Ô Sơn Nham cắn răng một cái trầm giọng nói:
- Trưởng quan! ! Nếu ngài có thể cứu người của Bạch Chước Tộc. Tộc chúng tôi nguyện ra sức khuyển mã cho ngài. Hơn nữa tộc chúng tôi tặng chí bảo cây gạo cho chúng tôi!
Hai mắt Nhạc Trọng ngưng tụ, trực tiếp hỏi:
- Cây gạo! Đó là cái gì?
Ô Sơn Nham đem bí mật lớn nhất nói cho Nhạc Trọng:
- Cây gạo, là cây gạo có thể sinh trưởng! Trong Cửu Động Trại chúng tôi có mười cây gạo sống được, mỗi một cây gạo này sinh trưởng ra mấy trăm ký cạo. Người của chúng tôi dựa vào cây gạo này mà sống sót được.
Trong tận thế này, lương thực còn quý hơn cả vàng đấy. Lương thực trước tận thế cơ bản không thể sinh trưởng được, chỉ có một số nhỏ hạt giống biến dị mới có thể sinh trưởng trong đất.
Bởi vì trụ cột nông nghiệp trước tận thế đã đổ nát, hệ thống nông nghiệp mới chưa hình thành. Nếu thật sự như lời của Ô Sơn Nham mời cây gạo này vô cùng trân quý, mấy cây gạo này có khả năng hình thành hệ thống nông nghiệp mới. Nếu thật là như vậy, mười mấy cây gạo này có thể tạo ra mấy ngàn tấn lương thực.
Nhạc Trọng hai mắt như đao, trực tiếp đâm vào trong lòng của Ô Sơn Nham và có chút hưng phấn nói:
- Anh nói là thật? Nếu như anh nói là thật! Tôi có thể cứu tộc nhân của anh về, chẳng qua nếu anh lừa gạt tôi! Anh và tộc của anh phải trả cái giá đau đớn.
NHếu như Nhạc Trọng thật có thể lấy được thực vật biến dị, như vậy hắn có thể giao trồng nhiều cây gạo, vấn đề lương thực làm phiền hắn cũng được giải quyết.
Ô Sơn Nham vẻ mặt kiên nghị thề thốt, nói:
- Chắc chắn 100%! Nếu như tôi nói dối một câu sẽ chết dưới họng súng của ngài.
Nhạc Trọng nhìn Ô Sơn Nham và khóe miệng nhếch lên, nói:
- Rất tốt! Mang Lỗ Trữ Thủy tới!
Đào Mộc Trấn chính là một trấn nhỏ, trong trấn có mấy tòa cao ốc bách hóa thì không còn kiến trúc cao nào khác.
Trong lối vào của Đào Mộc Trấn, một tên mặc vài bộ quần áo, mặt bị đông cứng và đỏ bừng, trên lưng cầm một thanh Đại Khảm Đao mắng to:
- Loại thời tiết này còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ! Thực con mẹ nó phiền toái!
Một tên cũng phủ vài bộ quần áo, tướng mạo anh tuấn tuổi chừng hai mươi hai mốt tuổi trực tiếp quát lớn:
- Triệu Lâm! Chịu khổ là phúc! Hiện tại chúng ta vì thần giáo ăn chút đau khổ, tương lai tiến vào thần quốc sẽ được ban phúc! Đây chính là Trịnh đàn chủ ban ân phúc cho chúng ta đấy
- Đứng, tôi biết rồi!
Triệu Lâm biểu hiện không ngớt, sau lưng lại âm thầm oán thầm nói:
- Đúng là thằng ngu! Đã là sinh viên đấy! Xem ra đầu óc bị hư mất rồi, không ngờ bị cái tà giáo rách rưới náy tẩy não thành công, thật sự là ngu xuẩn!
Triệu Lâm nhìn qua một tên nam tử dùng chăn phủ kín thân thể, nói:
- Lão Vương! ! Lý Thắng, Chu Hú, bọn họ không phải bắt được một đám heo chứ? Nghe nói đám kia thịt heo bên trong có vài tiểu loli dáng người không tệ! Chúng ta đi chơi một chút nhé?
Lão Vương lắc đầu:
- Những tiểu loli này phải hiến cho đàn chủ, hộ pháp, trưởng lão, giáo chủ! Nếu chúng ta tùy tiện lộn xộn chỉ sợ lập tức phải rơi vào địa ngục.
Triệu Lâm tiếp tục giựt giây nói:
- Tôi biết rõ! Nhưng mà trừ những tiểu loli ra, những nữ nhân khác thì không nhất định! Chúng ta tìm vài cô nàng chơi đùa vài năm, cho dù cấp trên biết rõ cũng không nói gì.
Lão Vương nghe vậy cũng phải động tâm, bây giờ trong bầu, nếu ôm vài nữ nhân trẻ tuổi thì có thể hưởng dụng, hắn không dám động vào những nữ nhân xinh đẹp của cao tầng, nhưng mà những nữ nhân khác thì không có vấn đề.
