Thần Ma Hệ Thống

Chương 855: Chương 855: Thu hàng. (2)




Trong tay Ngưu Đại Lực có một trăm tinh nhuệ Thiên Đường Thần Quốc, hắn cũng nhân cơ hội thoát ly Thiên Đường Thần Quốc làm nên sự nghiệp cho mình.

Ngưu Đại Lực nói xong thì trăm tên tài quyết giả bước ra và nâng súng nhắm vào Nhạc Trọng, hào khí thoáng cái ngưng trọng lên.

Những tài quyết giả đầu nhập vào Nhạc Trọng có không ít đang do dự, chỉ có Vũ Văn Ưng dẫn theo mười tên huynh đệ chỉa súng vào Ngưu Đại Lực.

Vũ Văn Ưng là người đầu nhập vào Nhạc Trọng đầu tiên, những tài quyết giả khác không có chuẩn bị tâm lý.

Nhạc Trọng nhìn qua Ngưu Đại Lực lãnh khốc nói:

- Đã như vậy. Mang theo một trăm tên huynh đệ đi xuống địa ngục đi! Ngân Sương, tiêu diệt bọn chúng!

- Vâng! Ba ba!

Nương theo đó là tiếng cười như chuông bạc, Ngân Sương giống như cơn lốc xoáy bay tới gần Ngưu Đại Lực, một nắm đấm nhỏ đánh vào đầu lâu của Ngưu Đại Lực.

Ngưu Đại Lực chỉ là người cường hóa cấp 30, cảm giác nguy hiểm của hắn cực kỳ cường hãn, Ngân Sương vừa mới khẽ động. Hắn đã sinh ra dự cảm sởn hết gai ốc. Tay của hắn vừa mới động thì nắm đấm tuyết trắng của Ngân Sương đã đánh lên đầu của hắn, lực lượng khủng bố bộc phát, đầu của hắn vỡ tung.

Ngân Sương lập tức miểu sát Ngưu Đại Lực, hóa thành một cơn gió, nắm đấm của nàng chính là hung khí, không ngừng đánh vào đầu đám huynh đệ của Ngưu Đại Lực. Hảo huynh đệ của Ngưu Đại Lực bị đánh nát đầu.

- Không muốn!

Sau khi tiêu diệt hơn mười người, huynh đệ của Ngưu Đại Lực lúc này mới kịp phản ứng, bọn họ nhao nhao giơ súng bắn vào những nơi trống không nhưng không có thành quả gì.

Tốc độ của Ngân Sương đã vượt qua tốc độ âm thanh. Những tên tài quyết giả này trogn mắt của nàng chính là dê béo, chỉ qua hai mươi giây. Một trăm huynh đệ của Ngưu Đại Lực đã bị Ngân Sương vô cùng bạo lực dùng quyền đánh vào đầu, không ai có thể ngăn cản nắm đấm tuyết trắng của nàng được.

Ngân Sương vô cùng dễ dàng tiêu diệt một trăm tên tài quyết giả và Ngưu Đại Lực, sau đó mỉm cười ngây thơ ngọt ngào nhìn qua Nhạc Trọng:

- Ba ba! Ba ba! Con đã giết sạch bọn chúng! Con làm tốt không?

Đám tài quyết giả còn lại nhìn thấy Ngân Sương một thân váy tuyết trắng, tướng mạo dễ thương, tươi đẹp động lòng người đánh nát đầu của một trăm tên tài quyết giả, trong lòng bọn họ sinh ra cảm giác run rẩy, giống như nhìn thấy ác ma hình người.

Nhạc Trọng mỉm cười sờ sờ đầu nhỏ của Ngân Sương sau đó đưa một cây kẹo que cho nàng.

- Con làm tốt lắm! Ngân Sương là thông minh nhất. Nghe lời nhất. Đây là ban thưởng cho con!

Ngân Sương cầm lấy kẹo qua và nhảy vào trong ngực của Nhạc Trọng, sau đó hôn lên gương mặt của hắn, nói:

- Cảm ơn ba ba! Ba ba tốt nhất!

Nhạc Trọng trấn an Ngân Sương sau đó quay đầu nhìn qua bốn đội ngũ một trăm người bên kia:

- Đám các người tính toán thế nào? Là thần phục tôi hay là chết ở chỗ này?

Nam tử trung niên thập phần có uy vọng trong Thiên Đường Thần Quốc không chút do dự quỳ rạp trước mặt Nhạc Trọng.

- Trương Lưu Ba nguyện ý hiệu lực cho thủ lĩnh!

- Triệu Nghĩa nguyện hiệu lực cho thủ lĩnh!

- Mã Động nguyện ý hiệu lực cho thủ lĩnh!

- Lưu Hiên nguyện hiệu lực thủ lĩnh!

Bốn tên tiểu đầu mục của Thiên Đường Thần Quốc không dám có chút cò kè mặc cả Nhạc Trọng. Bọn họ sẽ biến thành thi thể lạnh như băng.

Nhạc Trọng hỏi:

- Rất tốt! Tôi muốn biết, Thiên Đường Thần Quốc tại sao tấn công Ô Lan Trấn?

Thiên Đường Thần Quốc mỗi lần hành động đều có ý nghĩa. Không phải khuếch trương địa bàn chính là tìm kiếm bản vẽ thiết ký siêu khoa học kỹ thuật.

