Loại súng tự
động này đối phó đàn tang thi không gì tốt hơn, được Nhạc Trọng yểm hộ
bọn họ liền lấy ra súng tự động hướng đàn tang thi điên cuồng bắn phá.
Trong cơn mưa đạn, thật nhiều tang thi S1 còn chưa kịp vọt tới trước
người bọn họ đã bị bắn té trên mặt đất, dù nhất thời chưa chết nhưng
cũng đã đánh vỡ trận hình dày đặc của chúng.
Bị phá vỡ trận hình, những con tang thi S1 rải rác xông lại đều bị Nhạc Trọng cùng đặc chiến doanh dễ dàng giết chết.
Ở một bên Trầm Hoành Dương điều động lão binh gia nhập cao thủ đoàn của
Hứa Tiếu, dưới hỏa lực của họ yểm hộ, cao thủ đoàn rốt cục có thể thở ra một hơi.
Đội ngũ vừa đánh vừa rút lui, căn bản không dám có chút dừng lại. Họ
càng lưu lại một phút thì càng thêm nguy hiểm, họ chỉ đối phó quân tiên
phong như tang thi S1 đã thập phần cố sức, nếu để đại quân tang thi chủ
lực kịp đuổi tới, họ chỉ có con đường bị hóa thành bột mịn.
Cuộc chiến kéo dài thêm hơn hai giờ hai ngàn con tang thi S1 còn lại mới bị mọi người giết sạch, cuối cùng họ đã phá vây thoát ra từ trong thi
triều vây quanh.
Nhưng bộ đội của Trầm Hoành Dương cũng tổn thất thập phần thảm trọng,
hai bộ binh doanh của hắn mỗi doanh đều bị diệt mất ba thành. Còn lại
hai bộ binh doanh tân binh khác đã hoàn toàn hỏng mất không bóng dáng,
chỉ sợ đã chết hết trong miệng thi đàn.
Toàn bộ đạn dược đều tiêu hao sạch sẽ, không có vũ khí trực thăng võ trang chỉ còn được sử dụng để điều tra địa hình.
Sau khi phá vây, ngoại trừ Nhạc Trọng đã được cường hóa nhiều lần những
người còn lại đều đã mệt đến thở hồng hộc. Nhưng họ cũng không dám dừng
lại chút nào, tiếp tục thối lui về SSY thị. Với hiện trạng trước mắt
của họ, nếu xuất hiện thêm hai ngàn con tang thi S1 chỉ sợ đã đủ phá hủy toàn bộ đội ngũ, cho dù có mặt Nhạc Trọng cũng chỉ vô dụng.
Dưới ý chí cầu sống, đội ngũ không ngừng chạy nhanh về SSY thị.
Lúc họ vừa mới đi tới lối vào SSY thị, phát hiện ngay lối vào có một
chi bộ đội đang đóng quân, đồng thời còn đang lo xây dựng công sự.
Nhìn thấy đội ngũ kia, bộ đội của Trầm Hoành Dương kinh nghi bất định,
nắm chặt vũ khí trong tay. Lúc này họ đã kiệt sức hết hơi, mỏi mệt tới
cực điểm, nếu đội ngũ kia xông lên chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức sụp đổ.
- Nhạc đội có đây không? Tôi là Hùng Chính!
Hùng Chính mang theo chiến sĩ nhìn đội ngũ của Trầm Hoành Dương lớn tiếng kêu lên.
- Tôi ở đây!
Nhạc Trọng từ trong đội ngũ đi ra lớn tiếng quát, rốt cục bọn họ đã được an toàn.
Bộ đội của Trầm Hoành Dương vừa tiến vào trong nơi đóng quân của Nhạc
Trọng lập tức ngã xuống giường lâm vào ngủ say. Mỗi người đều đã kiệt
lực, cho dù là đặc chiến doanh cùng thành viên cao thủ đoàn đều không
ngoại lệ.
Từ Chính Cương đi tới bên cạnh Nhạc Trọng hội báo:
- Đoàn trưởng, sau khi chúng ta đóng quân tại nơi này, thu thập hai trăm mười ba tàn binh. Bộ đội của La Điền Dực, Tô Đông Minh, Liễu Hồi Phong
cùng Tiền Vệ Dân đều đã rút vào trung tâm SSY thị!
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Thẩm vấn tàn binh những kỹ năng cùng binh chủng trước kia của họ. Sau
đó đánh tan sắp xếp vào trong các doanh. Để chiến sĩ dự bị đoàn gia tăng xây dựng công sự, thời gian của chúng ta chỉ sợ không nhiều lắm!
Không có công sự cùng cạm bẫy dưới tình huống quân đội đã mất nhiều vũ
khí hạng nặng, nhân loại căn bản không phải đối thủ của tang thi.
Từ Chính Cương nghiêm túc đáp:
- Dạ, đoàn trưởng!
- Nơi này giao cho anh, tôi đi nghỉ ngơi một chút!
Nhạc Trọng lưu lại một câu đi vào một chiếc giường lớn trực tiếp nằm xuống ngủ say.
