Hào quang biến mất, Lộ Văn chợt đi đến bên người của Nhạc Trọng vừa tươi cười ngọt ngào, nói:
- Tốt rồi, vất vả cho em rồi!
Nhạc Trọng trực tiếp lấy trong người ra một cây kẹo đưa cho Lộ Văn.
- Ăn kẹo.
Lộ Văn tiếp nhận cây kẹo qua này, nhìn Nhạc Trọng tươi cười nghịch ngợm:
- Nhạc Trọng ca ca, anh như vậy giống như quái thúc thúc đấy. (*Quái thúc thúc là kẻ chuyên dụ dỗ trẻ vị thành niên)
Thân ở nơi an toàn, Lộ Văn cũng thoáng khôi phục một ít tính cách của mình.
Nhạc Trọng lắc đầu nhìn qua Lộ Văn hoạt bát, áp lực trong lòng của hắn cũng
giảm nhẹ đi thật nhiều. Theo thế giới dị biến này thì áp lực trong lòng
của hắn tăng lên thật nhiều, sợ hãi đối với thế giới không biết này thì
hắn chỉ có lựa chọn không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ có như vậy hắn
mới có được chút cảm giác an toàn.
Nhạc Trọng đi đến trước người Trương Tuyền hỏi:
- Hiệu quả như thế nào rồi?
Trương Tuyền sờ sờ chân, sau đó thoáng đứng lên một cái, trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng nói:
- Tốt! Tổn thương của tôi khỏi hoàn toàn rồi.
Nhạc Trọng nhìn qua bộ dang cao hứng của Trương Tuyền thì trong mắt cũng
hiện ra nét vui vẻ, kỹ năng trị liệu vết thương nhẹ này tốt hơn dự kiến
của hắn nhiều.
Sau này chiến đấu có thương tổn càng nghiêm trọng, xảy ra chuyện gì đó không ai biết được, có kỹ năng trị liệu vết thương
nhẹ này thì đoàn đội của Nhạc Trọng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhạc Trọng nhìn Kỷ Thanh Vũ một cái, trầm giọng nói:
- Kỷ Thanh Vũ, tôi muốn đi tới cục cảnh sát tìm kiếm vũ khí, cô có đi cùng không?
Nhạc Trọng cùng Kỷ Thanh Vũ có quan hệ hợp tác, nàng đã liên hợp cứu bạn
thân Trì Dương của hắn ra ngoài, Kỷ Thanh Vũ đã không nợ hắn cái gì.
Tuy Nhạc Trọng đã được cường hóa lên rất nhiều, nhưng mà súng ống vũ khí
nóng thì hắn vẫn cần đấy, cho dù là đối phó tang thi hay là con người
thì súng ống đều có tác dụng to lớn.
- Đi!
Kỷ Thanh Vũ quay đầu nhìn qua Trần Dao nói:
- Dao Dao, em cũng nên đi!
Trần Dao gật đầu mà không phù hợp với vẻ nhu nhược bề ngoài của nàng, nói:
- Tốt!
Nhạc Trọng nhanh chóng nói ra:
- Vương Song, Văn Văn, Trì Dương, chúng ta đi!
Đúng lúc này Trương Tuyền lấy hết dũng khí nói ra:
- Tôi cũng đi.
Nhạc Trọng nhìn qua Trương Tuyền, suy nghĩ một chút mới nói:
- Cô lưu lại. Lúc này hành động không thể mang quá nhiều người.
Lúc này hàng động là phải tìm cho được vũ khí nóng, phải tốc chiến tốc
thắng, Trương Tuyền không có bất kỳ bổn sự nào, mang đi cũng chỉ là một
vướng víu a.
Nghe Nhạc Trọng nói vậy thì trong nội tâm Trương Tuyền thất vọng, yên lặng trở lại chỗ ngồi của mình.
Một đoàn người Nhạc Trọng lúc này hết sức nhanh chóng đi lên xe, đi thẳng tới cục cảnh sát.
Xe trường học chạy trên đường Tân Dương, Nhạc Trọng đã nhìn thấy hơn mười
người ăn mặc quái dị, đang đội mũ bảo hiểm xe máy và mang theo gậy, đao
dưa hấu, nam tử nhuộm tóc vàng đang gào thét trên đường phố.
Thời điểm thế giới biến dị xảy ra vào buổi chiều, người trên đoạn đường Tân
Dương này không nhiều, tang thi sinh ra không nhiều. Trên con đường này
không thấy bao nhiêu tang thi cả.
Mười mấy nam tử này nhìn thấy xe trường học chạy tới, chợt điều khiển xe gắn máy của mình nhanh chóng lao tới đây.
Rất nhanh mấy chiếc xe máy này đã chặn trước đường đi của xe trường học.
- Đỗ xe! Đỗ xe cho lão tử!
Một chiếc mô tô chạy tới gần xe trường học, tên ngồi sau không ngừng dùng gậy gõ vào trong xe trường học này.
