Thần Ma Hệ Thống

Chương 1775: Chương 1775: Ương ngạnh. (1)




Một tên thiếu gia ăn chơi có hung quang hiện ra trong mắt, quát lên.

- Hắn muốn giết sạch chúng ta, mọi người cùng nhau xông lên, diệt hắn thì xong chuyện!

Một đạo nguyên khí chi kiếm lóe lên, trực tiếp chém bay đầu của tên nam nhân này.

- Cảnh cáo, cảnh cáo! Người kia đã vi phạm hình pháp thứ 136 của đế quốc Tây Lỗ Tư, cố ý giết người, mau mau dừng tay, nếu không chúng tôi sẽ công kích.

Đúng lúc này vô số máy móc quét dọn đường phố nhanh chóng di động qua bên này.

Đồng thời cả thành Cáp Cổ vang lên âm thanh báo động.

Nhìn thấy những máy móc này vây tới, trong mắt những thiếu gia ăn chơi trác táng này nhìn qua Nhạc Trọng đầy tức giận, Nhạc Trọng bị ngăn cản thì bọn họ sẽ chạy thoát.

Nhìn thấy đám máy móc vây tới, hoàng tử Kiều Cát đế quốc Tây Lỗ Tư rốt cuộc nhìn qua Nhạc Trọng chậm rãi mở miệng nói:

- Nhạc Trọng tiên sinh, chuyện này là chúng tôi không đúng, có mắt không thấy thái sơn, mạo phạm ngài, kính xin ngài tha thứ cho chúng tôi!

Trong mắt Kiều Cát có sát cơ hiện ra, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Ngài đã giết nhiều người của chúng tôi như vậy, song phương cùng lui một bước, chuyện này cứ vậy chấm dứt đi. Dù sao đây chính là đế đô đế quốc Tây Lỗ Tư, nếu chuyện này náo lớn thì ngài cũng chẳng tốt gì.

Kiều Cát cũng là người cực kỳ thông minh, tuy hắn ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh nhưng không có ngu xuẩn. Chiến lực của Nhạc Trọng chắc chắn đã ngoài thất giai, nếu như Nhạc Trọng hiện tại phát cuồng thì miểu sát hắn là chắc chắn. Chỉ có trước tránh một kiếp thì bàn chuyện báo thù sau.

Trong mắt Kiều Cát có oán độc hiện ra, hung dữ thầm nghĩ:

- Chuyện hôm nay chắc chắn không tính toán như vậy. Chờ mình rời khỏi đây chắc chắn sẽ triệu tập đại quân lại bầm thây Nhạc Trọng này thành vạn đoạn, chỉ có như vậy mới tiêu mối hận trong lòng của mình.

Kiều Địch khẽ chau mày, đi tới bên người Nhạc Trọng khuyên:

- Nhạc Trọng, nếu không chuyện này dừng ở đây đi. Những người này chính là con cái của trọng thần trong đế quốc Tây Lỗ Tư, nếu như anh giết chết bọn họ thì những người kia tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.

Nhạc Trọng không để ý tới Kiều Địch, khuôn mặt băng hàn nhìn quét qua đám máy móc kia, trong mắt có hàn ý hiện ra, lạnh lùng cười cười:

- Một đống máy móc rách rưới mà ngăn cản tôi sao, chết đi!

Một đạo nguyên khí khổng lồ nện thẳng vào trong đám máy móc trị an này, trong một chớp mắt những máy móc này biến thành đống sắt vụn.

Một kích miểu sát đám máy móc này xong, trong mắt Nhạc Trọng đầy hàn ý nhìn qua đám người Kiều Cát trảo một cái, từng đạo thiên địa nguyên khí cực lớn hiện ra và dùng sức bóp đám thiếu gia ăn chơi này.

Ầm, thân thể vài tên thiếu gia ăn chơi nổ tung, hóa thành từng đống thịt vụn.

Nhìn thấy Nhạc Trọng hung tàn như thế, sắc mặt Kiều Cát bỗng nhiên biến thành khó coi, trong mắt đầy hoảng sợ.

Kiều Cát là người vô cùng hung tàn. Động cái là giết người, hắn càng ưa thích hành hạ bình dân tới chết. Thế nhưng mà hắn cực kỳ quý trọng tính mạng của mình, cực kỳ sợ chết.

- Dừng tay!

Vào lúc mấy tên thiếu gia ăn chơi bị Nhạc Trọng bóp vỡ một sát na thì trên bầu trời có tiếng gầm giận dữ vang lên.

Một đám cao thủ tinh nhuệ của cục trị an mang theo áo giáp xuất động tới đây, chúng giống như mưa bay tới nơi này.

Trong thành Cổ Cáp này là hệ thống giám sát có trí tuệ nhân tạo, đế quốc Tây Lỗ Tư trí có thể nhanh chóng phát hiện Nhạc Trọng và làm ra phản ứng.

