Đại bộ phận
người sống sót đều vì chuyện Nhạc Trọng phân phát màn thầu thì thập phần thỏa mãn. Nhưng mà cũng có người bất mãn vì đãi ngộ này.
Trong một tiểu khu, bốn mươi ba người ngoại quốc màu da khác nhau đang
ngồi cùng chỗ, hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt sầu khổ. Bọn họ lúc trước là
dân cư trong khu đặc quyền, tuy trong đặc khu thì bọn họ không thể như
tận thế muốn ăn gì thì ăn, tuy nhiên chưa bao giờ chịu đói qua. Bát
cháo, màn thầu chưa bao giờ nằm trong mắt của bọn họ.
Một tên da đen cầm lấy bát cháo, có chút thô tục nói ra:
- Lại là bát cháo đáng chết. Chúng ta đã ăn như vậy ba ngày rồi. Tôi
hiện giờ ỉa ra cũng là bột nhão rồi. Căn bản không thành đầu. Úc, thượng đế ơi, tên Nhạc Trọng khốn nạn này quá keo kiệt.
Một phụ nữ trung niên tóc vàng mắt xanh, dáng người có chút mập mạp nhíu mày nhìn qua tên da đen:
- Ngải Khắc, thỉnh anh nói chuyện văn minh một chút, anh không lên tiếng thì người ta sẽ không biết anh đang ăn cứt đâu.
Ngải Khắc nhún nhún vai, cười lạnh tiêp tục nói lời buồn nôn:
- Đây là thứ buồn nôn, buổi sáng hôm nay tôi vừa nôn ra ngoài đó. Nhìn
xem đồ các người ăn kìa, chính là thứ tôi nôn ra đó. Thượng đế, đều này
thật sự rất có ý nghĩa nha.
Ngải Khắc nói ra lời này làm cho đám người ngoại quốc không ai ăn tiếp nữa, nhao nhao trợn mắt nhìn qua phía hắn.
Một gã nam nhân trẻ tuổi hào hoa phong nhã tên là Thôi Minh Hào nói:
- Tiếp tục như vậy không được. Tôi đề nghị chúng ta nên đoàn kết lại,
cùng đi tìm kẻ thống trị cao nhất là Nhạc Trọng đàm phán một chút. Tranh thủ quyền lợi của chúng ta.
- Tốt!
- Thôi Minh Hào làm đại biểu cho chúng ta đi.
- Tôi chọn Thôi Minh Hào làm đại biểu của chúng ta.
Bốn mươi ba người ngoại quốc này nhao nhao chọn Thôi Minh Hào làm đại
biểu, hy vọng hắn đại biểu bọn họ đi thương lượng với Nhạc Trọng, thu
hoạch đãi ngộ cho bọn họ. Đạo lý súng bắn chim đầu đàn không chỉ có
người Châu Á mới hiểu, những người ngoại quốc sống ở đây cũng hiểu.
Thôi Minh Hào lúc này cắn vài cái lên màn thầu, sau đó đứng lên, hiên ngang lẫm liệt nói ra:
- Tốt, tôi sẽ đại biểu mọi người đi tranh đấu vì quyền lợi của mọi người.
Thôi Minh Hào cũng không phải đầu đất. Hắn cũng hiểu đạo lý súng bắn
chim đầu đàn. Nhưng mà chỉ cần thao tác tốt thì chưa hẳn con chim đàu
đàn này sẽ bị bắn, phong hiểm và kỳ ngộ luôn song hành.
Vương Song tìm tới sân tặp bắn của Nhạc Trọng có chút đau đầu nói ra:
- Nhạc đội, những người ngoại quốc kia muốn gặp ngài.
Nhạc Trọng buông súng, nhướng mày, chậm rãi hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Vương Song cười khổ một tiếng nói:
- Bốn mươi ba người ngoại quốc đang tụ hợp với nhau, mãnh liệt yêu cầu
chúng ta dựa theo lệ quốc tế, dùng chủ nghĩa nhân đạo viện trợ quốc tế
đối đãi với bọn họ.
- Chủ nghĩa nhân đạo viện trợ? Trần Kiếm Phong đúng là nuôi gan của đám người này mập lên rồi, tôi sẽ đi gặp bọn chúng.
Nhạc Trọng lạnh lùng cười cười, đi nhanh ra bên ngoài.
