Thần Ma Thiên Tôn

Chương 347: Chương 347: Cao thủ Ma Môn




Ánh mắt Đại Kim Bằng Vương rất thâm thúy, không ai biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì, bất kể là người phương nào đứng trước mặt hắn, cũng đều sẽ cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ, đây là loại cảm giác khi nhìn lên một tòa núi cao.

Cũng chỉ có tu vi đạt tới một trình độ như hắn, mới có thể khiến cho người khác có cảm giác như vậy.

- Đợi đi, bây giờ còn chưa phải là thời cơ thích hợp nhất.

Đại Kim Bằng Vương không giận tự uy, trên người lưu động khí lưu hình rồng, đôi mắt giống như hàm chứa biển sao, thâm thúy không thấy đáy, mênh mông không lường được.

Dứt lời, Đại Kim Bằng Vương liền đứng lên, đi ra khỏi Tử Trúc lâu.

Sau khi Đại Kim Bằng Vương rời khỏi, có một thị nữ đi tới, trong tay bưng một chiếc hộp Huyền Linh mộc, quỳ trên mặt đất, cung kính nói:

- Quận chúa điện hạ, đây là lễ vật bồi tội mà tiểu Hầu gia tặng cho người.

- Tên này còn biết tặng quà ư? Quả nhiên nam nhân đều không có kẻ tốt, chỉ biết nịnh nọt nữ hài tử.

Mặc dù Ngự Thiến Thiến ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào, khóe miệng khẽ cong lên, lập tức mở hộp Huyền Linh mộc ra, bên trong lập tức phóng ra hào quang đan dược.

Ngọc Nhan đan.

Trong truyền thuyết, loại đan dược này có thể khiến cho mỹ mạo của nữ tử thanh xuân vĩnh trú.

Ninh Tiểu Xuyên vừa mới đi ra khỏi Đại Kim Bằng Vương Phủ, liền nhìn thấy Ngự Thanh và Sử Tiến Vu đang đứng chờ ở bên ngoài.

- Ninh huynh, ta đợi ngươi thật khổ a, đi, đi nào, chúng ta đi uống một chén, ta mời khách.

Ngự Thanh vội vàng đi lên chào đón, lôi kéo cánh tay của Ninh Tiểu Xuyên, đi trên đường cái Hoàng thành, lộ vẻ rất nhiệt tình.

Ngự Thanh dẫn Ninh Tiểu Xuyên tới một tòa nhã các dưới trướng Thần Long Vương Phủ, gọi hai ca cơ tới trợ hứng, sau đó lấy một vò mỹ tửu được luyện chế từ Huyền dược, tự mình rót cho Ninh Tiểu Xuyên.

- Ninh huynh, không cần khách khí, hôm nay ta mời khách.

Ngự Thanh vội vàng gọi hạ nhân đem lên hai cái rương sắt, cũng không biết trong rương sắt chứa đồ gì, nặng nề vô cùng, lúc bốn hạ nhân bưng rương Huyền Khí lên, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

- Trong này chứa cái gì?

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy rất không tự nhiên, cảm thấy Ngự Thanh nhiệt tình có chút quá mức, chuyện này cũng không phải là chuyện bình thường a.

Ngự Thanh vội vàng sai người mở rương sắt ra, bên trong lập tức bắn ra hào quang lấp lánh, kim quang lập lòe, chói mắt đến mức người khác không mở mắt ra nổi.

Hai rương lưu ly.

Võ giả bình thường ngay cả một khối lưu ly cũng không lấy ra được, không ngờ Ngự Thanh lại đem ra hai cái rương lớn, tất cả đều là lưu ly, ít nhất cũng phải mấy chục vạn lượng.

Thật đúng là “Chu môn cẩu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt” (*).

(*) Cửa son thịt chó để thiu, có người chết đói giơ xương ngoài đường (thành ngữ VN: kẻ ăn không hết, người lần không ra)

Ninh Tiểu Xuyên cười nói:

- Tiểu Vương gia, đây là?

