Thần Ma Hệ Thống

Chương 845: Chương 845: Quân đội Mông Cổ Vương. (1)




Thường Thắng Quân đang tiến hành huấn luyện quân sự nghiêm khắc, trong đó có rất nhiều người tiến hóa tinh anh kinh nghiệm phong phú huấn luyện bọn họ, chuyện này làm đám ô hợp từ từ mạnh hơn trước. Trước khi hoàn tất huấn luyện Nhạc Trọng sẽ không dễ dàng đưa bọn họ ra chiến đấu.

Nhưng mà Thường Thắng Quân trong kế hoạch của Nhạc Trọng tương lai chính quân đội quét ngang thảo nguyên, hắn phải huấn luyện quân đội này thạt nghiêm khắc.

Hô Duyên Trấn chính là tiểu trấn trên thảo nguyên, trước tận thế chỉ có hai ngàn nhân khẩu.

Sau tận thế bởi vì có đồn biên phòng đóng quân trợ giúp, có hơn năm trăm nhân khẩu được cứu ra khỏi miệng của tang thi, bởi vì có biên phòng bảo vệ nên người sống sót chung quanh không ngừng di chuyển về phía Hô Duyên Trấn, làm cho thị trấn nhỏ này có tám trăm nhân khẩu.

Trong trấn nhỏ này không có trải qua tranh giành quyền lực, bây giờ sinh hoạt bình tĩnh của bọn họ đã chấm dứt, một đội kỵ quân nhân số hơn ngàn người đang lao thẳng tới nơi này.

Đại tướng Quách Minh cầm đầu lạnh lùng chỉ vào trấn nhỏ.

- Giết cho tao! Người đầu tiên giết vào trấn quan thăng ba cấp, phần thưởng năm con trâu, mười mỹ nhân. Sau khi phá trấn trừ người Mông Cổ ra thì những người còn lại bắt làm nô lệ! Sát!

- Sát!

- Sát!

- Sát!

"..."

Hơn một ngàn kỵ binh mang theo sát khí lạnh thấu xương lao thẳng về hướng Hô Duyên Trấn.

Phanh! Phanh! Phanh!

Trong Hô Duyên Trấn có tiếng súng vang lên, một gã kỵ binh lập tức bị bắn trúng.

Nhưng mà súng trong Hô Duyên Trấn số lượng rất ít, cũng không có súng máy hạng nặng áp trận, chỉ có sáu mươi súng trường 81. Hơn nữa sáu mươi súng trường này trải qua chiến đấu nhiều lần nên viên đạn còn rất ít.

Một gã tiểu chiến sĩ dáng người khôi ngô, mặt mũi tràn đầy râu dài nói:

- Đại đội trưởng! Trong tay của tôi chỉ còn năm viên đạn!

Chiến sĩ râu dài nói chuyện với thủ lĩnh bộ đội biên phòng của Hô Duyên Trấn, Tư Đồ Tẫn.

Tư Đồ Tẫn nói:

- Tiết kiệm viên đạn. Thời điểm bọn chúng tới gần thì bắn.

Một gã chiến sĩ vẻ mặt lo lắng nói:

- Đại đội trưởng! Viên đạn của chúng ta không còn nhiều lắm. Chỉ còn lại không tới hai trăm viên, địch nhân có một ngàn tên, làm sao xử lý?

Tư Đồ Tẫn nhìn qua chiến sĩ bên cạnh vừa hỏi, cười nói:

- Chuyện này có gì khó xử lý? Viên đạn bắn xong chúng ta còn có lưỡi lê, không có lưỡi lê thì chúng ta dùng răng, nắm đấm. Bảo vệ quốc gia là thiên chức của quân nhân, sau lưng chúng ta là tám trăm người. Bảo hộ bọn họ là thiên chức của chúng ta, là nghĩa vụ của chúng ta! Tôi biết rõ hôm nay khó mà sống sót, ai rời đi tôi cũng không trách cả. Các người là quân nhân, cũng là huynh đệ của tôi. Cho dù các người nguyện ý ở lại nơi này chiến đấu và chết với tôi, hay là lựa chọn rời đi vẫn là hảo huynh đệ!

Một gã chiến sĩ nói:

- Đại đội trưởng, nói cái gì đó? Nếu đi thì chúng ta đã đi sớm rồi!

Một gã chiến sĩ khác nhếch miệng cười nói:

- Đúng rồi! Những người lưu lại thì sớm biết rõ sẽ có ngày hôm nay mà!

Tư Đồ Tẫn nhìn qua ánh mắt của các chiến sĩ phân bố ở cửa ra vào Hô Duyên Trấn và hiện ra thần sắc vui mừng.

Bộ đội biên phòng nơi đây vốn có hai trăm người, thế nhưng một trăm bốn mươi người không chịu được nên đã rời đi, đi thế lực khác vượt qua sinh hoạt thật tốt. Chỉ có Tư Đồ Tẫn và sáu mươi huynh đệ vẫn duy trì tín niệm, vẫn ở lại đây thủ hộ hơn tám trăm người.

Tư Đồ Tẫn hét lớn một tiếng sau đó bắn rơi một tên kỵ binh trên ngựa.

