Nhạc Trọng nhìn qua hai người cầm nỏ tự chế và khảm đao trong tay nói ra:
- Tôi tới đây hỏi đường! Cho tôi gặp chủ sự của các người.
Trong tận thế mỗi người cảnh giác rất nặng, Nhạc Trọng cũng biết mình
thân là người bên ngoài tới đương nhiên sẽ làm cho đối phương cảnh giác.
Tên thôn dân cầm nỏ tự chế nhìn qua Tiểu Thanh bên người của Nhạc Trọng, chần chờ một hồi nói:
- Tại đây không chào đón anh, thỉnh anh rời đi!
Nếu không phải bên người của Nhạc Trọng mang theo Tiểu Thanh là biến dị
thú, chỉ sợ thôn dân này không chút khách khí nói ra chữ cút!
Tên thôn dân cầm đao trong tay thì hiếu kỳ nhìn qua Nhạc Trọng, ánh mắt
của hắn nhìn qua Tiểu Thanh, cũng không có ý định gì khác. Hắn còn chưa
từng thấy người nào phục tùng được biến dị thú mạnh mẽ như Tiểu Thanh
này cả.
Nhạc Trọng nhìn qua gã thôn dân này, nhướng mày, không muốn lại khua môi múa méo với tên thôn dân này nữa, trực tiếp đối nhìn qua bạch cốt ra
lệnh:
- Bắt họ lại!
linh hồn ma hỏa trong mắt của bạch cốt chớp động, trực tiếp đi qua phía hai tên thôn dân bên kia.
Nhìn thấy bạch cốt xông lại, trong nội tâm tên thôn dân cầm nỏ lập tức
cả kinh, nhìn qua bạch cốt bóp cò, mũi tên sắc bén bắn vào người của
bạch cốt.
Bạch cốt nhìn thấy mũi tên bay nhanh tới, búa lớn trong tay vung lên một cái, chém bay mũi tên bắn tới.
- Thật là lợi hại!
Nhìn thấy bạch cốt đánh bay mũi tên đi chỗ khác, trong mắt tên thôn dân
cầm nỏ lập tức hiện ra thần sắc hoảng sợ, ném cây nỏ tự chế qua một bên, lập tức cầm lấy đại khảm đao.
Bạch cốt nhanh chóng nhảo tới trước mặt hai tên thôn dân này, giống như
quỷ mị xuất hiện phía sau người của hai thôn dân, một chiêu chặt vào cổ
của một người, bổ ngất tên thôn dân cầm nỏ lúc nãy.
Tên thôn dân cầm đao lúc này xông qua bạch cốt chém tới, bạch cốt huy
động búa lớn chém bay búa trong tay của người này, đánh bay đơn đao
trong tay của người này, sau đó một quyền đánh vào phần bụng của thôn
dân, đánh thôn dân này nằm co rút ôm bụng nằm dưới đất.
Bên này xảy ra chuyện thì kinh động người trong thôn chạy ra, rất nhanh
hơn hai mươi nam nhân cầm đao và thuong cùng các loại vũ khí lạnh khác
vây quanh giằng co với Nhạc Trọng xa xa .
Nhạc Trọng nhìn qua hơn hai mươi người sống sót đang vây quanh và nhìn
qua Tiểu Thanh bên này, hắn mang theo khí thế áp đảo nói ra:
- Ai là người chủ trì thôn này, bảo người đó đi ra gặp tôi!
Hơn hai mươi năm tính bị uy thế của Nhạc Trọng chấn nhiếp, nhưng không có ai dám nói lời nào.
Một lão giả già nua nhiều tóc bạc, má phải mọc ra một nốt ruồi đen to,
từ trong đám người đi ra ngoài nhìn qua Nhạc Trọng, hơi cung kính nói
ra:
- Tôi là trưởng thôn Trần Trữ. cũng là người chủ trì của thôn này, xin hỏi ngài là người nào? Đến thôn chúng tôi có chuyện gì?
Trần Trữ từ trong đám người đi ra ngoài nhìn thấy bên người Nhạc Trọng
chính là Tiểu Thanh, hắn liền biết rõ người trước mắt không phải người
trong thôn của hắn có thể làm gì được.
Nhạc Trọng nhìn qua Trần Trữ và trực tiếp hỏi:
- Tôi là tới hỏi đường. Nơi này là nơi nào? Muốn đi Thạch Mã Trấn, Trường Quang Thôn thì phải đi như thế nào?
- Chỉ cần các người phái người dẫn tôi đi Thạch Mã Trấn thì túi gạo này chính là thù lao của kẻ đó.
Nhạc Trọng từ trong ba lô trên lưng vứt ra một bao gạo trắng, vứt trên mặt đất.