Tên nam tử kia nhíu mày, lớn tiếng quát lớn:
- Các người đang suy nghĩ gì? Những kẻ đó chính là thịt heo, tà ma! ! Nếu như các người giao hợp với heo, tà ma thì các ngươi sẽ nhiễm tà khí và sa đọa. Cuối cùng sẽ rơi vào địa ngục!
Triệu Lâm cùng lão Vương liếc nhau, đều cảm thấy nam tử cuồng tín trước mặt là người không nói lý.
- Triệu Lâm! Mở cửa!
Đúng lúc này ở cửa trấn có âm thanh kêu réo.
Triệu Lâm ở bên ngoài nhìn qua cửa trấn, nhìn thấy Lỗ Trữ Thủy mang theo mấy người đi tới cửa trấn.
- Mẹ kiếp! Là hàng cao cấp!
Triệu Lâm vừa nhìn thấy Lỗ Trữ Thủy thì nhìn thấy Lỗ Trữ Thủy bên cạnh có Trữ Vũ Hân đang đứng thì hoàn toàn bị mê hoặc, nữ nhân xinh đẹp có khí chấ lại có tới hai người.
Triệu Lâm mở cửa trấn ra thì nhìn thấy đám người Lỗ Trữ Thủy, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Trữ Vũ Hân nước miếng chảy ra.
- Lão Lỗ! Anh tìm ở đâu ra mặt hàng cao cấp như vậy! Anh lúc này phát đạt rồi. Nếu đem nàng dâng lên, nêu giáo chủ cao hứng thì chức đàn chủ chạy không khỏi rồi.
Tên cuồng tín Hứa Hằng đi tới, nghĩa chính ngôn từ chỉ trích nói:
- Triệu Lâm, anh không nên chửi bới giáo chủ! Trong Thông Thiên thần giáo lên chức phải xem ai cung kính, ai cống hiến càng lớn cho thánh giáo! Cũng không phải là bởi vì sắc đẹp! ! Anh còn chửi bới giáo chủ nhân vậy, coi chừng tôi đi tới chỗ Trịnh đàn chủ tố cáo anh!
Hứa Hằng răn dạy Triệu Lâm một chút, lại nhìn qua Nhạc Trọng, Bạch Tiểu Thắng, Thượng Luân, Minh Giai Giai, Trữ Vũ Hân năm người theo sau Lỗ Trữ Thủy thì trong mắt hiện ra nét nghi hoặc nên chất vấn:
- Lỗ Trữ Thủy! Tại sao chỉ có anh trở về! Đám người kia đâu cả rồi? Những kẻ nào là thế nào?
Lỗ Trữ Thủy nghiêm sắc mặt, chửi ầm lên nói:
- Hứa Hằng! Con mẹ mày là đồ chó má gì! Có tư cách gì chất vấn lão tử! Lão tử đi theo giáo chủ nam chinh bắc chiến mày còn chưa gia nhập giáo đấy! Hơn nữa tao là giáo đồ cao cấp, mày chỉ là giáo đồ sơ cấp! Mày dĩ hạ phạm thượng, muốn vào địa ngục sao?
Hứa Hằng khẽ cắn bờ môi cúi đầu nói xin lỗi:
- Thực xin lỗi!
Lỗ Trữ Thủy hừ một tiếng, bộ dáng kiêu căng nói ra.
- Tao và đám người Trương Phi gặp chuyện. Trong quá trình tìm chỉ bắt được đám heo rơi này! Hiện tại dẫn mày dẫn tao đi gặp Lý Thắng!
- Vâng!
Hứa Hằng ứng một tiếng, mang theo Lỗ Trữ Thủy đi vào trong trấn nhỏ.
Trên đường đi, Minh Giai Giai cầm lấy bàn tay lớn của Nhạc Trọng và âm thầm đi tới một góc tối.
Nhạc Trọng đã từ trong miệng của Lỗ Trữ Thủy biết được, Đào Mộc Trấn này chỉ là một cứ điểm tiền tiêu của Thông Thiên thần giáo. Trong cứ điểm này có hơn ba trăm giáo đồ, những giáo đồ này chuyên môn trấn thủ Đào Mộc Trấn, lại tấn công khắp bốn phía, bắt lấy người sống sót lả tả chung quanh Đào Mộc Trấn. Ở gần Đào Mộc Trấn có vài cái trại nhỏ, giáo đồ Đào Mộc Trấn chuyên môn đi ra ngoài bắc người Miêu.
Trên đường đi Minh Giai Giai chỉ điểm cho nên Nhạc Trọng cũng đã biết rõ ở trong góc tối có trạm gác ngầm, một khi có bạo loạn thì sẽ bị trạm gác ngầm tiêu diệt ngay.
Được Hứa Hằng dẫn dắt, Nhạc Trọng lúc này đi tới một tòa biệt thự mang phương vị nước Pháp.
Trong đại sảnh biệt thự có hai mươi bốn tên nam tử ở các nơi, mỗi một gã nam tử trên người có khí tức bưu hãn, bọn họ sử dụng súng trường chung quanh, Phảng Chế Đường Đao.