Nhạc Trọng
ngẩng đầu nhìn thoáng lên bầu trời, chỉ thấy trời thật u ám, hắn trầm
ngâm một lúc cũng không nóng lòng liệp sát Cao Minh Hào, mà lẳng lặng
theo dõi đoàn xe.
Cao Minh Hào ngồi trên xe, tâm tình thập phần thích ý. Lúc trước hắn bị
Nhạc Trọng bức ra khỏi Quý Trữ thị, chỉ có thể mang theo mấy chục tên
tâm phúc chật vật bỏ chạy. Thanh Trúc bang mà hắn cực khổ gầy dựng với
nhân số gần vượt qua vạn người hoàn toàn bị hủy, trong khoảng thời gian
ngắn nhận lấy đả kích cực kỳ đáng sợ. Nhưng khi hắn thối lui tới một
huyện thành nằm gần Tân Tề thị thì nơi đó đã bị Trung Hoa Đồng Minh Hội
chiếm cứ.
Đại Trung Hoa Đồng Minh Hội đồng ý cho Cao Minh Hào tự quản lý bộ hạ của mình, hơn nữa còn trợ giúp hắn bổ sung bang chúng. Hiện tại hắn đã xem
như là tiểu quân phiệt có được đội ngũ ngàn người. Tuy rằng ngàn người
này chỉ dùng được vũ khí lạnh, nhưng một ngàn nam giới kia đã bị hắn nắm trong tay, làm trong lòng hắn tràn ngập cảm giác thành tựu.
Ở bên cạnh hắn là một thanh niên làn da trắng nõn, dáng người phù phiếm, tướng mạo sáng sủa nhưng trên trán lại có một cỗ khí chất phù phiếm
đang nhìn Cao Minh Hào cười nói:
- Lão Cao! Đánh xuống Quý Trữ thị rồi thì anh không được quên lời hứa của anh đó!
Cao Minh Hào nhìn thanh niên bên cạnh, tận sâu trong mắt hiện lên nét
khinh miệt, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ mỉm cười hòa ái nói:
- Đương nhiên rồi Kim thiếu! Sau khi đánh xuống Quý Trữ thị, tôi tuyệt
đối sẽ giúp anh tìm một cặp thai song sinh xinh đẹp đến hầu hạ cho anh
thoải mái!
Thanh niên trước mắt tên là Kim Quang Huyễn, là con trai của bộ trưởng
phân bộ Đại Trung Hoa Đồng Minh Hội Kim Thắng Thành ở Quảng Tây. Tuy
rằng có bề ngoài thật tốt, nhưng lại háo sắc, chính là điển hình người
cha anh hùng nhưng đứa con lại là củi mục. Suốt ngày chỉ biết ngâm mình
trong đũng quần của nữ nhân, Cao Minh Hào vốn thật khinh thường hắn.
Nhưng Cao Minh Hào lại thật biết làm người, tuy rằng hắn vô cùng khinh
thường Kim Quang Huyễn nhưng vẫn giao kết thật thân thiết đối với hắn.
Đã trở thành một trong những hồ bằng cẩu hữu tốt nhất của Kim Quang
Huyễn.
Kim Quang Huyễn nhìn Cao Minh Hào cười ha ha, nghênh ngang nói:
- Ha ha, lần trước anh tìm hai mẹ con về cho tôi, mùi vị thật không sai! Nhưng hơi già một chút, lần sau nên chú ý, tôi thích mấy cô gái xinh
đẹp trẻ tuổi!
Ở trong mắt Kim Quang Huyễn, Cao Minh Hào chỉ là một con chó mà hắn nuôi trong nhà, muốn hò hét thế nào đều không sao cả, chỉ cần thỉnh thoảng
cho hắn gặm chút xương cốt là tốt rồi.
Ngày xưa con trai lớn nhất của Viên Thế Khải là Viên Khắc Định chính là
loại người như thế. Luôn đối đãi với Đoạn Kỳ Thụy lẫn Phùng Quốc Chương
mà chính bản thân Viên Thế Khải cũng không dám lãnh đạm nhưng hắn dám
đối đãi như nô tài, ngạo mạn tới cực điểm.
Cao Minh Hào nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, nhìn Kim Quang Huyễn lộ ra dáng tươi cười thập phần phong độ:
- Dạ, tôi đã biết, Kim thiếu! Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý!
Đúng lúc này trên bầu trời đột nhiên nổi lên gió tuyết.
Nhìn thấy gió tuyết rơi xuống, một gã nam tử thân mặc quân trang sắc mặt đại biến, thân hình chớp động, lập tức vọt tới bên cạnh xe thiết giáp
hai tay vỗ mạnh cửa kính lớn tiếng kêu lên:
- Kim thiếu, Kim thiếu! Mở cửa! tôi có chuyện quan trọng cần hội báo!
Kim Quang Huyễn nhìn nam tử kia, vẻ mặt không kiên nhẫn mở cửa kính xe,
một cỗ gió lạnh thổi vào bên trong làm hắn thoáng rùng mình hắc hơi, hắn vội vàng nói:
- Chuyện gì? Đoạn Tử Khả! Có chuyện nói mau, có rắm mau thả! Không có việc gì thì đừng tới quấy rầy tôi!
