- Phá cho ta!
Nhạc Trọng đối mặt với hỏa cầu và đại phong nhận mạnh mẽ xông tới, trong mắt hiên ra vẻ điên cuồng, hắn phát động kỹ năng ma viêm, tay phải của
hắn mở ra, trong một chớp mắt hắn tiêu hao 50 điểm tinh thần và 20 điểm
thể lực tạo ra một bức tường ma viêm cuồng bạo ngăn cản hỏa cầu và đại
phong nhận phóng tới.
Cho dù đại phong nhận và hỏa cầu bị ma viêm xé rách phong bạo suy yếu đi thật nhiều. Nhưng cuối cùng chúng lại là ma pháp trải qua một lần cường hóa, mặc dù đã bị trùng trùng điệp điệp suy yếu, chúng vẫn phá tan
phong tỏa của ma viêm lao thẳng về phía Nhạc Trọng, đánh lên người của
Nhạc Trọng, oanh hắn bay ra xa bảy mét, trùng trùng điệp điệp đâm vào
vách một gian phòng, oanh ra một động lớn và đât đá bắn ra bốn phía.
Năng lực hỏa hệ là công kích mạnh mẽ, năng lực băng hệ nặng ở phòng
ngự. Nếu như Nhạc Trọng có kỹ năng băng hệ, như vậy dùng thân phận người tiến hóa hệ tinh thần như hắn thì có thể dùng ma pháp băng hệ ngăn cản
hỏa cầu và phong nhận trùng trùng điệp điệp. Lực pháp hoại của ma viêm
cuồng bạo nhưng mà lực phòng cự cũng thật thấp, không cách có tác dụng
phòng hộ quá nhiều.
Tô Thần nhìn thấy Nhạc Trọng bị hai ma pháp mạnh mẽ đánh trúng, thân
hình chớp động, nhanh chóng tiến lên chỗ Nhạc Trọng biến mất. Hắn một
mặt là xác nhận sinh tử của Nhạc Trọng, một mặt khác nếu như Nhạc Trọng
không chết thì hắn sẽ bồi thêm một đao giết chết Nhạc Trọng ngay.
Tô Thần đã không có quá nhiều thời gian. Bọn họ ở chỗ này huyên náo
thanh thế thật lớn, bộ hạ của Nhạc Trọng nhanh chóng đuổi tới. Một khi
bộ hạ của Nhạc Trọng chạy tới nơi này, Nhạc Trọng vừa rồi không có chết
thì ám sát của bọn họ lần này xem như thất bại.
Tô Thần vừa mới vọt tới cái động lớn thì gai xương bén nhọn trong bụi mù bay ra ngoài, trực tiếp đâm vào đầu của Tô Thần.
Mắt thấy gai xương sắp đâm xuyên đầu của Tô Thần thì tên thao túng niệm
lực phát động kỹ năng, một tầng bình chướng ngăn ở trước người của Tô
Thần, ngăn cản gai xương bén nhọn đoạt mạng này.
Nhạc Trọng thoáng cái từ trong đống gạch vụn này đi ra ngoài, mặt ngoài
cốt giáp trên người của hắn bị hủy, tóc của hắn cháy sạch, trên người
đầy lỗ đen bị cháy, lông mi cũng bị ngọn lửa làm tổn thương, trên mặt
đầy vết cháy khó coi, ở ngực của hắn thì cốt giáp bị chém ra một cái lỗ
thật to, cũng may hắn sử dụng áo giáp da Hắc Lân Hung Trư cấp hai đủ
cứng cỏi, chỉ bị đại phong nhận chém ra một dấu bạch ngân mà thôi.
Nhạc Trọng từ trong đống gạch vụn nhảy ra ngoài, chỉ cảm thấy mặt của
hắn vô cùng đau đớn, giống như có người dùng nước sôi mỗi thời mỗi khác
đang rót thẳng vào mặt. Cường độ thân thể cao đã cứu mạng của hắn lần
nữa, nếu như cường độ thân thể của hắn thấp hơn 60, chỉ sợ lúc này bị
hỏa cầu và đại phong nhận tiêu diệt rồi.
- Tao muốn nhìn bình chướng niệm lực của mày có thể ngăn cản một kích này hay không?
Hung quang trong mắt Nhạc Trọng chớp động, ma viêm ở tay phải hiện ra,
hắn hao phí hai mươi điểm tinh thần hóa thành một cây thương, hắn dùng
lực ném đi, trường thương ma viêm này ném thẳng vào tim của tên thao
túng niệm lực..
Tên thao túng niệm lực làm cho Nhạc Trọng cực kỳ chán ghét, nếu không có hắn tồn tại, Nhạc Trọng có rất nhiều lần tiêu diệt toàn bộ đám thích
khách.
Trong nội tâm thê thao túng niệm lực hoảng sợ, duỗi hai tay ra, hắn muốn ngăn cản trường thương ma viêm.
