- Ca... Ca rời giường... , nếu ca ca không rời giường, em sẽ nhắc chăn lên đấy!
Lúc bên tai của Nhạc Trọng truyền ra âm thanh run rẩy không rõ ràng của tiểu hài tử, hắn chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Trữ Vũ Hân mặc tất chân trắng, áo sơ mi trắng, váy vàng nhạt, gương mặt ửng đỏ đứng bên người.
- Quả nhiên... Quả nhiên, không nên như vậy... Không được đâu ca... Ca, anh là gia hỏa hentai mà!
Trữ Vũ Hân nhìn thấy Nhạc Trọng vừa mới mở hai mắt ra, cưỡng chê tâm tư thẹn thùng muốn chạy trốn của mình, cúi đầu hôn lên môi của Nhạc Trọng.
Sau khi hôn xong, Trữ Vũ Hân chợt chấn kinh như con nai con nhảy loạn, gương mặt vô cùng buồn bực, nàng nhìn qua Nhạc Trọng cảm thấy thẹn cho nên nói ra:
- Như vậy... Anh cũng nên thỏa mãn rồi! Ca... Ca! Rời giường!
Nhạc Trọng nhìn qua Trữ Vũ Hân vốn lãnh diễm bây giờ có chút ngẩn ngơ như trong manga vậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trữ Vũ Hân không bỏ. Hắn có chút không quen, mà Trữ Vũ Hân cảm thấy thẹn vì hành vi của mình, có một cổ cảm giác đáng yêu.
- Nếu không... Rời giường, sẽ... Muộn... ! Ca... . Ca!
Trữ Vũ Hân bị Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào thì cảm thấy thẹn vì hành vi của mình, nàng cảm thấy chóng mặt vì những lời như thế này.
- Ha ha ha ha!
Trữ Nhược Tử vừa vừa bước vào trong phòng ngủ của Nhạc Trọng thì nhìn thấy hành vi thẹn thùng của chị mình, nhịn không được ôm bụng phát ra tiếng cười.
- Hư mất! ! !
Trữ Vũ Hân bị Trữ Nhược Tử cười thì ý nghĩ cảm thấy chóng mặt, trực tiếp lao ra khỏi phòng ngủ của Nhạc Trọng.
Trữ Nhược Tử nhìn qua Trữ Vũ Hân trong phòng ngủ của Nhạc Trọng thì yêu kiều mỉm cười thật tươi, thoáng cái nhảy đến bên người của Nhạc Trọng và hôn lên gương mặt của Nhạc Trọng một cái, cười tủm tỉm nói ra:
- Đại ca ca, buổi sáng tốt lành!
Nhạc Trọng sờ sờ đầu nhỏ của Trữ Nhược Tử và nói:
- Chào buổi sáng! Em đi ra ngoài trước đi! Anh phải thay quần áo!
Đôi mắt tinh linh của Trữ Nhược Tử tinhxoay động, nhìn qua Nhạc Trọng ngòn ngọt cười nói:
- Em không có ngại mà! Đại ca ca thay quần áo trước mặt của em cũng không có vấn đề gì đâu.
Nhạc Trọng sờ lên đầu nhỏ của Trữ Nhược Tử và nói:
- Không quan tâm.
- Stop!
Trữ Nhược Tử hai tay che đầu, đáng yêu nhìn qua Nhạc Trọng và nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
- Ca ca! Lúc này anh điu tới thành phố Quý Trữ, xin cho em đi cùn đấy!
Ở trên bàn cơm sáng, Trữ Vũ Hân nhìn qua Nhạc Trọng trịnh trọng nói ra.
Trữ Vũ Hân là nữ hài thông minh, nàng thập phần tinh tường bản thân mình trước đó không có tiếp xúc gì với Nhạc Trọng cả. Chỉ có tiếp xúc thời gian dài, trải qua đủ loại mưa gió thì quan hệ song phương mới trở nên thân mật hơn trước, nếu nàng chỉ có thể dùng mỹ mạo của mình nhận được sủng ái nhất thời của Nhạc Trọng mà thôi, không cách nào thực sự trở thành người trọng yếu của Nhạc Trọng.
Chỉ có như Minh Giai Giai tùy tùng với Nhạc Trọng từ núi thây biển máu đi ra ngoai mới được, khi đó mới được xem là người trọng yếu nhất của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn qua Trữ Vũ Hân và chậm rãi hỏi:
- Lúc này đi tới thành phố Quý Trữ, không biết sẽ gặp chuyện gì! Trên đường đi sẽ có nguy hiểm trùng trùng điệp điệp! Tôi không cách nào cam đoan an toàn của cô được! Cô xác định sẽ đi cùng tôi tới thành phố Quý Trữ?
Trữ Vũ Hân nhìn qua Nhạc Trọng kiên định nói ra:
- Tôi đi sẽ đi cùng anh tơiis thành phố Quý Trữ! Tôi biết tiếng Anh, tiếng Thái, tiếng Việt, tiếng Malaysia, tiếng Nhật. Đồng thời tôi còn có học Karate, Taekwondo, một ít tiểu tặc không phải đối thủ của tôi. Tôi có thể tự bảo vệ mình.
