Nhạc Trọng nhìn qua năm lão
bà của Mã Chính Minh, phất phất tay cho các nàng lui xuống. Tuy hắn
không phải là chính nhân quân tử gì, ánh mắt cũng bị Kỷ Thanh Vũ, Quách
Vũ, Lộ Văn, Trương Tĩnh là đại mỹ nữ làm ánh mắt rất cao, những nữ nhân
này không lọt vào mắt của hắn.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Trọng liền mang theo Lưu Nhị Hắc rời khỏi Nha Thôn, đi về hướng Trần Thôn.
Trong mộ lầu ba cao nhất của một tòa lầu trong Trần Thôn, sáu ngày này
Trác Nhã Đồng nhìn qua con gái Vân Thải Vi tiều tụy, trong mắt chớp động hào quang khác thường. Dạ dày của nàng đang gào thét, cảm giác đói khát bao phủ toàn thân của nàng, điên cuồng tàn phá tâm trí và thân thể của
nàng.
Kỳ thật đồ ăn trong phòng đã ăn hết trong sáu ngày trước rồi, trong
phòng này Trác Nhã Đồng cùng con gái Vân Thải Vi ăn uống thập phần tiết
kiệm, mỗi ngày chỉ ăn thật it đồ ăn, hơn nữa giống như người chết tận
lực bảo trì bất động. Nhưng mà sáu ngày trước rốt cục cũng ăn xong đồ ăn cuối cùng. Trong sáu ngày này Trác Nhã Đồng mỗi một ngày đều bị đói
khát giày vò như muốn điên lên rồi, đồng thời dưới đói khát thúc dục,
một ý niệm điên cuồng đang hiện ra trong mắt của nàng "Ăn nàng!"
- Không được! Đây là con gái của mình, là con gái bảo bối của mình!
"Ăn nàng!"
Bản năng và đạo đức xung đột, Trác Nhã Đồng cơ hồ bị giày vò đến nổi
điên. Ánh mắt nàng nhìn qua con gái của mình đang trở nên điên cuồng,
giống như nhìn thấy đồ nướng thật ngon.
Trạng thái tinh thần của Trác Nhã Đồng hiện tại đang sụp đổ, nàng vô ý
thức tới gần con gái của mình, đem hai tay đặt lên cổ của Vân Thải Vi.
Con mắt của Vân Thải Vi sáng ngời và to tròn, tay phải của nàng đang cầm một khối chocolate đã tách ra một nửa cho Trác Nhã Đồng nói:
- Mụ mụ, ăn cơm!
Nghe được âm thanh của con gái, thần trí sụp đổ của Trác Nhã Đồng đã
khôi phục lại, nhìn thấy tay của mình đang khoác lên cổ của con gái,
trong nội tâm Trác Nhã Đồng hiện ra một loại cảm giác sợ hãi tới tận
xương tủy. Nếu như nàng thật sự giết con gái của mình, nàng nhất định sẽ sụp đổ tinh thần, biến thành người điên.
Trác Nhã Đồng thoáng cái ôm lấy Vân Thải Vi và khóc lớn.
- Thải Vi ăn đi! Thải Vi ăn đi!
Vân Thải Vi vô cùng hiểu chuyện nói:
- Mụ mụ ăn đi! Ăn mới có khí lực!
Trác Nhã Đồng buông Vân Thải Vi ra, lộ vẻ sầu thảm cười cười, cầm lấy
chocolate của con gái đưa lên miệng, đồng thời cầm lấy chocolate trong
tay của con gái ăn hết.
- Tiểu Vi chờ ở nơi này, mụ mụ đi tìm chút gì ăn được.
Trác Nhã Đồng phân phó Vân Thải Vi một câu, lung la lung lay đứng lên, đi qua phòng bếp.
Trong phòng bếp đã không còn cái gì ăn được cả, ngay cả muối ăn, xì-dầu, dấm chua là các loại gia vị thì hai mẹ con các nàng đã ăn hết rồi.
Nhưng mà mục tiêu của Trác Nhã Đồng không phải là những thứ này, mà là
dao phay trong nhà bếp. Nàng sợ hãi mình làm ra chuyện điên rồ, đã làm
ra ý niệm quyết tử rồi.
Trác Nhã Đồng cầm lấy dao phay, trong mắt hiện ra thần sắc không chút dọ dự, hai tay run rẩy không thôi, trong nội tâm tràn ngập sợ hãi và bất
an.
- Nếu hiện tại có người cứu chúng ta ra ngoài, mình sẽ làm mọi chuyện!
Trác Nhã Đồng cười khổ một tiếng, trong lòng tưởng tượng, nhắm mắt lại run rẩy cầm lây dao phay đặt lên tay trái của mình.
Trong nháy mắt Trác Nhã Đồng nhắm mắt lại thì đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh như phá cửa vang lên.
Tay của Trác Nhã Đồng run lên, dao phay trong tay rơi xuống đất. Nàng
vốn không muốn chết, bây giờ nghe được âm thanh kỳ quái này, hy vọng
sống lại hiện ra.
