Thần Ma Thiên Tôn

Chương 557: Chương 557: Đại chiến Thiên Nhân




Tư Đồ Cảnh cầm theo trường thương màu tím đi về phía Nam Cung Vô Nguyệt, nói:

- Nam Cung Vô Nguyệt, hôm nay chính là ngày hủy diệt của Nam Cung phủ các ngươi.

- Hắc hắc… Khục khục… ngươi quá ngây thơ rồi… Cho dù Ninh Tiểu Xuyên có được một cái khôi lỗi (*) cấp bậc Thiên Nhân, nhưng gặp phải cha ta thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. Thiên Nhân chân chính, không phải một cái khôi lỗi có thể đối phó được.

(*) con rối

Nam Cung Vô Nguyệt nằm trong đống phế tích, trên mặt đầy máu, nhưng vẫn cười lạnh lùng.

Tư Đồ Cảnh nói:

- Phụ thân ngươi muốn khống chế Tư Đồ tộc, không ngờ dám liên hợp với Tư Đồ Nam Liệt đánh lén gia gia của ta, khiến ông ấy liệt giường ba năm, suýt nữa chết thảm. Ba năm qua, bao nhiêu tài nguyên của Tư Đồ tộc đều bị Nam Cung phủ các ngươi nuốt làm của riêng? Thù này, ngươi nghĩ rằng Tư Đồ tộc chúng ta sẽ không báo? Gia gia của ta và lão tổ tông trong tộc, cộng thêm Ninh Tiểu Xuyên, đã đủ lực lượng khiến cho phụ thân ngươi vẫn lạc rồi.

Sắc mặt Nam Cung Vô Nguyệt thoáng biến đổi, nếu như thật sự có ba tồn tại cấp bậc Thiên Nhân ra tay, vậy thì phụ thân của hắn quả thật rất nguy hiểm.

- Cha ta chính là Phó điện chủ của Ma Liêu Điện, các ngươi dám đối địch với ông ấy, cũng chính là đối địch với Ma Liêu Điện, Tư Đồ tộc các ngươi nhất định sẽ bị diệt sạch.

Nam Cung Vô Nguyệt cắn chặt răng, gào thét không ngừng.

- Đừng cho rằng ta không biết, Liêu quanh năm bế quan tu luyện, đừng nói là giết phụ thân ngươi, cho dù hủy diệt toàn bộ Ma Liêu Điện thì cũng chưa chắc có thể khiến nó xuất quan.

Tư Đồ Cảnh cũng không muốn nói nhảm nhiều với Nam Cung Vô Nguyệt, trường thương trong tay đâm xuống, xuyên qua trái tim của đối phương, đóng đinh Nam Cung Vô Nguyệt trên mặt đất.

Ninh Tiểu Xuyên dùng tâm thần khống chế bộ khô lâu, đuổi vào sâu trong Nam Cung phủ, liền cảm nhận được luồng khí tức lực lượng Thiên Nhân kia.

Luồng khí tức này từ trung tâm của ngọn núi bên trong Nam Cung phủ truyền ra. Bốn phía vách núi đều là đá, ở trên vách đá dựng đứng, có một cái cửa đá.

Trên cửa đá, khắc một chữ “Sinh”.

Phành...

Bộ khô lâu nhảy xuống trước cửa đá, đánh ra một chưởng.

Cửa đá đột nhiên bạo phát hào quang, ngưng tụ thành một tòa đại trận, không ngờ có thể ngăn cản được một chưởng của bộ khô lâu.

Ầm ầm ầm...

Lực lượng của chưởng ấn, khiến cho cả tòa núi đá đều lung lay một trận.

Bộ khô lâu thối lui xa vài chục trượng, lại lần nữa ra tay, Ma kiếm bạo phát kiếm quang hơn mười mét, chém thẳng ra ngoài.

Ầm ầm ầm...

Trận pháp trên cửa đá lập tức bị trảm phá, cả tòa núi đá cũng theo đó mà sụp đổ.

Bên trong loạn thạch, lộ ra một nam tử mặc chiến giáp liệt diễm, ngồi xếp bằng trên một bệ đá hình tròn, quanh người bao phủ hào quang hỏa diễm, ngăn chặn toàn bộ kiếm khí tại bên ngoài bệ đá hình tròn.

Nam tử ngồi xếp bằng trên bệ đá đóng chặt hai mắt, Thiên võ nguyên khí từ trong cơ thể tràn ra, lưu động quanh người.

Hắn giống như đang ngồi xếp bằng trên một viên cầu đỏ thẫm cực lớn.

Tư Đồ Tộc Vương và lão tổ tông Tư Đồ tộc đều đứng trên bầu trời Nam Cung phủ, ẩn thân trong tầng mây dày đặc.