Trữ Vũ Hân trước tận thế là con gái của một chủ tịch tập đoàn, mà đối tác mậu dịch chủ yếu của tập đoàn chính là các nước Đông Nam Á. Trữ Vũ Hân chính là người được bồi dưỡng trở thành người kế nhiệm chủ tịch, cho nên học được bốn thứ tiếng, hơn nữa học tập qua Taekwondo, Karate là võ thuật phòng thân, cũng xem như thành viên tinh anh.
Nhạc Trọng cẩn thận nhìn Trữ Vũ Hân và nói:
- Tốt! ! Tôi mang anh đi!
Trữ Vũ Hân buông lỏng một hơi:
- Cảm ơn! Ca ca!
Trữ Nhược Tử cũng ôm cánh tay của Nhạc Trọng và làm nũng nói:
- Đại ca ca! ! Em cũng muốn đi! ! Em cũng muốn đi! ! Mang em đi được không?
Nhạc Trọng nhìn qua Trữ Nhược Tử và nghiêm mặt nói:
- Không được em không thể đi! Làm nũng cũng không có dùng được! Lại hồ đồ thì anh sẽ đánh mông nhỏ đấy!
Trữ Nhược Tử là tiểu loli đán yêu, không cẩn thận là chết cóng. Nhạc Trọng tự nhiên không thể mang nàng chạy loạn được.
Trừ phi là Diêu Diêu, Minh Giai Giai là tiểu loli tiến hóa, Nhạc Trọng mới dám mang theo nàng đi chinh chiến các nơi!
Gương mặt nhỏ nhắn của Trữ Nhược Tử phồng lên, hờn dỗi trừng Nhạc Trọng và không hề làm nũng:
- Quỷ hẹp hòi! Không để ý tới anh!
Tô Tuyết Linh muốn nói cái gì đó, nhưng mà do dự một chút cuối cùng không có nói cái gì. Tuy nàng thập phần xinh đẹp, tuy nhiên chưa từng học qua phòng thân cái gì đó, cho dù đi theo Nhạc Trọng cũng chỉ là vướng víu. Vừa nghĩ tới từ nơi này đi tới thành phố Quý Dương tới mấy trăm cây số thì không có lên tiếng.
Trong tận thế đoạn đường mấy trăm cây số là quá mức xa xôi, ở trên đường có đủ loại biến dị thú không biết tên, thi đàn khổng lồ. Nếu như gặp được đàn thú biến dị thì có khả năng toàn quân bị diệt.
Trong văn phòng chính phủ Thành phố Lũng Hãi.
Trì Dương nhìn qua cao tần của thành phố Lũng Hãi chậm rãi nói:
- Có tin tức của Nhạc Trọng! ! Từ radio của Quảng Tây bên kia radio có tin tức truyền tới Nhạc Trọng còn sống!
- Nhạc đội còn sống! Quá tốt!
- Quả nhiên! ! Nhạc đội quả nhiên còn sống! Tôi biết ngai anh ta không chết mà!
"..."
Trong phòng hội nghị bộc phát âm thanh hoan hô cực lớn, cũng bởi vì Nhạc Trọng rời đi những mạch nước ngầm gần như tan thành mây khói. Có ít người lòng mang lòng dạ không tốt cũng nhao nhao nghiền nát suy nghĩ trong lòng của mình.
Lộ Văn nhịn không được hỏi:
- Nhạc Trọng bây giờ đang ở đâu?
Ngồi ở Lộ Văn bên người Quách Vũ cũng nhịn không được nữa hướng về Trì Dương phương hướng nhìn sang.
Trì Dương bất động thanh sắc nói ra:
- Nhạc Trọng hiện tại đang ở biên cảnh huyện Thiên Tân. Anh ta dẫn theo người đánh hạ huyện Thiên Tân, hơn nữa thành lập một căn cứ sáu vạn người sống sót!
- Không hổ là Nhạc đội! ! Thật sự là quá lợi hại!
Đại cẩu tử chậm rãi cảm thán một câu.
- Đúng vậy! Vẫn là Nhạc đội lợi hại!
Trần Diễm vẻ mặt vui mừng nói ra.
"..."
Cao tầng thành phố Lũng Hãi bên này nhao nhao cảm thán nói ra.
Tại căn cứ thành phố Lũng Hãi, đã sản xuất súng ống đạn dược hoàn thiện rồi, tuy nhiên không cách nào sản xuất ra đạn pháo, xe tăng, máy bay những vũ khí tiên tiến, nhưng mà không cần buồn vì đạn dược nữa. Dươi tình huống như vậy Nhạc Trọng rời đi bọn họ chỉ mới thu phục hai thị trấn, thu nạp hơn bốn ngàn người sống sót, so sánh với chiến tích của Nhạc Trọng thì ít tới đáng thương.
Trên thực tế chuyện này có liên quan tới hành vi và tính cách của thủ lĩnh thế lực. Nhạc Trọng chinh là người thiên hướng tấn công, ưa thích khai thác tiến thủ.