Trác Nhã Đồng nhanh chóng vọt tới cửa sổ, nhìn qua bên ngoài cửa sổ.
Nàng rất nhanh trông thấy mười đầu tang thi bồi hồi chung quanh cửa hàng giá rẻ té xuống đất, cánh cửa cửa hàng giá rẻ bị người ta đá bay.
Không lâu có ba người từ trong cửa hàng giá rẻ lao ra ngoài, trên lưng
mỗi người mang theo ba lô lớn, một người bừng lấy bồn hoa quả, còn có
một người trên lưng mang theo ba lô hành lý lớn, hiển nhiên bên trong
chứa nhiều đồ vật.
Trác Nhã Đồng cố lấy hết khí lực cuối cùng la lên.
- Cứu mạng! ! Cứu chúng tôi!
Nhạc Trọng vừa mới mang theo bạch cốt, Lưu Nhị Hắc ra khỏi siêu thị, chỉ nghe thấy âm thanh cầu cứu của Trác Nhã Đồng.
Nhạc Trọng nhìn qua phương hướng của Trác Nhã Đồng thì trong mắt trầm
xuống, quay đầu nhìn qua phương hướng kia. Hắn biết rõ trong thôn này có khả năng còn người sống, hắn cũng không chủ động đi cứu vớt bọn họ.
Nhưng mà nếu gặp được thì thuận tay cứu giúp hắn không ngại ra tay cứu
đối phương một mạng.
Lưu Nhị Hắc thì theo sát sau lưng của Nhạc Trọng. Trần Thôn này đối với
Nhạc Trọng mà nói là một đường thẳng, nhưng mà đối với Lưu Nhị Hắc mà
nói lại là tuyệt địa nguy hiểm trùng điệp. Không có Nhạc Trọng bảo hộ,
một mình hắn tuyệt đối không thể đi được trong Trần Thôn một trăm mét.
Nhưng mà khoảng cách của lầu nhỏ mà Trác Nhã Đồng ở lại cách siêu thị có mười mét. Tám đầu tang thi chặn đường dễ dàng bị Nhạc Trọng chém giết.
Đi tới trước lầu nhỏ, ánh đao trong tay Nhạc Trọng lóe lên, cánh cửa lớn ngăn cản bị chém thành hai nửa. Hắn dùng lực đạp một cái cánh cửa văng
ra ngoài.
Nhạc Trọng bước vào trong lầu nhỏ, trông thấy Vân Thải Vi cuộn mình
thành một đoàn, giống như một ấu thủ nhỏ vô lực nhìn qua Nhạc Trọng là
người từ ngoài tới. Nàng đã đói bụng đến mức hấp hối. Ngay cả khí lực
cũng không còn lại bao nhiêu.
Nhạc Trọng đi đến trước người Vân Thải Vi, hắn xem xét đã biết rõ tiểu
loli đáng yêu này sắp bị đói chết. Hắn từ trong túi quần lấy ra đường và kẹo và một bình nước khoáng đưa cho Vân Thải Vi và thản nhiên nói:
- Ăn đi!
Thời điểm người đói khát quá mức không thể ăn uống thả cửa. Nếu như
sẽ bị no mà chết. Bởi vậy Nhạc Trọng cũng chỉ cho tiểu loli này đường và kẹo mà thôi.
Vân Thải Vi cũng bất chấp cái gì không ăn đồ của người xa lạ. Nắm chặt
lấy đường, kẹo và bắt đầu ăn.Hương vị đường và kẹo ngọt ngào làm cho
nàng có cảm giác sống lại. Nàng chỉ cảm thấy đường và kẹo là thứ ngon
nhất trên đời.
Vân Thải Vi bị đường và kẹo hấp dẫn, sau khi ăn xong thì nàng cũng có
dũng khí nhìn qua Nhạc Trọng, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn nói:
- Đại ca ca! Mụ mụ ở bên trong! Van cầu anh cứu mụ mụ của em!
- Biết rõ!
Nhạc Trọng đứng lên đi vào phòng bếp.
Trác Nhã Đồng vừa rồi la lên là dùng hết khí lực của mình rồi. Sau khi
gọi xong thì nàng co quắp trên mặt đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng
không có. Nếu như không có người cứu nàng thì nàng sẽ chết vì đói.
Nhạc Trọng đi vào phòng bếp, nhìn thấy Trác Nhã Đồng đã ngất đi, lấy một *** Cocacola trực tiếp rót vào trong miệng của nàng.
Sau khi uống hai ngụm Cocacola, Trác Nhã Đồng bị sặc một cái, chậm rãi
mở to mắt, trông thấy Nhạc Trọng đang cho nàng uống Cocacola.
Nhạc Trọng lấy ra một khối chocolate trực tiếp nhét vào trong miệng Trác Nhã Đồng.
- Đây là chocolate! Khí lực nhấm nuốt cô còn chứ?
Trác Nhã Đồng nhìn qua Nhạc Trọng mà chảy nước mắt ra ngoài, suy yếu nhai nuốt khối chocolate.