Nhạc Trọng nhìn qua Trần Dao đang thả chậm tốc độ, nhướng mày lớn tiếng nói:
- Đừng ngừng, đụng đi. Đụng bay bọn chúng.
Trần Dao lớn tiếng phản bác:
- Không được! Như vậy sẽ có người chết! ! Bọn họ là người sống, không
phải tang thi! Tôi không muốn trở thành tội phạm giết người.
Nói xong Trần Dao thoáng cái đạp phanh xe dừng lại.
Thế giới biến dị cũng chỉ hai ngày mà thôi, quan niệm của Trần Dao còn chưa có biến chuyển theo, nàng còn không có trải nghiệm tàn khốc của thế
giới này, cũng không có hiểu trật tự thế giới cũ đã đổ. Nàng có thể
không chút do dự đụng bay tang thi, nhưng không cách nào lái xe đụng bay người sống sờ sờ.
Nhìn thấy Trần Dao dừng xe lại thì Nhạc Trọng
nhướng mày, tâm niệm của hắn vừa động, hắn dùng một tấm bải bạt che
Bạch Cốt lại.
Xe trường học vừa mới dừng lại, nhũng chiếc xe mô tô này cũng dừng bên cạnh xe, bảy tên tiểu thanh niên cầm đầu cầm theo
Đại Khảm Đao đi tới.
- Lão đại! Lúc này có ba cô nàng rất tốt.
Một gã nhuộm tóc vàng, mang theo khoen mũi, tuổi chừng mười tuổi rộ ra dáng vẻ phản nghịch nhìn qua Lộ Văn, Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao ba nữ nhân, trong mắt hiện ra hào quang dâm đãng, liếm liếm bờ môi, hướng nhìn qua một gã hơi mập cao chừng một mét tám, cầm Đại Khảm Đao trong tay, lộ ra thập
phần uy mãnh nói ra.
Tên cầm đầu này lạnh lùng nhìn qua mọi người, trầm giọng nói:
- Tao là lão đại Vương Chí Quang của băng đua xe! Các ngươi thu hồi vũ khí và xuống xe đi, tao có lời muốn nói với tụi bây.
Nhạc Trọng cùng Trì Dương hai người nhìn nhau, lại nhìn qua Trần Dao một cái, cả hai bỏ vũ khí vào cái ba lô sau lưng.
Nhạc Trọng cùng Trì Dương hai người che chở Lộ Văn cùng đi xuống xe.
Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ hai người cũng cùng đi xuống.
Vừa xuống xe thì mười mấy tên trong băng đảng đua xe vây quanh sáu người Nhạc Trọng.
Lúc này bên cạnh truyền ra âm thanh xe gắn máy, những tên côn đồ đua xe này không ngừng dò xét sáu người Nhạc Trọng, cười ha ha lên.
- Con bé này nhìn rất tốt!
- Xem ra hôm nay chúng ta có thể chơi một cách sảng khoái rồi. Ngày hôm
qua tiểu bạch chơi không có lịch sự chút nào, lão tử còn chưa có thoải mái thì con nhỏ đã nhảy lầu.
- Ba con này mày ưa thích đứa nào?
- Nhỏ thế này! Da mịn thịt mềm chơi mới đã ghiền.
"..."
Những tên trong băng đảng đua xe này không ngừng dùng ánh mắt dò xét người
của Trần Dao ba nữ nhân, làm cho nội tâm của Trần Dao cùng Lộ Văn phát
lạnh. Lộ Văn cảm nhận được ác ý trong lời nói của đám băng đảng đua xe
này, nàng sợ hãi núp sau lưng của Nhạc Trọng. Tuy nàng nghịch ngợm gây
sự, nhưng mà nàng cũng biết nặng nhẹ đấy, hơn mười tên côn đồ cầm dao
bầu, gậy sắt trong tay thì sức chiến đấu không yếu.
Nhạc Trọng cùng Trì Dương nhìn nhau, chỉ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ nhìn qua chung quanh.
- Tụi mày muốn làm gì?
Nhạc Trọng cùng Trì Dương không nói lời nào, áp lực này áp cho Trần Dao không thở nổi, nàng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Một tên trong đám côn đồ cười lên:
- Muốn cô em thè lưỡi liếm tiểu đệ của anh đấy!
- Ha ha!
- Ha ha!
"..."
Tên côn đồ chung quanh cười vang, bọn chúng cười nói không chút kiêng nể nào cả.
Trần Dao đỏ mặt lên mắng một câu.
- Lưu manh!
- Thì bọn anh là lưu manh mà! Chờ một lát anh sẽ cho cưng biết anh lưu
manh thế nào. Khi đó cô em sẽ biết được chỗ tốt từ đệ đệ của anh! ! Tụi
mày nói có phải hay không?
Một tên côn đồ lúc này cười vang nói ra.
- Đúng vậy a! Các ca ca không đợi được muốn thay phiên ôn nhu với muội
muội của em đấy! Nếu không bốn người cùng tiến lên cũng được, ha ha ha
ha...