Nếu như là giết người thường cũng bỏ đi, nhưng mà hắn lại giết con cái của những người tai to mặt lớn, là con cái thủ tướng đế quốc, con trai bộ trưởng trị an, hoàng tử của hoàng đế. Mỗi một người bị giết đều tạo ra rung động cực lớn.

Bởi vì như thế cho nên đám người trị an mới phản ứng nhanh như thế. Chỉ chốc lát có vô số cao thủ bay tới đây.

Nhìn thấy vô số cao thủ bay tới đây, khí diễm của Kiều Cát kéo lên và quát Nhạc Trọng.

- Nhạc Trọng, mày thấy chưa? Lực lượng toàn bộ thành Cổ Cáp đã động viên, mày đầu hàng hiện tại còn kịp. Tao còn ở trước mặt phụ vương giải vây cho mày vài câu. Nếu như mày không đầu hàng thì chỉ có một con đường chết. Ngay cả nữ nhân bên cạnh mày cũng bị liên quan, một khi bị bắt còn không bằng cả kỹ nữ! Hơn nữa nếu ngươi dám giết tao, phụ vương tao là hoàng đế Kiều Trì vĩ đại sẽ không bỏ qua cho mày.

Kiều Địch nhướng mày, cũng khuyên bảo:

- Nhạc Trọng. Chuyện này dừng ở đây đi, nếu giết hắn thì phụ vương của tôi sẽ không bỏ qua ý đồ.

Nhạc Trọng nhìn qua Kiều Địch và hàn quang trong mắt bắn ra ngoài, giọng nói băng hàn:

- Kiều Địch, tên súc sinh này phải chết, nếu anh ngăn cản tôi thì anh sẽ là địch nhân của tôi.

Kiều Cát này xem bình dân như con sâu cái kiến, tùy ý đánh giết đùa bỡn, là một tên cặn bã, là tồn tại Nhạc Trọng thống hận nhất. Nếu như không biết cũng thôi đi. Nhưng bây giờ lực lượng của Nhạc Trọng cường đại thì tự nhiên sẽ không bỏ qua cho cặn bã này. Thiên hạ to lớn, cặn bã vô số, hắn tuyệt đối không thể giết toàn bộ cặn bã, nhưng mà chỉ cần hắn gặp phải và hắn có đầy đủ lực lượng, hắn cũng không ngại tiêu diệt cặn bã này.

Kiều Cát và đám người bên cạnh hắn đều là cặn bã, đã chạm vào điểm mấu chốt của Nhạc Trọng. Chuyện này khiến cho Nhạc Trọng thập phần phẫn nộ, hắn hạ quyết tâm dù giết sạch đại bộ phận cường giả đế đô này, hắn cũng phải diệt sát cặn bã.

Kiều Địch bị Nhạc Trọng trừng mắt thì nội tâm phát lạnh, thoáng cái lui ra phía sau, im lặng không nói.

Lệ Na nhướng mày, tiến lên kéo Kiều Địch, có chút lắc đầu. Nhạc Trọng cường đại nàng thấy rõ ràng, đây chính là tồn tại khủng bố phất tay là diệt sát mười vạn cự nhân, hơn nữa Nhạc Trọng rõ ràng có vô số át chủ bài. Nếu như Nhạc Trọng phát cuồng thì toàn bộ thành Cổ Cáp chỉ sợ sẽ bị hủy diệt.

Nhạc Trọng nói chuyện với Kiều Địch giọng nói không nhỏ.

Kiều Cát nghe được Nhạc Trọng nói vậy thì biến sắc, lấy cái hộp màu trắng trong tay ra, trực tiếp bóp vỡ và kêu to:

- Phụ vương, cứu con với! ! Có người muốn giết con!

Trong một chớp mắt trong hoàng cung trung ương thành Cổ Cáp có khí tức bát giai khủng bố hiện ra, giọng nói như lôi đình vang vọng trong hoàng cung truyền ra ngoài:

- Ai? Ai dám giết con trai Kiều Trì a ! !

Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra thần sắc mỉa mai, nhìn qua Kiều Cát và bắt lấy hắn:

- Vô dụng thôi, hôm nay dù thiên vương lão tử tới cũng không cứu mày được, mày chết chắc rồi.

Một nguyên khí chi thủ không lưu tình bóp cổ Kiều Cát kéo tới trước mặt Nhạc Trọng.

Sắc mặt Kiều Cát đại biến, trong nháy mắt đã làm ra phản ứng. Thân thể của hắn tăng vọt, cơ bắp ngưng tụ và giống như ác quỷ đánh ra mấy trăm quyền vào nguyên khí chi thủ của Nhạc Trọng, súng xung kích khủng bố đánh vào nguyên tố chi thủ.

Phản ứng của Kiều Cát thập phần nhanh chóng, ứng đối cũng hết sức xuất sắc. Nhưng mà thực lực của hắn và Nhạc Trọng chênh lệch cực kỳ khủng bố, nguyên khí chi thủ dễ dàng đánh tan sự chống cự của Kiều Cát, tiến vào trong tay của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.