Trong tận thế đối với người bình thường thì cái gì trân quý nhất, không
phải vàng cũng chẳng phải kim cương, chính là lương lực làm cho người ta no bụng. Nhìn thấy bao gạp trắng nằm trên mặt đất, con mắt của người
sống sót sáng lên. Nếu bọn họ không phải bị lương thực bức không thể
sống nổi, cũng không có liều chết đi vào trong núi săn bắn.
- Tôi biết làm thế nào đi tới Thạch Mã Trấn! Tôi mang anh đi!
- Tôi cũng biết! Để cho tôi mang anh đi!
"..."
Nhìn thấy túi lương thực kia, những thôn dân lúc này nhao nhao tự đề cử
mình cho Nhạc Trọng. Bao gạo trắng này chừng hai mươi cân, tiết kiệm một chút và mỗi ngày ăn cháo loãng cũng đủ làm cho một gia đình nhỏ duy
trì sinh hoạt một tháng.
Nhìn thấy những thôn dân không ngừng làm ra trò hề này, sắc mặt Trần Trữ trầm xuống quát lớn:
- Đều yên tĩnh cho tôi!
Trần Trữ trong thôn này vẫn còn uy tín, hắn vừa giận thì những thôn dân
này yên tĩnh lại, nhưng mà bọn họ vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn qua
Trần Trữ. Muốn đạt được danh ngạch dẫn đường cho Nhạc Trọng.
Trần Trữ nhìn qua Nhạc Trọng chân thành nói:
- Hôm nay sắc trời đã tối, Nhạc Trọng tiểu huynh đệ không bằng ở lại nơi này nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai tôi sẽ cho người dẫn ngài đi.
- Vậy quấy rầy!
Nhạc Trọng cũng không có khách khí, trực tiếp mang theo bạch cốt, Tiểu Thanh đi vào trong thôn.
Cái thôn này cũng không lớn, cũng không phồn hoa như Trường Quang Thôn,
cũng chỉ có hơn bốn mươi gia đình, hơn nữa phần lớn đều là nhà gạch cũ
kỹ.
Sau khi giải trừ cảnh giới thì nữ nhân trong thôn và tiểu hài tử mới đi
ra ngoài, hiếu kỳ nhìn qua Nhạc Trọng cùng bạch cốt, Tiểu Thanh bên cạnh hắn.
Bạch cốt có được thuật ngụy trang, nếu không giải trừ thì người bình
thường thoạt nhìn nó chỉ là nhân loại quái dị không nói một lời mà thôi.
Mà với tư cách Thanh Vũ Ưng ấu điểu Tiểu Thanh lại hấp dẫn ánh mắt của
nam nữ. Mặc dù chỉ là ấu điểu nhưng mà biểu lộ của Thanh Vũ Ưng cũng đã
hiện rõ thái độ ác điểu. Tất cả mọi người không ai dám dễ dàng tiếp cận
nó.
Nhạc Trọng ngắm nhìn bốn phía, phát hiện những nữ nhân, tiểu hài tử kia
không có dấu vết bị tra trấn nào thì trong nội tâm cũng hài lòng với
cách làm của Trần Trữ.
Sau khi tận thế diễn ra, rất nhiều hắc ám trong lòng người đã bạo phát
ra ngoài. Trần Trữ có thể đối xử tử tế với nữ nhân, tiểu hài tử thì
trong tận thế này là khó có được.
Trần Trữ thân là thôn trưởng, ở lại địa phương cũng không sai, một tòa
đại viện có năm tầng lầu rộng rãi có năm mẫu ruộng tốt chung quanh.
Trên lầu có bày ra một cái bàn lớn có nồi cháo loãng, một ít đĩa củ lạc
xào, bốn củ khoai lang. Trong nội viện cũng bày ra một cái bàn lớn, ở
trên bàn có bày cháo ngô, hơn nữa cháo ngô nơi này không nồng đậm bằng
cháo ở ngoài.
Nhạc Trọng cùng Trần Trữ và hai đứa con Trần Thăng, Trần Vọng ngồi ở bàn lớn trên lầu. Tám tiểu nữ nhân nhỏ đang ngồi vây quanh cái bàn nhỏ ở
nội viện.
Trần Trữ nhìn qua Nhạc Trọng nói:
- Chúng tôi cũng chỉ có lương thực thế này, chiêu đãi không chu toàn xin hãy tha lỗi. Tùy tiện ăn, không nên khách khí.
Nhạc Trọng nhìn qua đồ ăn trên bàn, hắn móc lấy hai hộp thịt bò trong ba lô ra ngoài, bỏ lên trên bàn cười nói:
- Đến, tùy tiện ăn.
Trần Thăng, Trần Vọng nhìn thấy hai hộp thịt bò trên bào, con mắt đều có chút sáng lên, bọn họ đã vài tuần rồi không có ăn thịt gì cả. Đều bất
chấp hình tượng, duỗi đôi đũa ra dùng sức liều mạng gấp thịt bò nhét vào trong miệng.