Trong trấn nhỏ này có ba ngàn người cường hóa cho nên không thiếu cao thủ, thế nhưng
mà không có người tổ chức, thực lực mạnh mẽ nhưng không thể nào ngăn
được biến dị thú đông đảo. Nếu mạnh như Nhạc Trọng đơn thương độc mã
chiến đấu với biến dị thú thì thời gian cũng không quá lâu.
Cao thủ trong trấn nhỏ không ngừng lao vào trận địa của Nhạc Trọng, Nhạc Trọng liền mang thương minh, thể lực cơ hồ hao hết ra đằng sau tạm nghỉ ngơi, những cường giả còn sức chiến đấu phải ra tuyến đầu chém giết
biến dị thú.
Có những cao thủ kia gia nhập lại có Nhạc Trọng chỉ huy, chiến tuyến trở nên càng thêm vững chắc. Vốn có cao thủ thao túng đại địa giúp đỡ, từng mặt tường đất đột nhiên mọc lên cao ngăn cản đường đi của biến dị thú.
Nhạc Trọng lợi dụng những cao thủ này cải biến địa hình, duy trì địa
hình. Cao thủ còn lại lợi dụng địa hình chém giết biến dị thú. Những địa hình bị biến dị thú cỡ lớn phá hư thì Hồ Nghị mang theo một tiểu đội
người tiến hóa đi chém giết. Những biến dị thú cỡ nhỏ lực lượng không
được, căn bản không cách nào phá hư địa hình. Chuyện này chính là Nhạc
Trọng chỉ huy cao thủ cùng lợi dụng công sự mới ngăn cản được.
Thời điểm Nhạc Trọng hơi chút thở một ngụm thì Ưng Khai Sơn đi tới bên người của Nhạc Trọng vẻ mặt cổ quái nói:
- Lão đại! ! Thải Phượng bang cũng tới!
Nhạc Trọng nghe vậy nhíu mày một cái.
- Thải Phượng bang cũng tới?
Trong bốn đại bang phái thành phố Quý Trữ này có Thiên Long bang, Thanh
Trúc Bang vì bảo trì thế lực của mình mà bỏ chạy ra khỏi trấn nhỏ.
Thải Phượng bang hiện tại cũng dựa đi tới, Nhạc Trọng cũng không biết
chuyện này là tốt hay xấu. Dù sao Thải Phượng bang cũng là một trong bốn đại bang phái trong thành phố Quý Trữ, có được tư cách tranh đoạt quyền chủ đạo của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng trầm mặc một hồi và nhìn qua hướng Thải Phượng bang nói ra:
- Đi! Dẫn tôi đi gặp Đinh Mị!
Nhạc Trọng đi tới vị trí của Thải Phượng bang, nhìn thấy một trăm bang
chúng của Thải Phượng bang toàn thân nhiễm máu tươi, rất nhiều người
trên người còn bị trọng thương, không ngừng thở hổn hển, thoạt nhìn cực
kỳ thê thảm.
Thải Phượng bang vốn cho hai trăm bang chúng hạch tâm gia nhập vào lần
chém giết biến dị thú cấp ba lần này, thế nhưng mà chưa thấy tăm hơi của biến dị thú cấp ba, các nàng đã chết một trăm tỷ muội, tổn thất thảm
trọng.
Thải Phượng bang chuẩn bị không có đầy đủ như Nhạc Trọng, các nàng cũng
không có Thiểm Điện tống lĩnh tộc đàn chém giết giúp. Thiên Long bang
cùng Thanh Trúc Bang vứt bỏ chiến tuyến thì các nàng đối mặt với nhiều
biến dị thú vây công, tử chiến xong thì chỉ còn trên trăm tỷ muội sống
sót.
Đinh Mị đi tới trước mặt của Nhạc Trọng nói thẳng:
- Nhạc Trọng! Thải Phượng bang chúng tôi có thể nghe anh điều động!
Nhưng mà anh phải cho tỷ muội chúng tôi nghỉ ngơi và khôi phục đã! ! Cho thương binh trị liệu tốt.
Nhạc Trọng nhìn thấy Đinh Mị sảng khoái như thế, cũng gật gật đầu không chút khách khí hạ đạt mệnh lệnh:
- Tốt! Xin mời Đinh bang chủ dẫn người hiệp trợ bên kia một chút, cho những người bị thương nghỉ ngơi đi.
- Bọn tỷ muội! Đi theo tôi!
Đinh Mị nhìn Nhạc Trọng sau đó nhìn qua ba mươi cao thủ nói ra. Rất
nhanh Đinh Mị dẫn người giết vào chiến tuyến, thay thế đám chiến sĩ mệt
mỏi đi nghỉ ngơi.
Sâu trong trấn nhỏ bởi vì có đại lượng người cường hóa hội tụ đến trận
doanh của Nhạc Trọng, cho nên rất nhiều biến dị thú cũng vây giết bang
chúng Thiên Long bang của Địch Nha, làm cho chiến sĩ của hắn chết tổn
thương thảm trọng.
- Ah!