- Thủ lĩnh! Tôi không biết! Tôi đoán chừng trong chúng tôi không người nào biêt.

Trương Lưu Ba chần chờ một chút chậm rãi nói:

- Thiên Đường Thần Quốc phòng bị người da vàng chúng tôi như phòng cướp. Chúng tôi chỉ biết thi hành mệnh lệnh. Rốt cục mục đích gì thì bọn chúng chưa bao giờ nói với chúng tôi!

Nhạc Trọng xoay chuyển ánh mắt nhìn qua Vũ Văn Ưng.

Cảm nhận được ánh mắt của Nhạc Trọng, Vũ Văn Ưng vội vàng nói:

- Thủ lĩnh! Là thật! Cao tầng trong Thiên Đường Thần Quốc đều là người Châu Âu. Người Trung Quốc, người Nhật Bản, người Châu Phi, người Thái Lan nhiều nhất chỉ có thể trở thành tiểu đầu mục mà thôi. Tất cả bí mật đều nằm trong tay người da trăng, bọn chúng cho tới bây giờ chưa bao giờ nói mục đich cho tôi nghe.

Thiên Đường Thần Quốc không phải không đề phòng người da trắng, mà là đề phòng ít hơn nhiều. Những người khác đều là binh sĩ, công nhân, các chức nghiệp địa vị thấp. Bọn họ tuyệt đối không bao giờ tiến vào cao tầng của người da trắng được.

Trong đám người da trắng Thiên Đường Thần Quốc đều chia thành các loại khác biệt. Đệ nhất đẳng là người Đức, mà đê đẳng nhất chính là người Do Thái. Nhưng mà địa vị của người Do Thái trong Thiên Đường Thần Quốc vẫn hơn cả người da vàng và da đen.

Nhạc Trọng nghe vậy thì chau mày.

- Thủ lĩnh! ! Tôi biết rõ!

Đúng lúc này trong đám người có một tiểu binh lên tiếng.

Vũ Văn Ưng vẻ mặt hồ nghi nhìn qua tên tiểu binh:

- Dương Hùng! Ngươi biết thật chứ? Không được tham công nói lung tung lừa bịp thủ lĩnh!

Dương Hùng lớn lên thập phần anh tuấn và nói:

- Tôi hôm qua có ngủ với một cô gái tây. Cô gái tây kia thời điểm hưng phấn nói ra Ô Lan sơn mạch gần Ô Lan Trấn cất dấu một sư đoàn quân lực. Lần này chúng ta tới đây chính là tìm trang bị của sư đoàn kia trong Ô Lan sơn mạch.

Nhạc Trọng cảm thấy chuyện này bắt đầu khó giải quyết rồi:

- Quả nhiên là như vậy! Thiên Đường Thần Quốc cũng nhận được tin tức sao?

Thiên Đường Thần Quốc tại Châu Âu bên kia đã bắt đầu khôi phục sản xuất. Mà ngay cả chiến cơ lôi đình sức chiến đấu khủng bố cũng chế tạo được. Nhưng mà chiến trường của bọn họ trải rộng toàn thế giới. Lực lượng vũ trang của bọn họ chủ yếu là dựa vào di sản trước tận thế.

Trong tay Thiên Đường Thần Quốc nắm giữ vị trí đóng quân của các quốc gia trước tận thế, trong tay còn nắm mấy vệ tinh. Đây mới là điểm khiến bọn họ hoành hành không sợ, không ngừng tổ kiến quân đội của mình.

Nhạc Trọng hỏi:

- Trong Ô Lan Trấn có bao nhiêu thế lực chiếm cứ.

Trương Lưu Ba cười khổ một tiếng lắc đầu:

- Không biết. Nhưng mà theo tôi phán đoán, hẳn là thế lực biên phòng tạo thành.

Nhạc Trọng nghe vậy nhìn qua chung quanh và trầm giọng nói:

- Vũ Văn Ưng, Trương Lưu Ba, Triệu Nghĩa, Lưu Hiên, Mã Động: đám bọn họ dẫn người tìm tòi Ô Lan Trấn.

- Vâng! Thủ lĩnh!

Bọn người Vũ Văn Ưng lúc này chợt dẫn người tìm tòi Ô Lan Trấn.

Ô Lan Trấn nguyên bản có mấy trăm người sống sót. Nhưng mà bởi vì biến dị Hành Quân Nghĩ thôn phệ không còn. Chỉ còn lại mấy trăm xương trắng.

Nhìn qua những xương trắng lớn nhỏ năm trên đất, sắc mặt bọn người Vũ Văn Ưng trở lên lúng túng, đồng thời trong nội tâm may mắn không thôi. Nếu không phải nhờ Nhạc Trọng ra tay cứu bọn họ, bọn họ nhiều nhất chỉ tiêu diệt được mấy ngàn, hoặc là hơn một vạn đầu biến dị Hành Quân Nghĩ là đã bị đám biến dị Hành Quân Nghĩ khủng bố thôn phệ không còn.

Trở lại bên người Nhạc Trọng. Vũ Văn Ưng vẻ mặt khó coi nói:

- Thủ lĩnh! Có chút không dễ làm, trong Ô Lan Trấn lương thực đều bị biến dị Hành Quân Nghĩ ăn sạch, ngay cả con chuột cũng không còn lại, làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.