Ngự Thanh nháy mắt với Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Ninh huynh, nói thế nào thì chúng ta cũng là huynh đệ, không cần phải giấu diếm nữa. Ở đây có tổng cộng 20 vạn lượng lưu ly, ngươi xem có thể lên được bao nhiêu hạng trên "Binh khí bài danh phổ"?

Ninh Tiểu Xuyên lập tức bừng tỉnh, lắc đầu thở dài:

- Thần Kiếm cung tạo ra "Binh khí bài danh phổ", chính là dựa trên thái độ công chính, tiểu Vương gia vừa mới đạt tới Địa Tôn cảnh, chỉ có thể đứng ở hạng này mà thôi.

- Ta dù sao cũng là tiểu Vương gia, còn là bằng hữu của ngươi, dựa vào cái gì mà ta xếp hạng cuối cùng trên bảng, còn thứ hạng của Diệp Nam Thiên lại cao hơn ta đến 30 hạng?

Ngự Thanh lại nói:

- Ta thua người nào cũng được, nhưng nhất định không thể thua dưới tay Diệp Nam Thiên, đây là chuyện cực kỳ mất mặt mũi a, 20 vạn lượng lưu ly này, ngươi cứ thu đi, thứ tự không cần cao, chỉ cần xếp trước Diệp Nam Thiên một hạng là được rồi, thế nào?

Ninh Tiểu Xuyên thở dài, nói:

- Không dễ làm a, ta thật sự có chỗ khó xử mà.

- Có gì khó xử? Trên "Binh khí bài danh phổ", binh khí của ta là “Thiên Thạch Vân Không Kiếm” là một kiện Huyền Khí lục phẩm, cho nên, xếp hạng mới thấp như vậy. Vì muốn tăng thứ hạng mà ta đã đặc biệt tìm một kiện Huyền Khí thất phẩm trong Thần Long Vương Phủ tàng binh a.

Ngự Thanh lấy ra một thanh chiến kiếm, “Keng” một tiếng mở ra, đặt trên mặt bàn. Thanh kiếm này dài sáu xích, rộng chừng một bàn tay, trên thân kiếm lộ ra bảo quang màu xanh, loáng thoáng có thể nhìn thấy mấy chục văn tự chữ triện chìm nổi trên mặt kiếm.

Quả thật là một kiện Huyền Khí thất phẩm, cho dù không sử dụng Huyền Khí thúc dục, thì cũng có thể cảm nhận được hàn khí tản ra từ trên thân kiếm.

Ninh Tiểu Xuyên vẫn lắc đầu, nói:

- Ta là một người có nguyên tắc, trừ phi ngươi có thể đích thân đánh bại Diệp Nam Thiên, bằng không, xếp hạng trên "Binh khí bài danh phổ", ta tuyệt đối không thể sửa.

- Ý của ngươi là, chỉ cần ta đánh bại kẻ có xếp hạng cao hơn, là ta có thể thay thế vị trí của hắn?

Ánh mắt Ngự Thanh sáng lên.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Tất nhiên là vậy rồi, chuyện này phải dùng vũ lực để chứng minh a. Chẳng qua, nếu như Thần Kiếm cung đã xếp ngươi sau Diệp Nam Thiên, chứng tỏ thực lực của ngươi thực sự yếu hơn hắn. Cho dù ngươi có đi khiêu chiến thì cũng không có khả năng thắng được hắn.

- Ta đi! Bổn vương quyết không tin, ngươi cứ chờ xem, bây giờ ta sẽ đến Nhất Nguyên Tông đánh cho Diệp Nam Thiên hoa rơi nước chảy.

Ngự Thanh vỗ bàn, vừa chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên dừng bước, ánh mắt biến ảo không ngừng, sau đó cười nói:

- Tại sao ta lại cảm thấy giống như ngươi đang cố ý khích ta đi đánh Diệp Nam Thiên vậy?

- Ta cũng không có ý đó a.

Ninh Tiểu Xuyên cười nói.

Ngự Thanh ngồi trở lại trên ghế, cười nói:

- Tại sao lại không có ý đó chứ? Vị hôn thê của Diệp Nam Thiên đã ngủ với ngươi, có ai không biết Nhiếp tiên tử là nữ tử băng thanh ngọc khiết như thế nào? Cuối cùng lại bị ngươi biến thành tàn hoa bại liễu.

