Một lúc sau nộ hoả của Khuynh Phi Tử dịu lại, lại nghĩ tới câu hỏi khác:
- Diệt Nhân Vương, vừa rồi ngươi nói Đại Côn là thế nào? Gia gia nói ban đầu Đại Côn bị trấn áp trong Trấn Yêu Tháp, sao lại được thả ra? Ngươi
thả nó ra sao? Hay là Thiên Mộng Yêu Hoàng?
- Không thể nói được!
Dứt lời, Ninh Tiểu Xuyên lại nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
Ba ngày sau, Ninh Tiểu Xuyên và Khuynh Phi Tử cuối cùng cũng tới Đại Mộng Trạch.
Đây là một vùng đại trạch Viễn Cổ, nhìn sẽ thấy toàn sương mịt mù, không nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài mười trượng, ngay cả Chân Nhân vào trong
Đại Mộng Trạch cũng bị một luồng sức mạnh thần bí áp chế.
Sâu trong Đại Mộng Trạch chính là Yêu Tộc Thánh Quốc ở Bắc Cương, là nơi cư trú của các đại Yêu Hoàng, Yêu Hậu.
Đây là lần đầu tiên Khuynh Phi Tử tới Đại Mộng Trạch, trong lòng vô cùng kích động, cũng có vài phần sợ hãi.
Nàng ta lập tức lấy ra Thiên Cơ La Bàn bắt đầu quan sát tỉ mỉ, muốn thông qua Thiên Cơ La Bàn tìm đường vào Đại Mộng Trạch.
Ninh Tiểu Xuyên thu Kim Giao Vương quay về Huyền Thú Giám, nhìn Khuynh
Phi Tử đứng trong đám khói trắng. Chỉ thấy được bóng dáng nhu mì thanh
lệ, giống như nhìn trăng trong nước vậy, có cảm giác đẹp mờ ảo.
Vẻ đẹp đó giống như dung hợp với Đại Mộng Trạch làm một, khiến người ta có cảm giác được thưởng thức.
- Phía trước chính là Yêu Tộc Thánh Quốc, ngươi chắc chắn muốn vào cùng
ta chứ? Ngươi nên biết sinh linh yêu tộc rất hận nhân loại. Cho dù là ta vào Yêu Tộc Thánh Quốc cũng chưa chắc có cơ hội sống mà ra ngoài.
Ninh Tiểu Xuyên chắp hai tay sau lưng tiến lại về phía Khuynh Phi Tử.
Khuynh Phi Tử giống như hoàn toàn không nghe thấy Ninh Tiểu Xuyên nói
gì, đôi mắt đẹp kia vẫn dính chặt lấy Thiên Cơ La Bàn trên tay, có phần
kinh dị nói:
- Có vấn đề! Sức mạnh lớn quá, bên trong Yêu Tộc Thánh Quốc có một sinh linh vô cùng khủng bố.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Trong Yêu Tộc Thánh Quốc có rất nhiều cường giả cấp Chí Tôn, chẳng có gì lạ cả.
Khuynh Phi Tử lắc đầu lia lịa:
- Không phải Chí Tôn, mạnh hơn Chí Tôn rất nhiều. Khi Thiên Mộng Yêu
Hoàng tới Thần Trữ Cung, Thiên Cơ La Bàn cũng cảm nhận được độ lớn sức
mạnh của Thiên Mộng Yêu Hoàng. Nhưng sức mạnh mà Thiên Cơ La Bàn cảm
nhận được lúc này còn mạnh hơn cả Thiên Mộng Yêu Hoàng luyện chế ra Thứ
Thần Thể tầng thứ nhất.
Sao có thể như vậy?
Mặt Ninh Tiểu Xuyên biến sắc, đi nhanh lại tới gần Khuynh Phi Tử, nhìn vào Thiên Cơ La Bàn.
Trên Thiên Cơ La Bàn có hàng nghìn vạn điểm sáng không ngừng nhấp nháy, giống như cả bầu trời sao mênh mông vậy.
Ở chính giữa la bàn có một ngôi sao rất sáng, ánh sáng chói mắt giống như muốn nuốt cả Thiên Cơ La Bàn.
Khuynh Phi Tử nói:
- Ngôi sao chính giữa la bàn đại diện cho tuyệt thế cường giả của yêu
tộc đó. Khi ở Thần Trữ Cung, ngôi sao đại diện cho Thiên Mộng Yêu Hoàng
tối hơn thế này.
Ninh Tiểu Xuyên không nghi ngờ lời Khuynh Phi Tử nói vì Thất Khiếu Thần Ma Cung của hắn cũng cảm nhận được một sự nguy hiểm.
- Vừa trấn áp được Thiên Mộng Yêu Hoàng sao đột nhiên lại có một sinh linh còn đáng sợ hơn vậy?
Ninh Tiểu Xuyên lẩm nhẩm.
- Muốn biết lý do sao? Ta có thể cho ngươi biết.
Từ trong đám khói trắng vọng ra một giọng nói.
Vù!
Vô số đạo khói trắng ngưng tụ lại một yêu nữ tóc bạc trắng, dáng người khá cao. Giọng nói vừa rồi chính là của nàng ta.