Một gã chiến sĩ Thiên Long bang gầm lên giận dữ, một đao chém giết một
con khỉ biến dị. Sau một khắc con khỉ khác bạo lên, hung hăng một quyền
đánh vào đầu của tên chiến sĩ Thiên Long bang, ngạnh sanh sanh đánh nát
đầu của tên chiến sĩ Thiên Long bang.
Một con biến dị linh miêu nhào vào trên người của chiến sĩ Thiên Long
bang, mở cái miệng dính máu cắn một cái, hàm răng sắc bén xuyên thủng cổ của chiến sĩ Thiên Long bang, máu nóng bắn vào mặt của con linh miêu
này, làm cho nó trở nên dữ tợn hơn.
- Làm sao bây giờ? Tống Hâm!
Địch Nha nhìn bộ hạ của mình chết đi trước mặt thì hoảng sợ nói ra.
Tống Hâm nhìn qua chung quanh, hạ giọng nhìn qua Địch Nha nói ra:
- Lão đại! Kế hoạch hôm nay chỉ có tẩu vi thượng sách! Chỉ cần còn sống, thì có cơ hội đông sơn tái khởi! ! Chúng ta bây giờ lập tức chạy đi.
Địch Nha sắc mặt một dữ tợn nói:
- Cái gì? Mày bảo tao bỏ huynh đệ lại chạy một mình sao?
Tống Hâm động tình nói ra:
- Lão đại! Hiện tại không trốn thì lát nữa không còn cơ hội nữa! Ngài là bang chủ Thiên Long chúng ta! Có ngài mới có Thiên Long bang ah! !
Những người khác có thể chết, lão đại ngài không thể chết! ! Vi Thiên
Long bang, xin ngài sống sót.
Trong mắt Địch Nha hiện ra thần sắc thống khổ vỗ vai của Tống Hâm nói:
- Được rồi! ! Vì Thiên Long bang tôi đành phải ham sống sợ chết! ! Gió
mạnh mới biết cỏ cứng quốc loạn lộ ra trung thần, Tống Hâm, chân thành
của anh tôi không quên đâu. Trở lại thành phố Quý Trữ tôi sẽ phong anh
thành trưởng lão.
Trên mặt Tống Hâm hiện ra thần sắc vui mừng:
- Tạ lão đại!
Địch Nha nhìn qua những bang chúng Thiên Long bang khôn ngừng chém giết và dẫn theo mười tâm phúc bỏ lại đám bang chúng chạy đi.
Lúc này chạy trốn chết, Địch Nha làm bang chủ Thiên Long bang cũng thể
hiện thực lực đáng sợ, sáu cái mâm thép răng cưa tròn bay quanh người,
tất cả biến dị thú tiếp cận hắn thì chợt bị sáu mâm tròn cưa thành vài
đoạn.
Bên người của Địch Nha có hơn mười tâm phúc cũng thi triển kỹ năng cường đại đánh giết biến dị thú.
Đột nhiên lúc này một thân ảnh cực lớn xuất hiện sau lưng bang chúng
Thiên Long bang, một cái lưỡi lớn hiện ra, trực tiếp đem một tên tâm
phúc của Địch Nha nhét vào trong miệng của mình.
Địch Nha nhìn qua cự thú kia sắc mặt đại biến, thân hình chớp động, tốc
độ tăng vọt gấp đôi, mấy lần chớp động đã chui vào trong rừng cây.
Cự thú kia nhảy lên, đầu lưỡi không ngừng chớp động, những tên chiến sĩ
Thiên Long bang đang phóng thích kỹ năng bị đầu lưỡi của nó cuốn lấy và
ăn sạch.
Trừ hai tên cao thủ thực lực cường hoành ra, hơn người bang chúng Thiên Long bang bị cự thú thôn phệ không còn.
Sau khi cự thú thôn phệ hơn mười chiến sĩ Thiên Long bang thì không còn
hứng thú với bọn người Địch Nha chút nào cả, lập tức vọt vào trong trấn
nhỏ.
- Lão đại trốn!
- Đáng chết! Địch Nha vương bát đản bỏ chúng ta lại mà trốn!
- Tao đã sớm biết rõ Địch Nha vương bát đản không đáng tin cậy!
"..."
Rất nhanh chuyện Địch Nha mang theo tâm phúc một mình đào thoát đã bị cả cao thủ Thiên Long bang biết được, một cổ biệt khuất bi phẫn hiện ra
trong lòng của bọn họ, làm cho bọn họ oán hận.
Thiên Long bang lúc này chỉ còn sót lại bốn người tiến hóa tụ tập cùng
một chỗ. Bọn họ vừa lui lại không lâu thì có một gã người tiến hóa đã
chết trong vây công của biến dị thú, hiện tại người tiến hóa của Thiên
Long bang chỉ còn lại bốn người bọn họ mà thôi.
Một tên nam tử trung niên nhỏ gầy, làn da ngăm đen, hai tay che kín vết
chai nhìn chằm chằm vào tên trun niên ngũ quan đoan chính, mày rậm tai
to, lớn lên hết sức xuất sắc hỏi: