Vẻ mặt Kim Quang Huyễn xanh mét nhìn Nhạc Trọng lạnh run lớn tiếng kêu lên:
- Tôi là Kim Quang Huyễn! Cha tôi là bộ trưởng phân bộ Đại Trung Hoa
Đồng Minh Hội tại Quảng Tây tên Kim Thắng Thành! Tôi đầu hàng với anh!
Anh không thể giết tôi ah!
Nhạc Trọng nhìn Đoạn Tử Khả, trầm giọng nói:
- Tôi là Nhạc Trọng, Đoạn Tử Khả, làm bộ hạ của tôi thế nào? Anh vì người như vậy dốc sức, thật sự là ủy khuất cho anh!
Nguyên lai Nhạc Trọng một mình đến nơi này chỉ là vì muốn xem xét bộ
dáng của bộ đội Đại Trung Hoa Đồng Minh Hội là như thế nào. Nhưng hắn
lại chưa hề nghĩ tới Kim Quang Huyễn lại là một bao cỏ, không ngờ ngu
xuẩn tới mức dám cho đại bộ đội hành quân trong gió tuyết. Mà hắn cũng
không ngờ chỉ một phát súng đã làm cả đội ngũ này lập tức biến thành
hỏng mất.
Lúc này đi theo bên cạnh Nhạc Trọng chỉ có Thiểm Điện cùng hơn bốn trăm
con mèo rừng biến dị, căn bản không có nhân thủ đi khống chế đội ngũ tù
binh này. Đoạn Tử Khả có năng lực hay không cũng không trọng yếu, quan
trọng là hắn là quan chỉ huy đội ngũ, là người tốt nhất nắm giữ đội ngũ
này trong tay.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm Đoạn Tử Khả trầm giọng nói:
- Chỉ cần anh trở thành bộ hạ của tôi, tôi tự nhiên sẽ đối xử tử tế với anh cùng bộ hạ của anh!
Đoạn Tử Khả trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn Nhạc Trọng hỏi:
- Nhạc Trọng, nếu hiện tại tôi đầu phục anh, anh có tính toán như thế
nào? Là muốn cắt cứ một phương trở thành một gã quân phiệt hay sao?
Nhạc Trọng nhìn thẳng Đoạn Tử Khả chậm rãi nói:
- Mục tiêu của tôi là dùng vũ lực tiêu diệt toàn bộ quân phiệt trong
quốc nội, thu phục cả nước, xây dựng một quốc gia hoàn toàn mới!
Nhạc Trọng đã đi từng bước một, hắn từ một sinh viên bình thường yếu ớt
trở thành một kiêu hùng có thế lực to lớn. Dã tâm của hắn đang không
ngừng khuếch trương. Nguyên bản hắn chỉ muốn tìm một địa phương không bị những người khác khống chế mà hạnh phúc sống sót. Hiện tại mục tiêu của hắn chính là dùng vũ lực tiêu diệt quân phiệt trong cả nước, thống nhất toàn bộ quốc gia.
Nhạc Trọng tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng biết hiện tại Hoa Hạ
quốc đã biến thành một vùng đất có vô số thế lực quân phiệt lớn nhỏ. Bản thân của hắn cũng là một trong số đó. Không biết có bao nhiêu người
muốn đạt được quyền lực quân lâm thiên hạ, Đại Trung Hoa Đồng Minh Hội
cũng là như thế.
Trong mắt Đoạn Tử Khả chợt lóe dị quang, hướng Nhạc Trọng chào theo nghi thức quân đội nói:
- Xin để cho tôi cống hiến một phần lực lượng cho sự nghiệp của ngài!
Nhạc Trọng lộ vẻ mỉm cười hào sảng:
- Tốt! Từ giờ trở đi anh chính là doanh trưởng dưới trướng của tôi. Đoạn doanh trưởng, mời anh cùng Bạch Cốt lập tức đi tu chỉnh lại bộ đội,
chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm một địa phương có thể
tránh tuyết!
Nhạc Trọng tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng Đoạn Tử Khả có thể lập
tức trung thành tận tâm đối với hắn, sẽ khăng khăng một mực. Nhưng hiện
tại hắn không người có thể sử dụng, chỉ cần Đoạn Tử Khả chịu nghe lệnh
hắn quản lý đội ngũ này rồi tính sau.
Đoạn Tử Khả nghe được mệnh lệnh của Nhạc Trọng, lại hành lễ, đi nhanh tới chỗ đội ngũ.
- Dạ, thủ trưởng!
Bạch Cốt đi theo sát Đoạn Tử Khả, một khi hắn có dị động sẽ dễ dàng đem hắn giết chết.
Thanh danh của Đoạn Tử Khả trong đội ngũ rất có uy vọng cùng năng lực.
Hắn rất nhanh đã chỉnh đốn xong tù binh, sau đó đánh thức những chiến sĩ đang lâm vào trong ảo cảnh.
Nhạc Trọng mang theo đội ngũ chỉ còn lại một ngàn hai trăm chiến sĩ gánh vác lấy gió tuyết đi tìm kiếm địa phương ở lại.
Đại bộ phận chiến sĩ Đồng Minh Hội đã hỏng mất bỏ chạy tán lạc, chỉ còn
lưu lại hơn một ngàn hai trăm chiến sĩ tinh nhuệ đối kháng cùng Nhạc
Trọng khi nãy.
Trên thực tế thực lực của đội ngũ tinh nhuệ này cũng không yếu, có thể
so sánh với tinh nhuệ doanh dưới trướng Nhạc Trọng. Nhưng do sĩ khí bị
hạ thật thấp trong gió tuyết, đồng thời còn bị Nhạc Trọng, Bạch Cốt cùng Thiểm Điện mang theo đàn mèo rừng biến dị tập kích nên mới phá hủy hoàn toàn ý chí chống cự của bọn họ.
Nếu đổi lại địa điểm khác, song phương triển khai trận địa, chiến đấu
ngay chính diện, Nhạc Trọng muốn xử lý đội ngũ này cũng phải trả giá
không nhỏ.
Hành quân trong gió tuyết suốt gần một giờ, đội ngũ tiến vào bên trong một trấn nhỏ.
Tang thi bên trong trấn đã bị người thanh tẩy một lần, sau khi các chiến sĩ đi vào liền tìm kiếm phòng ở co đầu rút cổ tụ tập một chỗ, lạnh run
ôm thành đoàn sưởi ấm.
Trong một gian phòng, Nhạc Trọng trực tiếp chặt chiếc giường gỗ đốt lên
sưởi ấm, một nhóm quan quân của Đồng Minh Hội vây quanh, thân thể đã dần có chút ấm áp.
Nhạc Trọng nhìn Đoạn Tử Khả hỏi thăm:
- Đại Trung Hoa Đồng Minh Hội là một tổ chức như thế nào?
Mặc dù có người người nhắc nhở Nhạc Trọng về sự dị động của Đồng Minh
Hội, nhưng đối với tổ chức này người kia cũng không hề nói thật tỉ mỉ.
Đoạn Tử Khả suy nghĩ một lát, tổ chức lại ngôn ngữ sau đó kể lại.
Đại Trung Hoa Đồng Minh Hội vốn là do mười mấy quân phiệt cỡ lớn phân bố rải rác các nơi tạo thành một liên minh. Bọn họ thông qua radio liên hệ lẫn nhau. Tuy rằng được xưng là liên minh, trên thực tế bọn họ không có quan hệ lệ thuộc, hoàn toàn là năm bè bảy mảng. Dù sao ngoại trừ radio, bọn hắn thật thiếu khuyết phương thức liên lạc, đồng thời cũng không ai muốn thế lực mình gầy dựng bị người gồm thâu.
Nhưng từ sau khi bọn hắn liên minh, số lượng dân cư đã vượt qua trăm
vạn, cao thủ nhiều như mây. Ở bên ngoài lại rất có lực uy hiếp, đồng
thời tuy rằng bọn hắn không có quan hệ lệ thuộc, nhưng lẫn nhau cũng
trao đổi một ít tin tình báo hữu dụng, bởi vậy liên minh cũng không đến
nỗi quá tệ hại không có giá trị.
Kim Thắng Thành thống lĩnh phân bộ Quảng Tây, có được võ trang cực mạnh. Dưới trướng của hắn có được tám vạn người sống sót, hắn mở hai binh
doanh biên phòng quân, có được trang bị vũ khí của năm bộ binh doanh.
Đồng thời còn cực kỳ hiếu chiến thành lập một đại quân hai vạn người
sống sót, chinh chiến khắp chung quanh, thu thập vật tư.
Đội ngũ mà Đoạn Tử Khả thống lĩnh cũng nằm dưới trướng của Kim Thắng Thành.
Đương nhiên Kim Thắng Thành tuy lôi ra được số lượng đại quân hai vạn
chỉ vì hắn hoàn toàn dùng phương thức kéo tráng đinh. Chỉ cần là nam
nhân cường tráng đều bị kéo ra tham gia quân ngũ. Nhờ vậy hắn mới có thể lôi ra được bộ đội hai vạn người trong số lượng tám vạn người sống sót.
Trên thực tế nếu Nhạc Trọng tàn nhẫn hơn một chút, cũng có thể từ trong
Quý Trữ thị lôi ra một đội quân hai mươi vạn người. Nhưng sức chiến đấu
tuyệt đối sẽ cực thấp, hơn nữa chỉ nói tới quân lương cũng đủ làm Nhạc
Trọng bị phá sản.
Hang ổ của Kim Thắng Thành nằm gần Tân Tề thị, tại huyện Trữ Hoạt. Tuy
rằng hắn không thể chiếm đóng thành phố lớn nhưng muốn đánh tiểu thị
trấn tuyệt không thành vấn đề.
Căn cứ theo miêu tả của Đoạn Tử Khả, sức chiến đấu của quân đội Kim
Thắng Thành tại hang ổ của hắn mạnh hơn đội ngũ mà Đoạn Tử Khả mang ra
ngoài, cũng không phải là quả hồng mềm dễ ăn vào trong bụng.