Nhạc Trọng ngưng tụ thường trương ma viêm đánh lên bình chướng niệm lực
của hắn, lập tức bộc phát lực phá hoại khủng bố, ngạnh sanh sanh xé rách phòng hộ của bình chướng niệm lực và xuyên qua, chợt bộc phát hỏa diễm
khủng bố, đầu lâu của tên này bị cháy.
- Ah!
Tên người cường hóa này lập tức hét thảm một tiếng, đã bị ma viêm khủng
bố này bao phủ, không ngờ trực tiếp bị ma viêm đốt thành tro tàn.
Trong mắt Tô Thần có hàn quang lóe lên, trực tiếp đưa tay, muốn đem một quả lựu đạn khoai lang ném qua phía Nhạc Trọng.
Tay của Nhạc Trọng lật một cái, một cây súng máy 03 hiện ra trong tay, hắn giơ súng bắn điên cuồng về phía của Tô Thần.
Tô Thần không tránh không né, thân thể của hắn lúc này có một đoàn thánh quang hiện ra, thánh quang này ngăn cản toàn bộ viên đạn súng trường 03 bắn về thân thể của hắn.
Tô Thần vung tay lên, quả lựu đạn khoai lang này ném qua phía Nhạc Trọng.
Oanh một tiếng vang thật lớn, Nhạc Trọng mặc dù hết sức né tránh, thế
nhưng mà dưới trọng lực gấp ba lần, hành động quá mức chậm chạp, bởi vậy hắn vẫn bị lựu đạn khoai lang oanh kích bay ra năm mét, vô số mảnh đạn
văng ra, có bốn miếng cắt qua má của Nhạc Trọng làm hắn vô cùng đau đớn.
Nhạc Trọng nhìn qua Tô Thần chỉ một ngón tay, một đoàn hỏa cầu, một quả
băng trùy lăng không hiện ra, hung hăng oanh lên thánh quang bảo hộ Tô
Thần.
Thánh quang bảo hộ Tô Thần cũng có hạn mức phòng hộ cao nhất, bị một
đoàn hỏa cầu, một quả băng trùy liên tiếp oanh kích thì thánh quang rung rung và chợt biến mất.
Tô Thần vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt chớp động thần sắc điên cuồng, hắn
biết rõ chính mình chạy không khỏi đuổi giết của Nhạc Trọng. Hắn cũng
không có muốn chạy trốn, hắn dùng hết sức nhanh chóng lao thẳng qua phía Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng bước qua bên cạnh một bước, tay phải lật một cái và gai độc hiện ra, hắn bắn ba phát vào Tô Thần.
Ba phát gai độc bắn vào đầu của Tô Thần, trực tiếp bắn nổ đầu của Tô Thần, máu và óc bay tứ tung.
Quả lựu đạn khoai lang ở cách Nhạc Trọng khôn xa nổ tung, khí nóng rực
bao phủ làm Nhạc Trọng đụng lên vách tường cách đó bảy mét, một mảnh lựu đạn đâm vào má của hắn, làm gương mặt của hắn nhiều thêm miệng vết
thương thật sâu.
- Gia hỏa thật khó quấn!
Nhạc Trọng ho ra một ngụm máu tươi, đứng lên và đi tới bên người Tô Thần bị bắn chết, trong nội tâm cũng đánh giá cao thằng này. Tô Thần này
ngoan độc và hung ác với Nhạc Trọng, đối với bản thân của mình cũng hung ác, một chút đường lui cũng không lưu. Nếu không phải Nhạc Trọng là một người tiến hóa mạnh mẽ, lúc này dưới thủ đoạn kín kẽ và ngoan độc đã
chết từ lâu rồi.
Tiêu diệt Tô Thần xong thì thân hình của Nhạc Trọng chớp động, hắn phóng qua chỗ mấy tên thích khách còn lại. Thời điểm Nhạc Trọng lao ra thì
phát hiện những tên thích khách này không còn bóng dáng đâu nữa.
Thời điểm này Trần Thạch Đầu mang theo một trăm hộ vệ chạy tới, vẻ mặt vô cùng lo lắng hỏi.
- Nhạc đội, ngài không sao chứ?
Nhạc Trọng mặt âm trầm hạ lệnh:
- Lập tức tiến hành đại lùng bắt, anh đi thông tri cho Trình Ngọc, bảo
hắn dẫn người liên tục chạy vào nội thành. Có người công kích thì tự do
bắn trả, nhưng mà không được nổ súng đầu tiên, nếu như có người ngăn cản hỏi thăm thì nói chuyện của tôi ra.
Trần Thạch Đầu nhìn qua Nhạc Trọng vết thương trên má dày đặc, trong nội tâm cũng tràn ngập phẫn nộ lớn tiếng đáp:
- Vâng, Nhạc đội!
Trần Thạch Đầu rất nhanh dẫn người điên cuồng điều tra ba con phố này,
không có người ngăn cản Trần Thạch Đầu, bọn họ vô cùng hoảng sợ nhìn qua Trần Thạch Đầu dẫn người điều tra khắp nơi mà không dám phản kháng.
Ở bên cạnh Trình Ngọc mang theo một trăm người mới huấn luyện ra không
lâu cầm theo súng trường 03 xông thẳng vào trong nội thành.