua Thư Thiên Nhã cười nói:

- Tốt! ! Vậy hãy liên thủ với tôi mở đường máu!

Trừ Thư Thiên Nhã ra, trong Hoa Hưng Hội không có người nào nguyện ý đi mạo hiểm cùng với Nhạc Trọng cả.

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Trọng dẫn theo một ngàn bộ hạ thu thập thỏa đáng, lập tức tiến quân phía bắc, Thư Thiên Nhã cũng mang theo bốn mươi sáu danh nữ binh đi theo Nhạc Trọng đi lên hướng bắc.

Trong rừng, sáu gã mặc trang phục ngụy trang và có nước bùn phủ kín mặt, những tên lính Thái đầu đội mũ sắt không ngừng cẩn thận tìm kiếm. Bọn họ là thinh nhuệ Ngô Nham Hoành phái ra, chuyên môn phụ trách điều tra tin tức của Hoa Hưng Hội cùng Nhạc Trọng.

Sáu tên lính trinh sát này vô cùng có kinh nghiệm trong rừng, bọn họ xuyên thẳng quả rừng rậm, rất khó phát hiện tung tích của bọn họ.

Sáu tên trinh sát tiến lên một khoảng thời gian, thời điểm đi tới cây đại thụ thì có đạn bắn ra, trong chớp mắt co ba tên bị bắn té xuống đất.

Còn lại ba tên lính trinh sát lăn một vòng, nhao nhao trốn vào một nơi che chắn, giơ súng không ngừng xạ kích vào đại thụ.

- Vô dụng thôi! ! Không cần giãy dụa vô dụng. Các người đã bạo lộ thì chỉ có chết mà thôi.

Trịnh Minh Hòa trốn sau đại thụ và nhảy vào trong bụi cỏ, né qua vô số viên đạn, trực tiếp ném lựu đạn qua phía trước.

Oanh một tiếng vang thật lớn, quả lựu đạn nổ chết một tên lính trinh sát.

Hai gã trinh sát khác mặt hoảng hốt, dốc sức liều mạng bắn phá vào nơi ẩn nấp của Trịnh Minh Hòa bên kia.

Thời điểm hai tên trinh sát không ngừng bắn phá, một con ảnh lang trong bóng cây nhảy ra ngoài, một ngụm cắn yết hầu của tên lính trinh sát..

Thời điểm ảnh lang cắn chết một tên lính trinh sát thì nhanh chóng di động, thoáng cái bổ nhào cắt yết hầu của tên trinh sát còn lại.

Trong rừng tiếng súng chợt ngưng lại!

- Vật triệu hoán lợi hại!

Tiếng súng ngừng lại thì Trịnh Minh Hòa theo ở sau một đại thụ đi tới, nhìn qua ảnh lang tiêu diệt hai tên thì trong mắt phức tạp.

Sức chiến đấu của con ảnh lang quá đáng sợ, hành động xuất quỷ nhập thần. Vô thanh vô tức đã tiêu diệt hai tên lính trinh sát. Trịnh Minh Hòa muốn giết hai tên lính tinh nhuệ này cần phải hao phí nhiều tay chân, nhưng mà ảnh lang này nhanh chóng làm được.

Minh Giai Giai thân mặc quân trang một mình đi tới trong rừng, nhìn qua Trịnh Minh Hòa hỏi:

- Giải quyết xong rồi?

- Giải quyết! Giai Giai tiểu thư!

Trịnh Minh Hòa nhìn qua Minh Giai Giai với ánh mắt phức tạp.

Minh Giai Giai triệu hoán ảnh sói có năng lực tiềm hành thật mạnh, Nhạc Trọng bởi vậy đem Minh Giai Giai điều tới cho Trịnh Minh Hòa thống lĩnh huấn luyện điều tra, làm cho nàng nắm giữ thực chiến kỹ năng triệu hoán ảnh lang này.

Giải quyết sáu tên lính trinh sát Ngô Nham Hoành phái ra và giải quyết không ít trạm gác ngầm chung quanh, Nhạc Trọng một chuyến hành quân nhanh chóng về phía bắc. Ngô Nham Hoành phát trinh sát và trạm gác ngầm không ngừng bị thanh lý, hắn rất nhanh kịp phản ứng, khu vực này có vấn đề.

Nhạc Trọng bộ đi lên phía bắc hết buổi sáng, rốt cục nghe được âm thanh ầm ầm của pháo từ phía bắc vang lên, hiển nhiên phương bắc đang có chiến đấu thập phần kịch liệt.

- Đó là âm thanh của trọng pháo! ! Đúng vậy! ! Địch nhân của bọn họ là thi đàn.

Nhạc Trọng nghe được âm thanh của trọng pháo, trong mắt hiện ra thần sắc vui mừng, gọi Vệ Trữ Quốc tới, nói:

- Vệ Trữ Quốc! Nơi này tạm thời do anh toàn quyền chỉ huy. Tôi đi điều tra một chút!

Chỉ có tự mình nhìn rõ tình huống trước mặt, Nhạc Trọng mới có thể làm ra phán đoán bước tiếp theo.

Vệ Trữ Quốc đáp:

- Vâng! ! Nhạc lão đại! !

Nhạc Trọng thoáng cái cưỡi lên lưng của Thiểm Điện nhanh chóng phóng thẳng lên phía bắc.

Thiểm Điện toàn lực chạy như bay còn nhanh hơn cả xe thể thao, Nhạc Trọng rất nhanh đã tới tiền tuyến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.