Súng ống đạn
được, lương thực, dược vật, thực phẩm phụ phẩm, cùng các nhu yếu phẩm.
Trong trữ vật giới chỉ của Nhạc Trọng đều chứa đầy những thứ này, trong
đó cỏ cứu mạng là thần dược bảo vệ tính mạng, Nhạc Trọng chứa đầy hai
lập phương, đủ để cứu rất nhiều người.
Một gã bác sĩ tuổi già Vương Nghĩa Niên nhướng mày trực tiếp không chút khách khí nhìn qua Nhạc Trọng bảobảobảo ra:
- Nhạc đoàn trưởng! Đây là thuốc gì! Thỉnh anh bảobảobảo cho tôi biết,
nếu như ngài không bảobảobảo rõ ràng, xin thứ cho tôi không cho những
chiến sĩ này dùng thuốc này. Tôi sẽ phụ trách với bệnh nhân của mình.
Vương Nghĩa Niên là bác sĩ ngoại khoa, có vài chục năm kinh nghiệm, tính tình vừa cứng lại thẳng, ở trong tận thế cũng không có cải biến tính
cách này.
Nhìn thấy Vương Nghĩa Niên cũng dám chống đối Nhạc Trọng, sắc mặt bác sĩ và y tá còn lại đại biến, trong lòng run sợ nhìn qua Nhạc Trọng. Tận
thế nhân mạng tiện như con kiến, lúc trước Đào Chính Nghĩa thống trị
huyện Trữ Quang thì có một bác sĩ nhìn nữ nhân của hắn nhiều hơn hai
lần, hắn một súng giết chết tên bác sĩ, làm cho bọn họ nhìn thấy tận thế tàn khốc ra sao. Bọn họ sợ Vương Nghĩa Niên làm tức giận Nhạc Trọng thì bị Nhạc Trọng xử bắn.
Tuy tính tình của Vương Nghĩa Niên vừa cứng lại thẳng, nhưng mà hắn đúng là có bản lĩnh chân thật, y thuật cũng thập phần cao minh. Những bác sĩ kia thập phần cần hắn.
Nhạc Trọng nhìn Vương Nghĩa Niên, lông mày có chút nhảy lên, cũng không
có làm khó Vương Nghĩa Niên. Hắn trực tiếpdùng ám ma đao cắt một cái,
cắt ra một vết thương dài, sau đó dùng vột phấn cỏ cứu mạng vẫy lên.
Tác dụng của cỏ cứu mạng và sức sống cường đại bản thân của Nhạc Trọng
thêm vào, miệng vết thương của Nhạc Trọng bằng mắt thương nhìn thấy khôi phục lại, rất nhanh đã khép lại.
Nhạc Trọng nhìn qua Vương Nghĩa Niên hỏi:
- Như vậy có dùng được không?
- Dựa theo Nhạc đoàn trưởng phân phó đi bôi thuốc cho các chiến sĩ!
Vương Nghĩa Niên nhìn thấy công hiệu thần kỳ như vậy thì lập tức phân phó các bác sĩ và y tá đi làm.
Những chiến sĩ bị thương sau khi bôi cỏ cứu mạng lên thì tốt hơn nhiều,
những miệng vết thương vốn đang rỉ máu cũng đã dừng chảy máu.
Vương Nghĩa Niên nhìn qua những vết thương của các chiến sĩ dừng chảy máu, con mắt sáng lên, hắn nhịn không được hỏi:
- Nhạc đoàn trưởng, những thuốc này thần kỳ như vậy? Có thể bảobảobảo cho tôi biết không?
Vương Nghĩa Niên làm nghề y nhiều năm lần đầu tiên nhìn thấy thần dược như thế này!
Nhạc Trọng thản nhiên bảobảobảo:
- Những dược vật này tên là cỏ cứu mạng, dùng vài loại thuốc trân quý
chế thành, là thánh dược chữa thương, là bí phương độc nhất vô nhị của
tôi, không thể dễ dàng bảobảobảo cho người khác biết.
Cỏ cứu mạng là bảo vật nhanh chóng chữa hết vết thương thì Nhạc Trọng
nắm giữ một lá bài tẩy, tại huyện Trữ Quang hắn thống trị còn chưa vững
chắc, hắn cũng không đem chân diện mục của cỏ cứu mạng cho người khác
thấy.
Vương Nghĩa Niên thất vọng, nhưng mà hắn vẫn rời đi chiếu cố các chiến sĩ khác.
Nhạc Trọng nhìn thấy thương thế của các chiến sĩ doanh thứ nhất tốt lên thì rời đi..
Trần Minh đi tới bên người Nhạc Trọng báo cáo thống kê tổn thất với Nhạc Trọng.
- Chủ nhân, lúc này phần tử tham gia phản loạn tổng cộng có một trăm chín mươi ba người. Xin hỏi nên xử lý thế nào?
Nhạc Trọng đưa ra mệnh lệnh lãnh khốc.