Đoạn Tử Khả cũng không để ý vẻ vô lễ của Kim Quang Huyễn, vô cùng lo lắng nói:
- Kim thiếu! Hiện tại có tuyết rơi, làm sao bây giờ? Có phải nên cho bộ đội trước tiên tìm chỗ tránh tuyết hay không?
Kim Quang Huyễn trừng mắt lạnh giọng nói:
- Không được! Nếu bởi vì tránh tuyết mà chậm trễ việc cha tôi cướp lấy
Quý Trữ thị, Đoạn Tử Khả anh đảm đương được nổi sao? Cho dù giết cả nhà
anh cũng không thể bù lại tổn thất của Kim gia chúng tôi. Binh quý thần
tốc, đạo lý này chẳng lẽ anh không hiểu sao? Mệt cho anh còn là một
người cầm binh đâu!
Đoạn Tử Khả cười khổ tiếp tục giải thích:
- Nhưng mà Kim thiếu, thời tiết rét lạnh như vậy, chúng ta đều là người
phương nam, không chịu nổi rét. Nếu tuyết cứ rơi mãi, các chiến sĩ đều
sẽ bị giá rét làm nhiễm bệnh!
Vùng Quảng Tây nằm trong khí hậu ôn đới, rất ít tuyết rơi, càng không
cần nói tới bão tuyết. Nhưng mùa đông năm đầu tiên sau cuối thời, lại
thình lình xảy ra bão tuyết đã đoạt đi thật nhiều sinh mạng. Những người còn lại cũng không quá thích ứng với thời tiết cực lạnh, bởi vậy cả
Nhạc Trọng cũng không dám đại quy mô động binh đi chung quanh.
Kim Quang Huyễn mất kiên nhẫn trách mắng một câu, lập tức kéo cửa kính không thèm quản tới Đoạn Tử Khả:
- Vậy cho họ chạy bộ không được sao! Đừng dông dài! Năm đó hồng quân đi
qua núi tuyết, đi qua thảo nguyên cũng không ai kêu khổ. Hiện tại chút
thời tiết lạnh như vậy đã tính là gì, để cho họ xuất ra nghị lực chịu
đựng một chút là tốt rồi! Đừng lôi thôi! Cho toàn quân tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước! Lấy tốc độ nhanh nhất tiến quân Quý Trữ thị, chỉ
cần đánh xuống Quý Trữ thị, bọn hắn là có thể nghỉ ngơi thật tốt!
Sắc mặt Đoạn Tử Khả cực kỳ khó xem, thấp giọng mắng:
- Ngu xuẩn!
Năm xưa hồng quân đi qua núi tuyết, đi qua đầm lầy thảo nguyên đã bị
chết rất nhiều người. Nếu không phải bị bức bất đắc dĩ, có ai muốn đi
làm chuyện như thế.
Kim Quang Huyễn tránh trong xe hưởng thụ hệ thống sưởi ấm, đương nhiên
không cảm thụ được nỗi thống khổ của những chiến sĩ bình thường.
Đoạn Tử Khả bất đắc dĩ tuyên bố mệnh lệnh ngu xuẩn kia:
- Toàn quân! Dùng hết tốc độ đi về phía trước!
Bộ đội vạn người lập tức tăng nhanh tốc độ hành quân hơn rất nhiều.
Nhưng thường thường có người ngã trên mặt đất, sau đó cũng không còn
đứng lên được nữa.
- Ngu xuẩn!
Nhạc Trọng nhìn thấy đội quân vẫn đi tới, trong lòng thầm nhủ. Nếu đổi
lại là hắn vừa thấy trời đổ tuyết, sẽ lập tức kéo quân đội trở về, tuyệt không dám tiếp tục vượt tuyết hành quân.
Đây đều là người Quảng Tây mà không phải người phương bắc Liêu Ninh, lại càng không phải gấu Bắc Cực sinh trưởng trong băng tuyết ngập trời.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, không bao lâu đã nổi lên gió to.
Vô số bông tuyết thổi tới đội ngũ, cắt da cắt thịt thổi mạnh vào tận xương cốt từng chiến sĩ.
Từng chiến sĩ bị gió tuyết thổi qua, thân thể run rẩy lên, khuôn mặt
đông cứng đỏ bừng, hai chân giẫm trên tuyết chết lặng, thật giống như
không phải thân thể của chính mình.
Từng tên chiến sĩ đi tới bị gió lạnh thổi quét, đầu choáng váng, chợt
ngất xỉu té ngã, không hề nhúc nhích liền biến thành cỗ thi thể.
Dưới băng tuyết thổi phần phật, từng tên chiến sĩ đều chẳng khác gì pho tượng rối không ngừng té ngã.
Sĩ khí toàn quân bỗng chốc hạ thấp vô cùng, mỗi người đều biến thành cực kỳ chết lặng.
- Là lúc này!
Nhạc Trọng chứng kiến hơn mười chiến sĩ ngã xuống đống tuyết, liền cầm súng nhắm ngay Cao Minh Hào ngồi trong xe.