Mã Thiết này có kỹ năng nhìn ban đêm, cộng thêm kỹ năng leo tường là hai kỹ năng thích hợp ám sát
trong đêm tối, rất ít khi nào thất thủ. Lúc này gặp được Nhạc Trọng, hắn còn chưa phát huy bổn sự thì đã bị Nhạc Trọng một kích tiêu diệt. Tuy
kỹ năng leo tường của Mã Thiết là hạng nhất, nhưng mà hắn từ tầng năm
ngã xuống thì không có bổn sự sống sót.
Nhạc Trọng đi đến dưới lầu, nhìn qua thi thể của Mã Thiết, khẽ chau mày:
- Thích khách? Chẳng lẽ là Băng Vương Hội? Vậy thì vui vẻ rồi.
- Ca ca, có chuyện gì xảy ra vậy?
Lộ Văn cũng từ trên lầu đi xuống, đi tới bên người Nhạc Trọng, nhìn qua thi thể của Mã Thiết và sợ hãi nói ra.
Quách Vũ cũng đi đếnbên người Nhạc Trọng và dùng đôi mắt hiểu chuyện to tròn nhìn qua Nhạc Trọng.
Vừa rồi trong phòng Nhạc Trọng đột nhiên cho Lộ Văn cùng Quách Vũ rời phòng, chuyện này làm cho các nàng cảm thấy bất an.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Không có gì! Đoán chừng là thích khách của Băng Vương Hội.
Lưu Diễm cũng dẫn người đi tới, mang theo một cái bao tay và tìm tòi
trên người của Mã Thiết, lấy ra hai kiện trang bị đi đến bên người Nhạc
Trọng, đem trang bị hiến cho Nhạc Trọng:
- Nhạc đội, đây là trang bị trên người của thích khách.
- Vật phẩm cấp hai: dao găm cao tốc. Cầm dao găm này trong tay nhanh nhẹn +5.
Trừ dao găm cao tốc ra, trên người của Mã Thiết còn có giầy cường hóa.
Nhạc Trọng chỉ nhận lấy dao găm cao tốc mà thôi, nhìn qua Lưu Diễm thản nhiên nói:
- Đôi giầy này ban thưởng cho anh đấy!
Lưu Diễm lập tức hưng phấn nói ra:
- Cảm ơn Nhạc đội!
Thần ma hệ thống tuôn ra trang bị có thể cường hóa cho bản thân người sử dụng, bộ hạ của Nhạc Trọng cũng biết. Nhưng mà chỉ khi sử dụng vũ khí,
kỹ năng của hệ thống thần ma tiêu diệt biến dị thú, tang thi thì mới
tuôn ra những trang bị kia, bởi vậy trang bị hệ thống thần ma không
nhiều. Mỗi một kiện đều vô cùng trân quý.
Lưu Diễm có thể có được đôi giầy cường hóa, thực lực của hắn sẽ tăng lên không ít.
Thi thể Mã Thiết Lưu Diễm trực tiếp sai người cất vào trong cái bao bố, ném vào một hồ nước nhỏ cách đó không xa.
Sau khi làm xong tất cả, Nhạc Trọng lại ra lệnh cho Bạch Cốt thủ hộ và cùng Lộ Văn và Quách Vũ trở lại phòng nghỉ ngơi.
Rạng sáng bốn giờ, trong môt gian nhà dân, Triệu Hùng nhìn qua đồng hồ thì nhướng mày, chậm rãi thầm nghĩ:
- Thất bại sao? Xem ra người tên là Nhạc Trọng kia khó chơi hơn tưởng tượng nhiều lắm.
Mã Thiết giết người khác bình thường đều làm rất nhanh. Rạng sáng bốn
giờ vẫn chưa về hiển nhiên ám sát đã thất bại. Mà người đắt tội Băng
Vương Hội đều chết trong tay của Mã Thiết, có rất ít người có thể trong
đêm tối đào thoát khỏi đuổi giết của Mã Thiết.
- Xem ra phải thực hành kế hoạch hai rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạc Trọng vừa mới ăn bữa sáng xong, ba gã mặc đồng phục cảnh sát đi tới.
Một gã cảnh sát trung niên nhìn qua đám người Nhạc Trọng, trầm giọng nói:
- Ai là Nhạc Trọng!
Nhạc Trọng nhìn qua ba tên cảnh sát thản nhiên nói:
- Là tôi!
Vẻ mặt tên cảnh sát trung niên này chính khí nghiêm nghị nói ra:
- Hiện tại anh theo chúng tôi đi một chuyến. Anh là kẻ bị nghi ngờ công
nhiên giết người trong căn cứ. Nếu như anh phản kháng thì chúng tôi có
quyền bắn chết anh tại chỗ.
Nhạc Trọng nhướng mày nói:
- Tôi không có giết người a? Ngày hôm qua tôi chẳng qua chỉ giáo huấn
mấy tên lưu manh mà thôi, anh đi tới phố Phượng Hoàng điều tra một chút
là rõ.