Cuộc chiến đoạn hậu Nhạc Trọng đảm đương vị trí đội viên cứu hỏa khắp
nơi, hơn nữa còn làm thanh đao nhọn liều chết xung phong nơi tuyến đầu,
tang thi chết trong tay hắn đã vượt qua bảy trăm, nhưng hắn cũng bị tiêu hao thật lớn. Tinh thần cùng thể lực trong cuộc chiến kịch liệt đều
không ngừng tiêu hao, nếu không phải hắn đủ cường hãn chỉ sợ đã mệt mỏi
ngất xỉu trên chiến trường.
- Tô Đông Minh, La Điền Dực đáng chết!
Tiền Vệ Dân phẫn nộ mắng to.
Trong hỗn loạn, Tiền Vệ Dân tổn thất thật nhiều bộ đội, sau khi bỏ chạy
về tới SSY thị trong tay hắn chỉ còn ba liên đội, những chiến sĩ còn
lại hoặc là thất lạc trong lúc trốn chạy, hoặc là bị tang thi đuổi theo
giết chết.
Đại bộ phận tang thi chủ lực làm tiên phong đều đuổi theo truy giết đội
ngũ của Trầm Hoành Dương ở phía sau, nhưng cũng có tang thi tốc độ đuổi
theo những đội ngũ khác.
Trong tay Tiền Vệ Dân cũng có cao thủ, nhưng cao thủ của hắn không được
mạnh mẽ như Trầm Hoành Dương. Hơn nữa cũng không có xe tăng cùng trực
thăng võ trang, thi đàn truy kích đem đội ngũ của hắn đánh phá tan rã,
hắn chật vật bỏ chạy, sau khi chạy trốn tới SSY thị mới tụ tập được ba
liên bộ đội. Phải biết rằng lúc trước hắn có tới hai doanh, đại quân tám trăm người, nhưng lần này xuất chinh hắn xem như mất mát lớn.
- Chờ mình nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen mới thu thập Tô Đông Minh cùng Tiền Vệ Dân!
Trong lòng Tiền Vệ Dân tràn ngập phẫn nộ nghĩ thầm, đồng thời đi nhanh khỏi trung tâm chỉ huy lâm thời.
Phanh một tiếng súng vang, ngay giữa trán Tiền Vệ Dân hiện ra một lỗ
thủng, vẻ mặt hắn tràn đầy nỗi kinh ngạc khó tin vô lực ngã trên mặt
đất.
- Sư trưởng…
- Sư trưởng…
- …
Chứng kiến Tiền Vệ Dân trúng đạn ngã xuống đất, những quan quân đều vọt tới thất kinh lớn tiếng kêu lên.
- Mọi người không được nhúc nhích, người phản kháng, bắn!
Đột nhiên từ khắp bốn phương tám hướng xuất hiện những chiến sĩ quân đội cầm súng chiếm cứ vị trí hiểm yếu, dùng súng chỉ vào những chiến hữu
ngày trước lớn tiếng quát.
Tô Đông Minh lớn tiếng nói:
- Tiền Vệ Dân thu nhận hối lộ khắp nơi, mua bán chức quan, một mình can
thiệp công việc địa phương, phản bội tín nhiệm của quốc gia cùng Đảng,
hiện tại đã bị tử hình. Bây giờ các anh bỏ gian tà theo chính nghĩa vẫn
còn kịp, chỉ cần các anh làm theo, buông tha chống cự cùng chỉnh biên
ngày trước, tôi tuyệt đối sẽ không truy cứu!
Một gã quan quân lớn tiếng quát:
- Con mẹ nó Tô Đông Minh, La Điền Dực các ngươi là đám vương bát đản phản bội chiến hữu, các huynh đệ, xử lý bọn hắn!
Tên quan quân kia hô lên chiếm được không ít chiến sĩ hưởng ứng, bọn họ
đều giơ cao súng hướng đội ngũ của Tô Đông Minh phát động tiến công.
Song phương ở bên trong SSY thị tiến hành cuộc chiến giằng co vô cùng kịch liệt.
Tô Đông Minh vì bỏ chạy sớm nhất về SSY thị, không bị tổn thất gì quá
lớn. Bởi vậy liền chiếm hết thượng phong, những chiến sĩ của Tiền Vệ Dân vì quá mỏi mệt nên không ngừng bị bắn chết.
Nhưng không có được trọng pháo trợ giúp nên bộ đội của Tô Đông Minh nếu
muốn giải quyết những chiến sĩ ngoan cố chống cự cũng không phải là
chuyện đơn giản.
Cuộc chiến trên đường phố xưa nay đều là những cuộc chiến khó khăn nhất, là chiến tranh thảm thiết nhất. Đặc biệt đội ngũ của Tiền Vệ Dân đối
với hành vi phản bội của bộ đội Tô Đông Minh đồng thời còn giết chết
trưởng quan của bọn họ tràn ngập phẫn nộ, vì thế tuy rằng họ thập phần
mỏi mệt nhưng lại thập phần ương ngạnh ngoan cố chống cự.