Thoáng dừng lại một lát, hắn lại nói tiếp:

- Một khi Diệp Nam Thiên và Nhiếp Lan Tâm kết hôn, nhất định sẽ phát hiện nàng không phải hoàn bích (*), bản thân chỉ có thể đi một chiếc giày thủng. Diệp Nam Thiên có thể chịu được cơn tức này sao? Đến lúc đó, e rằng tiền bối của Nhất Nguyên Tông và Thiên Âm Tông đều sẽ đến Hoàng thành tìm ngươi tính sổ. Hắc hắc, bây giờ, biện pháp duy nhất của ngươi chính là xúi ta đi giết Diệp Nam Thiên, như vậy không phải là xong chuyện rồi sao?

(*) xử nữ

- Chẳng lẽ ngươi không muốn giết hắn?

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Ánh mắt Ngự Thanh liền trở nên âm lãnh, sát khí dâng cao, nói:

- Ta không chỉ nghĩ đơn giản như vậy, nói cho ngươi biết một bí mật nội bộ trong quân đội, triều đình đã bắt đầu tập kết đại quân, muốn cường ngạnh trấn áp phản loạn khắp nơi rồi.

Thần sắc Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, có thể được quân đội gọi là thủ đoạn cường ngạnh, tự nhiên không thể tránh được hai chữ “Đồ sát”.

Ngự Thanh thấp giọng nói:

- Ngươi có biết chỗ dựa sau lưng những thủ lĩnh phản loạn là ai không? Thủ lĩnh của những phản quân này, gần như đều đến từ các đại Tông môn, không phải đệ tử Tông môn thì cũng có ngàn vạn mối quan hệ với những Tông môn này.

- Nhất Nguyên Tông và Thiên Âm Tông đều có tên trên mật báo của triều đình. Nếu như triều đình muốn dùng đến thủ đoạn cường ngạnh, thì tất sẽ huyết tẩy một đại Tông môn nào đó để chấn nhiếp những phản quân kia.

- Nhất Nguyên Tông và Thiên Âm Tông chính là lãnh đạo đại Tông môn, triều đình không động thủ thì thôi, một khi động thủ, nhất định sẽ nhổ tận gốc hai đại Tông môn này, hết thảy đệ tử Tông môn đều sẽ biến thành vong hồn.

Lực lượng của Tông môn quả thật rất cường đại, nhưng so với triều đình thì vẫn kém rất xa. Dù sao thì triều đình cũng nắm giữ mạch máu thiên hạ, có ức vạn quân đội, nếu như thật sự dùng đến chính sách huyết tinh, bất kỳ một Tông môn nào cũng không có khả năng chống đỡ được.

Xem ra, Ngọc Lam Đại Đế cũng ý thức được nguy cơ của triều đình hiện nay, muốn biểu hiện cho thiên hạ thấy ý chí thiết huyết của triều đình, chỉ có thể cho mọi người nhận thức được sự cường đại của triều đình, như vậy chấn trụ được những kẻ phản loạn.

Phản loạn tựa như “lời đồn”, một khi có người ló đầu ra, sẽ có người khác noi theo, tất cả đại châu, phủ của Ngọc Lam Đế quốc đều sẽ xuất hiện phản quân, nhân tâm mất đi, quần hùng cát cứ, đến lúc đó, cho dù lực lượng của triều đình có mạnh hơn, e rằng cũng sẽ sụp đổ tan tành.

Đại Kim Bằng Vương chính là nhìn thấy được tình thế nghiêm trọng của Ngọc Lam Đế quốc, cho nên hiện nay ngay cả hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, một khi sai lầm, không chỉ hắn không thể đoạt được Đế vị, mà rất có thể Quốc tính (*) của Ngọc Lam Đế quốc sẽ bị người khác thay thế.

(*) họ của hoàng gia

Hiện nay, Vương Hầu trong triều đình đều đau đầu với việc làm thế nào để ứng phó với phản quân không ngừng nổi lên, mà địch nhân lớn nhất của Kiếm Các Hầu Phủ hiện nay, lại chính là Ma Môn.