- Tốt! ! Chúng ta phải cho đám súc sinh này nhìn thấy chí khí của chúng ta!

Nương theo đó là từng tiếng súng lưa thưa bắn vào quân đội Mông Cổ Vương! Một tên kỵ binh cũng ngã xuông.

Lúc này bên ngoài Hô Duyên Trấn có đào một chiến hào thật dài và sâu, Quách Minh vaf kỵ binh không thể không theo lập tức đi xuống làm bộ binh tấn công Hô Duyên Trấn. Hô Duyên Trấn nhanh chóng lâm vào kịch chiến.

Anh Không nhìn qua Hô Duyên Trấn lâm vào chiến đấu thì sắc mặt đại biến:

- Không xong! ! Thủ lĩnh! Bọn người Quách Minh đã tới rồi.

- Động thủ! Tiêu diệt tất cả người dám phản kháng!

Nhạc Trọng phất tay lạnh lùng ra lệnh

- Vâng! Thủ lĩnh! Các huynh đệ cùng tôi giết vào!

Bạch Tiểu Thắng liếm liếm bờ môi và hung quang trong mắt hiện ra ngoài, dẫn theo binh từ sau lưng đánh vào trong Hô Duyên Trấn phương.

Nương theo đó là từng tiếng súng vang lên, một tên tinh nhuệ dưới trướng Quách Minh bị bắn nát đầu.

Bạch Tiểu Thắng thống soái bộ đội chính là người tiến hóa tinh nhuệ phát động tiến công, sau đó áp chế hoàn toàn chiến sĩ dưới trướng của Quách Minh.

Chiến sĩ dưới trướng của Quách Minh hoàn toàn bị áp chế trong công sự che chắn không dám ngẩng đầu nhìn lên. Năng lực chiến đấu của bọn chúng và người của Bạch Tiểu Thắng không chỉ kém hơn gấp mười lần, bị hoàn toàn áp chế.

- Ba ba, con muốn đi giết người xấu!

Ngân Sương nhìn qua Nhạc Trọng lộ ra nụ cười ngọt ngào sau đó lao thẳng qua phía quân đội Mông Cổ Vương! Mấy tên chiến sĩ của Quách Minh lập tức ngã xuống ngựa.

Ngân Sương vừa xông vào trận địa của Quách Minh thì bàn tay phấn nộn của nàng đánh nát đầu của từng tên chiến sĩ.

Anh Không nhìn thấy Ngân Sương dễ dàng đánh nát đầu chiến sĩ của Quách Minh thì trong mắt hiện ra thần sắc kinh hãi.

- Thật là lợi hại! ! Tại sao có tồn tại lợi hại như vậy chứ?

Dùng sức chiến đấu khủng bố của Ngân Sương, nàng có thể hoàn toàn giết sạch quân đội trong giữ trong Hô Duyên Trấn.

- Công chúa điện hạ vẫn lợi hại như vậy a! Đều không có phần cho chúng ta xuất hiện.

- Đúng vậy a! ! Công chúa điện đúng là quá hung hãn!

"..."

Bạch Tiểu Thắng và đám tinh nhuệ nhìn thấy Ngân Sương hung hãn tuyệt luân thì nhao nhao nghị luận. Bọn họ chưa phải không nhìn thấy chiến lực khủng khiếp của Ngân Sương, nhưng mà mỗi lần trong thấy bọn họ đều cảm thấy mình nhỏ yếu.

- Thật là lợi hại!

Nhạc Trọng nhìn qua Ngân Sương đồ sát mấy trăm bộ hạ của Quách Minh bộ cũng có chút phức tạp. Nếu tang thi biến dị thể này sinh ra chừng mấy trăm, Nhạc Trọng không nghĩ ra có thế lực nào đối kháng được cả.

Nếu như hắn giao thủ với Ngân Sương. Nhạc Trọng đoán chừng bản thân mình miễn cưỡng chiến đấu được, nhưng nếu xuất hiện hai cao thủ đẳng cấp như Ngân Sương, hắn đoán chừng mình chỉ bị đánh chết chứ không chạy trốn được.

Hơn ba trăm tên chiến sĩ giống như con sâu cái kiến bị Ngân Sương đánh nát đầu, số còn lại đánh mất chiến ý bỏ chạy tán loạn.

Những chiến sĩ ngồi trên lưng ngựa là mục tiêu, bọn chúng vừa xuống ngựa lao vào trong công sự che chắn đã bị Bạch Tiểu Thắng mang binh bắn vào đầu.

Quách Minh nổi giận gầm lên một tiếng sau đó phát động kỹ năng biến thân người sói cấp hai và quát:

- Súc sinh! ! Tao giết mày!

Một cơn gio thổi qua. Nắm tay nhỏ của Ngân Sương lại đánh vào đầu của Quách minh, Quách Minh là người tiến hóa cao cấp trong quân đội Mông Cổ Vương, nhưng mà đầu cũng bị đánh nát, óc máu rơi lả tả.

Nhìn thấy Quách Minh bị Ngân Sương đuổi giết, chiến sĩ còn lại không còn chiến ý, có người bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng, có trực tiếp vứt bỏ vũ khí quỳ xuống đất đầu hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.