Tái Lâm Na ở trong tổ chức tên là Ấn Độ phục hưng hội, là tổ chức Ấn Độ có hai vạn người sống, là thế lực có ba ngàn chiến sĩ. Ấn Độ phục hưng hội chống xâm lược, khôi phục cả Ấn Độ làm mục tiêu.
Ấn Độ phục hưng hội tuy có được ba ngàn chiến sĩ, có thể trong chiến đấu với Thiên Đường Thần Quốc liên tục chiến bại, khuyết thiếu lương thực, đạn dược, hiện tại tình cảnh vô cùng gian nan.
Thậm chí bởi vì liền chiến đều bại cho nên Ấn Độ phục hưng hội xuất hiện rất nhiều phản đồ, đầu hàng Thiên Đường Thần Quốc bên kia.
Nhạc Trọng nhẹ nhàng cười cười:
- Được rồi, tôi sẽ trợ giúp các người hai ngàn khẩu súng trường, một trăm tấn gạo, ba mươi vạn viên đạn. Hơn nữa phái người tới huấn luyện quân sự cho các người.
Thiên Đường Thần Quốc ở khựa chế tạo không ít phiền toái cho Nhạc Trọng. Bọn họ cũng cướp đoạt rất nhiều tài nguyên ở khựa.
Nhạc Trọng không làm gì được Thiên Đường Thần Quốc ở Bắc Âu, nhưng mà hắn không ngại lợi dụng Ấn Độ chọc chúng một đao.
Trong mắt Tái Lâm Na hiện ra vẻ mừng như điên, nhìn qua Nhạc Trọng thi lễ thật sâu:
- Đa tạ thủ lĩnh đại nhân, ân đức vĩ đại của ngài sẽ được người Ấn Độ ghi nhớ.
Nhạc Trọng nhìn qua Tái Lâm Na phất phất tay nói:
- Cô lui ra đi!
Tái Lâm Na đứng lên thi lễ rời đi.
Ngân Sương lúc này ôm lấy cánh tay của Nhạc Trọng và không ngừng dùng bộ ngực sữa ma sát cánh tay của hắn, làm nũng nói:
- Ba ba! Ba ba! Ba ba! Tiếp theo ba ba phải mang theo con đi. Ngân Sương không thích rời khỏi ba ba.
Nhạc Trọng cảm thụ được tính đàn hồi bộ ngực của Ngân Sương thì ma tâm nhộn nhạo, lật tay một cái và lấy Nguyệt Quang Châu có được từ đáy hồ ra:
- Tốt! Tốt! Ba ba biết rõ. Đúng rồi, đây là bảo bối ba nhận được.
Nguyệt Quang Châu hiện ra thì ánh sáng của nó tỏa ra bốn phía.
Nhạc Trọng há miệng khẽ hấp, một đạo ánh sáng tinh khiết được hắn hấp thu vào trong miệng.
Nếu lợi dụng Nguyệt Quang Châu thoả đáng thì tuyệt đối có thể giúp nhiều người trở nên mạnh mẽ hơn..
Thời điểm Nhạc Trọng lấy Nguyệt Quang Châu ra thì con mắt xinh đẹp của Ngân Sương bị Nguyệt Quang Châu hấp dẫn, trong mắt hiện ra thần sắc khát vọng..
Nhạc Trọng vừa mới thu nạp vài tia ánh sáng, đột nhiên cảm giác tay của mình nhẹ, đi, kịp phản ứng thì thấy Ngân Sương đã cầm Nguyệt Quang Châu bỏ vào trọng miệng và nuốt đi.
Nhạc Trọng biến sắc kêu lên:
- Không muốn ah! ! Ngân Sương!
Nhưng mà đã trễ rồi, thời điểm Nhạc Trọng nói ra thì Ngân Sương đã nuốt viên Nguyệt Quang Châu vào trong bụng.
Sau khi nuốt Nguyệt Quang Châu thì cơ thể Ngân Sương tỏa ra hào quang yếu ớt, một tia sáng yếu ớt vờn quanh thân thể Ngân Sương, Ngân Sương cũng nhắm mắt lại, mặc cho ánh trăng sáng bao phủ thân thể.
Cuối cùng nhất chúng hóa thành từng sợi tơ bao phủ thân thể Ngân Sương vào trong.
- Nàng tiến hóa.
Nhạc Trọng nhìn thấy ánh sáng bao phủ Ngân Sương trong kén thì khuôn mặt cổ quái, không biết nên cao hứng hay là nên uể oải.
Ngân Sương lúc này đã là cường giả ngũ giai, động tác tiến hóa lơn như vậy chỉ sợ sẽ tiến hóa thành cường giả lục giai. Đến lúc đó Nhạc Trọng có thêm một cao thủ lục giai.
Nhưng mà Ngân Sương nuốt Nguyệt Quang Châu cũng làm cho kế hoạch bồi dưỡng siêu cấp cường giả quy mô lớn của Nhạc Trọng bị chết non.
Nhạc Trọng thoải mái, buông lỏng tinh thần, tự an ủi mình:
- Tính toán, đã bị nàng ăn thì thôi vậy. Dù sao đạt được cường giả lục giai cũng không kém.
Nhìn thấy Ngân Sương ở trong trạng thái tiến hóa, Nhạc Trọng ở trong huyện thành nhỏ chỉ huy chiến đấu từ xa, một bên thủ hộ Ngân Sương.