Quy Điền Thọ là một trong số không nhiều kẻ ngoại quốc hung hăng, Quy
Điền Thọ sở dĩ có thể ngang ngược càn rỡ đó là bởi vì hắn trước đó từng
cấu kết với một quan lớn trong căn cứ, có vốn liếng hung hăng càn
quấy. Trên quảng trường tụ hợp bốn mươi ba người ngoại quốc trên cơ bản đều muốn quyền lợi. Cho dù trong căn cứ thì bọn họ cũng rất ngang
ngược. Đây cũng là can đảm khiến bọn họ dựa vào yêu cầu Nhạc Trọng cho
đãi ngộ tốt.
- Thập phần tiếc nuối! Thôi Minh Hào tiên sinh. Lệ quốc tế, chủ nghĩa
nhân đạo viện trợ ở chỗ của tôi không thể thực hiện được. Tôi sẽ đối xử
công bằng, đối xử với các người như công dân của mình. Các người muốn ăn no thì nhất định phải làm việc như những người khác. Nếu không làm việc cũng chỉ ăn đồ viện trợ như mọi người mà thôi.
- Đương nhiên, nếu các người cảm thấy đãi ngộ hà khắc. Tôi cũng tuân thủ luật lệ, hiện tại các người có thể mang theo người và tài sản tư nhân
rời khỏi đây. Tôi không cản các người. Vương Song, anh cứ dựa theo bình
thường mà xử lý, bọn họ lại náo thì nam sẽ đưa vào cặn bã doanh. Nữ thì đưa đi làm nô công.
Nhạc Trọng nói xong một câu rồi quay người rời đi.
Sau khi tận thế thì trật tự sụp đổ, đạo đức trở thành thứ không đáng
tiền nhất. Rất nhiều nam nhân đều có thể thỏa thích phóng thích hắc ám
trong lòng mà không sợ bị trừng phạt. Đại bộ phận nữ đều là kẻ yếu,
nhưng mà trong đó cũng có không ít nữ nhân vô cùng hung ác. Người giết
người, ngược đãi là trọng tội. Đối với những nữ nhân này thì Nhạc Trọng
xử lý cũng không chút nương tay, đáng chết trực tiếp giết chết, không có đạt tới xử bắn thì đưa đám nữ nhân này đi làm nô công.
Những nô công này không có nhân quyền, chẳng những sẽ bị giam giữ trong
tù, còn có thể bị tra tấn, khi cần thiết có thể ban cho chiến sĩ có công hưởng dụng. Sự tồn tại của nô công trọng yếu nhất chính là mang thai và sinh con, chỉ có sinh con mới có thể kéo dài tiếp tục.
Có Nhạc Trọng định ra nhạc dạo này, Vương Song dũng khí cũng mạnh hon,
nhìn qua Thôi Minh Hào sắc mặt tái nhợt và đám người ngoại quốc kia, lớn tiếng nói:
- Các người còn kêu la cái gì, hết thảy tới báo cáo. Chúng ta sẽ dựa
theo sở trường của các người mà định ra công tác, người không có năng
lực đi làm đầy tớ. Đương nhiên, các ngươi hiện tại muốn rời khỏi nơi này thì chúng ta cũng không ngăn cản các ngươi đâu.
Lúc này chung quanh huyện Thanh Nguyên vẫn còn không ít tang thi lẻ tẻ,
không có bất cứ vũ khí nào đi ra ngoài, người bình thường vừa ra thành
chỉ sợ sẽ bị tang thi nuốt sạch. Đám người ngoại quốc Thôi Minh Hào cũng không phải đồ đần, chỉ có thể thành thành thật thật tiến lên báo cáo
năng khiếu của mình, mặc cho Vương Song an bài.
Vương Song nhìn qua đám người ngoại quốc trước tận thế địa vị xã hội còn hơn xa hắn, bây giờ cúi đầu nghe lời, báo cáo tỉ mỉ từng chi tiết của
bản thân, hơn nữa còn có nữ nhân nước Pháp ném mị nhãn cho hắn, cảm giác ưu việt tự nhiên cũng sinh ra. Lúc này hắn đã phát triển trở thành
người cường hóa cấp 13, trong nhà nuôi dưỡng hai thê thiếp xinh đẹp. Nếu không phải hắn lúc trước quyết định đi theo Nhạc Trọng, chỉ sợ bây giờ
không phải ở trong bụng tang thi tựu thì cũng là người dân cấp thấp giãy dụa sinh tồn.
Nhạc Trọng từ trong trường bóng đi ra ngoài, Từ Chính Cương đi tới bên cạnh hắn.
Nhạc Trọng nhìn qua Từ Chính Cương, có chút ngoài ý muốn hỏi:
- Chuyện gì?