- Đầu đảng tội ác là Đào Chính Nghĩa ném vào trong đám tang thi, hắn
tang thi ăn tươi hắn! Bộ hạ của Đào Chính Nghĩa phải chém đầu trước mặt
để răn chúng! Các phần tử phản loạn có giết người cũng chém đầu đi.
Người không có giết người thì ném vào trong cặn bã doanh làm pháo hôi
chiến đấu với tang thi.
Trần Minh gật gật đầu, lại đưa ra một vấn đề:
- Những gia quyến của phần tử phản loạn xử trí như thế nào?
Nhạc Trọng lạnh lùng bảobảobảo:
- Chỉ cần là người có liên quan tới phản loạn, nam ngoài mười sáu tuổi
ném vào trong cặn bã doanh. Nữ nhân đưa tới nữ doanh chờ xử lý. Về phần
hài tử vị thành niêm sắp xếp vào ám doanh, tiến hành giáo dục tư tưởng
của bọn họ.
Cho dù là thời đại nào, chính quyền gì. Đối với phần tử phản loạn cũng
trấn áp rất tàn khốc. Những phần tử phản loạn thành công thì cũng bỏ đi, nếu như bị trấn áp thì tuyệt đối không có kết cục gì tốt cả.
Nương theo mệnh lệnh của Nhạc Trọng thì bốn mươi sáu tên tùy tùng đi
theo Đào Chính Nghĩa phản loạn trực tiếp bị chém đầu dã man răn chúng.
Ba mươi hai tên phần tử bạo loạn giết người cũng bị chém đầu. Máu tươi
nhuộm đầy pháp trường. Chấn nhiếp thật lớn người sống sót trong huyện
Trữ Quang, làm cho bọn họ nhìn thấy thủ đoạn tàn khốc của Nhạc Trọng là
thế nào.
Đào Chính Nghĩa nhìn thấy bộ hạ trực tiếp của mình bị giết, tại sợ tới
mức đái ra quần, trong mắt tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Những phần tử phản loạn còn sót lại bị nem vào cặn bã doanh, nhốt vào
trong phòng giam, những nữ nhân thì đưa vào nữ doanh chờ xử lý những
người ủng hộ phần tử phản loạn thì đưa vào trong cặn bã doanh, trong
khoảng thời gian ngắn trong phòng gian chật kín người bị bắt.
- Không muốn! ! Không muốn nên ném tôi ở nơi này! ! Tôi cầu các người, tôi van các người!
Ở trong yếu đạo giao thông chủ yếu của huyện Trữ Quang cùng huyện Thanh
Nguyên là nơi tràn ngập tang thi, Đào Chính Nghĩa bị trói thành bánh
chưng nhìn qua Hùng Chính đau khổ cầu khẩn.
Ở cách Đào Chính Nghĩa mười mét có hơn một trăm con tang thi đang chậm rãi tiến về chỗ của Đào Chính Nghĩa.
Hùng Chính lạnh lùng cười cười, một cước đá vào trên người Đào Chính Nghĩa, đem Đào Chính Nghĩa đá bay ra xa hai mét.
- Heo mập đáng chết! Mày dám vào thời điểm mấu chốt nhất phản bội chúng tao, mày chế đi!
- Không nên! ! ! Ah! ! ! Tao nguyền rủa bọn mày! ! Ah! ! Cứu mạng! !
Một con tang thi đi tới bên người Đào Chính Nghĩa và mở cái miệng dính
máu của nó hung hăng cắn lên mặt của Đào Chính Nghĩa, cắn xuống một khối huyết nhục lớn. Tang thi còn lại nhào lên người của Đào Chính Nghĩa,
từng ngụm từng ngụm cắn xé lên người của Đào Chính Nghĩa, cắn nuốt huyết nhục của hắn. Đào Chính Nghĩa lập tức phát ra âm thanh thống khổ và rên rĩ
- Nhã Đồng tỷ! Có phải quá tàn nhẫn hay không!
Đồng Hiểu Vân nhìn thấy Đào Chính Nghĩa tươi sống bị tang thi ăn tươi, có chút không đành lòng nhìn qua Trác Nhã Đồng hỏi.
Lúc này Hùng Chính nhìn Đồng Hiểu Vân và lắc đầu bảobảobảo:
- Hắc hắc! Tàn nhẫn? Hiểu Vân tiểu thư, là cô quá lương thiện rồi! Dựa
theo hành vi phạm tội của con heo mập chó chết này, hắn chết mười lần
còn không đủ. Cô có biết thời điểm điều tra nhà của hắn phát hiện cái gì không? Trong hầm ngầm biệt thự của hắn buộc chặc tiểu nữ hài tuổi không lớn hơn mười lăm. Mười tiểu nữ hài này có sáu đã biến thành thi thể,
cặn bã như vậy mà cô còn đồng tình với hắn, thật sự là quá buồn cười.
Đồng Hiểu Vân nghe Hùng Chính bảobảobảo như thế thì co chút không muốn
tin tưởng. Nhưng mà vừa nhớ lại trong nhà xưởng khu biệt thự ở Thanh
Phong Trại tràng cảnh tràn ngập huyết tinh. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng
run lên. Cầm thật chặt tay của Trác Nhã Đồng.