Kiếm Phong nhìn về phía yêu nữ tóc trắng. Yêu nữ này có vẻ đẹp rất mỹ
lệ, cao khoảng một mét tám, ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng thấp hơn một
chút. Tuy khá cao nhưng không tạo cho người ta cảm giác thô kệch mà hông rất nhỏ, cặp chân thon dài. Toàn thân mỗi tấc da đều óng ánh, giống như thánh thể được tạo từ tiên tinh vậy.
Hơn nữa khí thế trên người yêu nữ này rất mạnh, chỉ một đạo phân thân cũng khiến người khác không thở nổi.
Khuynh Phi Tử không phải chưa từng gặp cường giả, gia gia của nàng ta là Linh Tiêu Chân Nhân chính là một vị cường giả rất gần với Chí Tôn.
Nhưng phân thân của yêu nữ này còn mạnh hơn cả Linh Tiêu Chân Nhân.
- Diệt Nhân Vương bái kiến Yêu Hậu
Ninh Tiểu Xuyên tới trước mặt phân thân Thạch Cơ Yêu Hậu, vô cùng bình tĩnh, cung tay hành lễ.
Ánh mắt Thạch Cơ Yêu Hậu lạnh băng, nhìn về phía Khuynh Phi Tử:
- Nữ nhân nhân loại lại dám tới Yêu Tộc Thánh Quốc, bản hậu ban cho ngươi tội chết!
Nói rồi bàn tay phải của Thạch Cơ Yêu Hậu ngưng tụ một đạo yêu quang màu trắng, ngón tay khẽ động, yêu quang biến thành quang kiếm chém về phía
Khuynh Phi Tử.
Tuy Thạch Cơ Yêu Hậu chỉ tùy ý tung một chiêu nhưng sức mạnh của chiêu này có thể giết một tu sĩ Chân Nhân Cảnh tầng thứ bảy.
Với tu vi Chân Nhân Cảnh tầng thứ nhất của Khuynh Phi Tử, căn bản không
thể đỡ nổi đòn này, ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có.
Bùm!
Ninh Tiểu Xuyên tế Trấn Nhân Tháp đánh vỡ tan quang kiếm của Thạch Cơ Yêu Hậu.
Một tay cầm Trấn Nhân Tháp, Ninh Tiểu Xuyên lập tức nhìn sang Khuynh Phi Tử lạnh giọng:
- Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau hành lễ với Thạch Cơ Yêu Hậu đại nhân?
Khuynh Phi Tử vừa rồi bị kinh hãi căn bản không ngờ một Thạch Cơ Yêu Hậu mỹ lệ như vậy lại không hỏi rõ ngọn ngành đã lập tức hạ sát thủ, khiến
nàng ta không kịp phản ứng.
- Bái kiến… Yêu Hậu!
Khuynh Phi Tử lập tức cung tay hành lễ với Thạch Cơ Yêu Hậu, có chút sợ
hãi. Vừa rồi nếu không phải Ninh Tiểu Xuyên ra tay thì có lẽ giờ nàng đã thành vong hồn dưới kiếm của Thạch Cơ Yêu Hậu rồi.
Năm ngón tay Thạch Cơ Yêu Hậu biến thành móng vuốt sắc nhọn:
- Diệt Nhân Vương, nếu bản hậu ra tay giết nàng ta lần nữa, ngươi có thể cứu lần thứ hai không?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Với tu vi đó, nàng ta không đáng để Yêu Hậu động thủ.
- Vậy được. Giờ bản hậu để ngươi ra tay, Diệt Nhân Vương đích thân giết nàng ta đi!
Thạch Cơ Yêu Hậu rất không vui nhìn Khuynh Phi Tử, ánh mắt vẫn chứa sát khí, căn bản không có ý tha cho Khuynh Phi Tử.
Khuynh Phi Tử coi như đã cảm nhận được sự đáng sợ của sinh linh yêu tộc. Từ đầu chí cuối nàng không
nói câu nào mà Thạch Cơ Yêu Hậu đã muốn giết. Thật không hiểu Diệt Nhân
Vương làm thế nào mà sống được trong yêu tộc?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn sang Khuynh Phi Tử, vừa hay thấy nàng ta cũng nhìn lại cầu cứu.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Yêu Hậu, chúng ta vẫn nên nói chính sự đi! Theo tin ta biết được, ta đoán yêu tộc Hải Vực bắt đầu tấn công Thiên Hư Đại Lục.
Thạch Cơ Yêu Hậu vẫn nhìn Khuynh Phi Tử với ánh mắt không thân thiện:
- Không cần đoán, Cự Linh Chúa Tể của Đông Lâm Hải đang ở Yêu Tộc Thánh
Quốc cùng các đại Yêu Hoàng, Yêu Hậu bàn việc công chiếm Thiên Hư Đại
Lục.
Bốn biển lớn bao quanh Thiên Hư Đại Lục gồm có: Đông Lâm Hải, Bắc Minh Hải, Tây Thương Hải, Nam Cực Hải.
Bất cứ Hải Vực nào nào cũng cường đại hơn Thiên Hư Đại Lục vài lần, thậm chí gấp chục lần.