Một gã cảnh sát nhướng mày, thoáng cái rút súng ngắn bên hông ra, lúc
này chỉa vào Nhạc Trọng hùng hùng hổ hổ, hắn nói với Nahcj Trọng:
- Mẹ kiếp, nói nhảm nhiều quá! Thành thành thật thật đi theo bọn tao là được. Lại nói nhảm thì chúng tao xử bắn mày!
Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, lập tức phát động Khủng Cụ Thuật.
Trong một chớp mắt tên cảnh sát đang cầm súng kia lâm vào ảo cảnh vô
cùng đáng sợ. Trong thế giới đó có mấy chục con tang thi đang từng miếng từng miếng ăn thịt hắn.
- Ah! ! ! ! Cứu mạng! ! Không muốn! Không nên cắn! ! Cứu mạng!
Tên cảnh sát cầm súng kia rên rĩ một tiếng, trong mắt tràn ngập sợ hãi, quỳ trên mặt đất.
- Mày làm gì!
Tên cảnh sát trung niên kia nhìn qua tên cảnh sát cầm súng thì kinh hãi, hắn muốn rút súng lục ra.
Bạch Cốt đứng bên người của Nhạc Trọng bước lên như mũi tên, một quyền
đánh vào mặt của tên cảnh sát này, đánh bay tên cảnh sát trung niên kia
đi, sau đó lại giương một cước đá vào bụng của tên cảnh sát bên cạnh, đá bay tên cảnh sát này ra xa vài mét, sau đó ôm bụng giãy dụa không thôi.
Mặt mũi tên cảnh sát trung niên kia đầy máu đứng lên, nhìn qua Nhạc Trọng nghiêm nghị quát:
- Nhạc Trọng! Anh đây là đánh lén cảnh sát! Là đối nghịch với đảng và
chính phủ! Nếu như không dừng hành vi hung ác của anh. Nhất định sẽ bị
chính phủ bắn hạ!
Nhạc Trọng nhìn cũng không thèm nhìn qua tên cảnh sát trung niên kia,
nhìn qua tên cảnh sát rút súng đầu tiên kia, ý đồ trở nên gay gắt mâu
thuẫn quát lớn.
- Ai bảo các người tới đây! Thành thành thật thật đem nội tình nói ra, bằng không anh sẽ đi tới địa ngục dạo một lần.
- Là Băng Vương Hội Triệu Hùng! Hắn đi báo án nói Vương Hội chết tám
người, đều là anh giết chết! Để cho chúng ta tới băt anh! ! Sau khi bắt
được thì lập tức đoạt vũ khí, liền trực tiếp giết chết anh trong phòng
giam! ! Sau khi chuyện thành công thì hắn sẽ cho chúng ta phiếu lương
thực một trăm ký và nữ nhân xinh đẹp!
Tên cảnh sát bị Khủng Cụ Thuật bao phủ lúc này tràn ngập sợ hãi, quỳ trên mặt đất, lớn tiếng đem nội tình nói ra.
Dưới bao phủ của Khủng Cụ Thuật tư duy của tên cảnh sát này bị đưa tới
thế giới khác, mấy chục đầu thân thể hư thối, ánh mắt lồi ra, khắp nơi
đều là tang thi, chúng đang gặm thân thể của hắn. Tràng cảnh khủng bố
này hắn không chịu được nữa.
- Phan Trường, mày đang nói cái gì!
Nhìn thấy đồng nghiệp của mình đem nội tình nói thẳng ra, tên cảnh sát trung niên bên cạnh nổi giận quát lên.
Nhạc Trọng lạnh lùng quan sát ba gã cảnh sát này, nhìn qua Lưu Diễm ra lệnh:
- Thật khó nhìn! Các người có phải là cảnh sát không đấy? Thật sự là mất mặt cho chức nghiệp này. Lưu Diễm, đoạt súng của chúng và vả miệng của
hắn.
Sau tận thế thì đại lượng cảnh sát nhiễm virus, biến thành tang thi.
Cảnh sát sống sót trong căn cứ thành phố Lũng Hãi này còn một ít, trừ
cảnh sát vũ trang ra thì đại bộ phân cảnh sát đều là chiêu mộ tạm thời,
đại lượng người trong bên ngoài tiến vào, làm cho cảnh sát rồng rắn lẫn lộn, chướng khí mù mịt.
Lưu Diễm cười lạnh một tiếng, mang hai người trực tiếp đem ba tên cảnh
sát này bắt lại, sau đó nắm tóc ba tên cảnh sát tới đây gây hấn, lúc này hung ác quất lên mặt của ba cảnh sát này, tát tới mặt của bọn họ sưng
lên.
Đám người sống sót chung quanh nhìn thấy ba tên cảnh sát bị tát thì ánh
mắt hả hê. Bọn họ đối với đám người có chút ít quyền lực trong tay thì
vênh váo hất hàm với người bình thường thì không có chút hảo cảm nào.