Ngay lúc Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thanh, Sử Tiến Vu đang uống rượu, đột nhiên có một đám ma vân nghìn nghịt thổi qua đỉnh đầu của bọn hắn, bay về phía Thần Kiếm cung.

Trên đường, tất cả mọi người đều bị bao phủ trong một bóng ma khổng lồ, cảm thấy hàn khí xông thẳng lên đỉnh đầu.

Bên trong ma vân màu đen, duỗi ra một cái thủ ấn cực lớn, bao trùm "Binh khí bài danh phổ" dài đến hơn 60 mét, cưỡng ép thu vào trong ma vân.

Bên trong ma vân có một lão giả tóc trắng, đứng trên lưng một đầu quỷ bức thú lông đen, nắm lấy "Binh khí bài danh phổ" lập lòe kim quang, cất lên tiếng cười lạnh lẽo:

- Một kiện Huyền Khí thất phẩm, cứ như vậy vào tay ta, đa tạ Thần Kiếm cung tăng lên của quý, lão hủ cũng không khách khí nữa.

- Lớn mật, ngay cả Huyền Khí của Thần Kiếm cung mà cũng dám cưỡng đoạt?

Bên trong Thần Kiếm cung, có ba đầu Huyền thú ngũ phẩm bay ra, xông về phía ma vân.

Trên lưng mỗi đầu Huyền thú, đều có một cường giả Võ Đạo.

Bọn họ đều là Trưởng lão mà Kiếm Các Hầu điều động đi trấn thủ Thần Kiếm cung, đều có tu vi Thoát Tục cảnh, mỗi người đánh ra một kiện Huyền Khí, giết thẳng tới lão giả đứng trong ma vân.

Lão giả cực kỳ nhàn nhã thong dong, cười lạnh một tiếng, trong miệng phát ra một đạo âm thanh kỳ dị.

Quỷ bức thú lông đen dưới thân hắn liền mở ra cái miệng đầy máu, trong miêng phun ra một luồng hỏa diễm huyết sắc, ngưng tụ thành một đám hỏa vân, trực tiếp ập tới đỉnh đầu ba đại Trưởng lão Thần Kiếm cung.

Ba vị Trưởng lão của Thần Kiếm cung đều không ngờ đối phương lại cường đại đến mức này, chỉ riêng chiến lực của một đầu tọa kỵ, cũng đã có thể đốt cháy đại địa, luyện hóa bầu trời, ít nhất cũng là Huyền thú thất phẩm.

Ba người bọn họ muốn lùi về phía sau, thế nhưng vẫn chậm một bước, bị hỏa vân bao trùm, trường bào trên người lập tức bốc cháy phừng phừng.

Ba cao thủ Võ Đạo, lập tức biến thành ba cái đèn lồng bốc cháy.

Lão giả tóc trắng đứng trên lưng quỷ bức thú lông đen cười ha hả, nói:

- Ba vị Trưởng lão của Kiếm Các Hầu Phủ cũng chẳng có gì ghê gớm, loại Võ giả cấp bậc như vậy, chỉ đáng thuộc hàng tam lưu trong Ma Môn mà thôi.

Ngay lúc lão giả tóc trắng đang đắc ý cười to thì đám hỏa vân đã bị một thiếu niên hấp thu vào trong cơ thể, trong không khí cũng không còn lại một mống lửa nào.

Làn da trên người của ba vị Trưởng lão đều bị đốt rụi, thân thể bốc lên huyết vụ, đã bị đốt đến trọng thương.

Võ giả trong Thần Kiếm cung lập tức đưa ba vị Trưởng lão trở về, cảnh giới nghiêm mật.

Người của Ma Môn càng lúc càng cuồng vọng, không ngờ đã bắt đầu động thủ với Thần Kiếm cung rồi.

Tiếng cười của lão giả tóc trắng liền im bặt, nhìn chằm chằm thiếu niên lơ lửng trên bầu trời, khẽ nhíu mày lại, nói:

- Bắc Minh Thần Công? Ngươi chính là Ninh Tiểu Xuyên của Kiếm Các Hầu Phủ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.