Trong Hải Vực, không chỉ có yêu thú sinh sống mà cũng có một số ít nhân
loại. Chỉ có điều những người này không phải nhân loại nguyên thủy mà
cao cấp hơn, ví dụ như Hải Nhân Tộc, Long Nhân Tộc.
Côn, chính là chúa tể của Bắc Minh Hải.
Cự Linh Chúa Tể mà Thạch Cơ Yêu Hậu nói chính là chúa tể của Đông Lâm
Hải, quản lý vùng hải vực lớn hơn Thiên Hư Đại Lục vài lần.
Vị siêu cấp cường giả mà Thiên Cơ La Bàn cảm nhận được, có lẽ là của vị Cự Linh Chúa Tể này.
- Cự Linh Chúa Tể lẽ nào định cùng yêu tộc Bắc Cương tấn công Trung Thổ.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Thạch Cơ Yêu Hậu lắc đầu:
- Với thực lực của yêu tộc Hải Vực, muốn hạ gục Trung Thổ không phải
khó. Ý định của Cự Linh Chúa Tể là yêu tộc Bắc Cương không nhúng tay vào trận chiến này là được.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Vậy ý của yêu tộc Bắc Cương là?
Thạch Cơ Yêu Hậu đáp:
- Nếu Thiên Mộng Yêu Hoàng không chết, yêu tộc Bắc Cương chúng ta còn có tư cách đàm phán với Cự Linh Chúa Tể. Giờ Thiên Mộng Yêu Hoàng đã chết, Cự Linh Chúa Tể lại đích thân tới Yêu Tộc Thánh Quốc. Chúng ta có thể
làm trái ý của nó không? Nó không tới đàm phán mà là hạ lệnh cho chúng
ta.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đến khi yêu tộc Hải Vực công chiếm Trung Thổ chỉ e sẽ tiếp tục công
chiếm Bắc Cương, Tây Phương, Đông Di, Nam Man. Yêu tộc Hải Vực không chỉ đơn giản muốn chiếm lĩnh Trung Thổ đâu.
Thạch Cơ Yêu Hậu nói:
- Chúng ta đều hiểu đạo lý này, nhưng giờ có cách gì được? Với thực lực
của Cự Linh Chúa Tể, chỉ cần chúng ta dám không nghe theo lệnh thì
chúng ta chỉ có đường chêt.
Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc một lúc:
- Thật ra Thiên Mộng Yêu Hoàng chưa chết hoàn toàn. Bà ta đã có kế hoạch từ trước, phân ra ba đạo niệm thể. Tông tích của ba đạo thần niệm đó
không rõ.
Thạch Cơ Yêu Hậu không biết thần hồn của Thiên Mộng Yêu Hoàng bị Ninh Tiểu Xuyên trấn áp, nghe hắn nói vậy thì lộ vẻ trầm tư.
- Ba đạo niệm thể của Thiên Mộng Yêu Hoàng có lẽ chia ra tới Mãng Cổ Nguyên, Phong Thần Động Phủ, Quy Khư.
- Sao Yêu Hậu biết?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
- Đoán!
Thạch Cơ Yêu Hậu nói:
- Ngươi đừng quên tuy thời gian ta tu thành hình người không dài nhưng
bản thể của ta từ hàng trăm triệu năm trước đã có linh trí, biết được
những bí mật mà không Thứ Thần nào biết.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu, hỏi:
- Vậy Thiên Mộng Yêu Hoàng tới ba nơi đó làm gì?
Thạch Cơ Yêu Hậu nói:
- Thần niệm của Thiên Mộng Yêu Hoàng sẽ về Quy Khư. Vì bản thể của Thiên Mộng Yêu Hoàng là Thất Sắc Hải Đường bị chôn trong một nơi bí mật ở Quy Khư. Có lẽ bà ta tới đó tìm lại Thứ Thần bản thể của mình.
- Ai chôn bản thể của Thiên Mộng Yêu Hoàng ở Quy Khư?
Ninh Tiểu Xuyên lần đầu tiên nghe về chuyện này.
Thạch Cơ Yêu Hậu nói:
- Tự Thiên Mộng Yêu Hoàng!
- Tự mình sao?
Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc.
Thạch Cơ Yêu Hậu nói:
- Thậm chí ta nghi ngờ có phải bản thể của Thiên Mộng Yêu Hoàng căn bản
không chết, rất có khả năng vẫn sinh tồn trong một khu mật địa nào đó
trong Quy Khư, chỉ là ở trong trạng thái đặc biệt mà thôi.
- Thứ Thần cũng không thể sống được vài vạn năm mà không chết. Chắc chắn Thiên Mộng Yêu Hoàng không thể làm được.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Cũng chưa chắc.
Thạch Cơ Yêu Hậu nói:
- Ngươi phải biết là khi ta chưa luyện thành hình người, đã sống đền
hàng trăm triệu năm. Nếu bản thể của Thiên Mộng Yêu Hoàng cũng cắt đứt
hẳn nhân tính, chỉ là một cây hoa hải đường thất sắc thì có thể sống tới vài vạn năm không chết.