Trong sơn cốc xa xa, cánh cửa địa ngục mở rộng ra, liên tục có nhiều chiếc xe từ trong cánh cửa địa ngục chạy ra ngoài.
Rất nhiều Thực Nhân Quỷ, Hấp Huyết Quỷ tướng mạo anh tuấn, dáng người hoàn mỹ, trong mắt chớp động hào quang hung tàn, không ngừng cưỡi chiến xe ra ngoài.
Trừ sơn cốc ra, bên ngoài còn có năm mươi cánh cửa địa ngục hiện ra, hơn ba mươi cánh cửa địa ngục không ngừng có đội quân nhân loại tinh nhuệ, Thực Nhân Quỷ, Hấp Huyết Quỷ, máy móc chiến đấu.
Một tên tướng mạo anh tuấn, Thực Nhân Quỷ đi tới trước đoàn xe nhìn qua một tên đôi mắt xanh, tướng mạo anh tuấn, thập phần có phong độ thân sĩ nói:
- Lao Lôi Nhĩ, các người đã tới.
Trong mắt Lao Lôi Nhĩ hiện ra hào quang hung tàn, liếm liếm bờ môi nói:
- Tạp Tư Bác, tôi muốn uống máu tươi.
Tạp Tư Bác hai mắt hung quang chớp động và hưng phấn cười nói:
- Tốt, tôi phát hiện vài căn cứ nhân loại, chúng ta chắc chắn săn bắn vui vẻ lắm. Vì có thể một mẻ hốt gọn bọn chúng, tôi cố nén cảm giác săn bắn này, chúng ta cùng đi đi.
Dưới sự dẫn dắt của Tại Tạp Tư Bác và Lao Lôi Nhĩ đi tới một căn cứ nhân loại chừng ngàn người.
Căn cứ nhân loại này xây tường vây cao sáu mét, khắp nơi đào hố sâu, tám tên chiến sĩ da đen cầm súng trường canh giữ lối ra vào.
Bọn người Tạp Ba Tư đi tới trước căn cứ thì nhân loại trong đó mới nhanh chóng có phản ứng, cửa vào bỗng chốc bị chắn, một đám chiến sĩ vào vị trí chiến đấu.
Trên tường vây, một tên chiến sĩ da đen hét lên:
- Hắc! ! Đứng lại, bằng không thì chúng tôi sẽ nổ súng!
Trong mắt Tạp Tư Bác hiện ra hào quang hung tàn, thân hình lóe lên và dùng tốc độ siêu âm lao tới, mấy hô hấp đã xuất hiện trước mặt tên chiến sĩ da đen này rồi, nó vung tay lên và tháo đầu lâu của tên chiến sĩ này xuống, sau đó hung tàn cắn một cái như ăn bánh.
- Quái vật!
- Giết nó!
"..."
Căn cứ này lập tức lâ vào bối rối, rất nhiều chiến sĩ nhao nhao cầm vũ khí bắn qua nơi này.
Tạp Tư Bác vừa ăn uống vừa cười dữ tợn, hóa thành một cơn gió bay tới đám người khác, những nơi đi qua thì đầu của bọn họ biến mất quỷ dị, bị hắn trực tiếp ăn hết.
Lao Lôi Nhĩ cũng là một tên cường giả tứ giai, hắn mang theo hai trăm Thực Nhân Quỷ dùng tốc độ siêu âm lao vào căn cứ, nhẹ nhàng nhảy qua tường vây, xông vào trong điên cuồng đồ sát.
- Quái vật đáng chết, đi chết đi.
Cao thủ trong căn cứ gầm lên, cầm lấy Lang Nha bổng dùng tốc độ vượt qua âm thanh giống như thái sơn đập qua phía Tạp Tư Bác.
Thân thể Tạp Tư Bác thể uốn éo, dễ dàng né qua một gậy này, quỷ dị xuất hiện ở bên cạnh tên cao thủ nhân loại nào, tiện tay một trảo trực tiếp tháo đầu lâu của kẻ này xuống.
Thi thể không đầu của tên cao thủ này té xuống đất.
Trong căn cứ này khắp nơi tràn ngập tiếng kêu rên thê lương. Cả căn cứ đều biến thành địa ngục khủng bố.
Lao Lôi Nhĩ mang theo chiến sĩ vây quanh căn cứ này, căn bản không có một nhân loại nào có thể đào thoát. Không bao lâu trong căn cứ này biến thành lò đồ sát đầy huyết tinh, khắp nơi đều có thể nhìn thấy tay chân cụt và nội tạng của nhân loại, từng tên chiến sĩ anh tuấn đang tàn bạo ăn uống thân thể nhân loại tràn ngập huyết tinh.
Ở khu vực Braxin này đã bị quân tiền trạm của thánh tộc xâm chiếm, hơn phân nửa địa phương có căn cứ của nhân loại bị chúng thăm dò ra cả rồi.
Từng đội quân thánh tộc xuyên qua cánh cửa địa ngục được sự dẫn dắt của những tên tiền trạm, dùng thế sét đánh lôi đình phá hủy một loạt căn cứ của nhân loại, biến những căn cứ kia thành địa ngục.
Trong cánh cửa địa ngục lại có năm nam nữ đi ra ngoài.