Bọn họ thực sự đứng trên bầu trời, không phải mượn nhờ Thần Thông Võ Đạo.

Chỉ khi đạt tới Thiên Nhân cảnh, mới có thể chính thức đạt được năng lực phi thiên độn địa, chỉ cần hít nhẹ một hơi thì thân thể liền tự động bay lên, giống như Thần Tiên đang phi hành vậy.

- Thì ra Nam Cung Minh đang bế quan tu luyện, khó trách con trai của mình bị giết chết mà hắn cũng không hiện thân.

Lão tổ tông Tư Đồ tộc vuốt chòm râu trên cằm, lộ vẻ vui mừng.

Tư Đồ Tộc Vương nói:

- Có lẽ hắn muốn trùng kích cảnh giới Thiên Nhân tầng thứ hai, Trung Cảnh Thiên.

- Không dễ như vậy đâu, tại Cửu Việt Cương này, cũng chỉ có hai ba người đạt tới cảnh giới đó, Nam Cung Minh vẫn còn kém không ít hỏa hầu.

Lão tổ tông Tư Đồ tộc nói.

Tư Đồ Tộc Vương nói:

- Sau khi đạt tới Thiên Nhân cảnh, muốn tiến thêm một tầng đều cực kỳ khó khăn, thật không tưởng tượng nổi nhân vật trên tầng thứ chín sẽ cường đại như thế nào?

Thiên Nhân tầng thứ chín chín, một tầng một trăm năm.

Sau khi đạt tới Thiên Nhân cảnh, mỗi lần đề thăng một tầng đều trở nên gian khổ không gì sánh được, thế nhưng hồi báo lại rất lớn, cứ đề thăng một trọng thiên thì lại có thêm một trăm năm thọ nguyên.

Nếu như không đạt tới Thiên Nhân cảnh, có thể sống được hai trăm năm cũng là cực hạn rồi.

Mà đạt tới Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín, có thể phong làm “Cửu Thiên Tôn Giả”, thọ nguyên tiếp cận ngàn năm, quả thực có thể xưng là Thần Tiên bất tử.

Cho nên mới nói, Thiên Nhân đã chính thức siêu việt phàm tục, Võ giả bình thường không thể so sánh, cũng chẳng khác gì thường nhân trong mắt Thần Tiên.

Nam Cung Minh ngồi xếp bằng trên bệ đá hình tròn, xung quanh khảm nạm 12 viên Huyền thạch địa phẩm.

Trước mặt của hắn có một gốc dược thảo màu xanh, chỉ có ba phiến lá, thế nhưng mỗi phiến lá đều có màu bích lục như phỉ thúy, tản mát dược khí nồng đậm.

Thông linh kỳ dược – Thúy Linh Thảo.

Lúc Ma kiếm bổ đôi núi đá, từng lỗ chân lông trên người Nam Cung Minh đều mở ra, nhanh chóng hấp thu lực lượng Huyền thạch địa phẩm và thông linh kỳ dược, chuyển hóa thành từng tia tinh khí, chảy vào trong cơ thể hắn.

12 viên Huyền thạch địa phẩm và thông linh kỳ dược đều biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng hóa thành bột phấn.

- Nhất định là hắn đang trùng kích cảnh giới.

Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ.

Gần như chỉ trong nháy mắt chần chừ, bộ khô lâu liền nắm chặt Ma kiếm trong tay, thi triển ra kiếm quyết “Diệt Thế Kiếm Phách”, một kiếm đâm về phía Nam Cung Minh đang ngồi xếp bằng trên bệ đá hình tròn.

Lực lượng của Ma kiếm cực kỳ khủng bố, thoáng cái liền phá vỡ tầng phòng ngự bên ngoài bệ đá hình tròn.

Phành...

Nam Cung Minh đột nhiên mở mắt, đôi mắt giống như hai cái lỗ đen, tựa như muốn thôn phệ linh hồn của người khác vậy.

Hắn duỗi bàn tay ra, trong lòng bàn tay ngưng tụ thành một tấm chắn hình dạng mặt quỷ, ngăn cản Ma kiếm.

- Trở về!

Nam Cung Minh trầm giọng quát, tốc độ thân pháp nhanh như thiểm điện, một chưởng đánh lui bộ khô lâu hơn mấy chục thương, ầm ầm ngã đổ trên đất.

Lực lượng của Thiên Nhân quả thật đáng sợ, một cái khôi lỗi không thể nào ngăn cản nổi.

Cho dù khôi lỗi nắm giữ Huyền Khí cửu phẩm thì vẫn sẽ thất bại khi đối mặt với Thiên Nhân chính thức.

- Khục…

Nam Cung Minh vừa mới bước về phía trước một bước, trong bụng liền truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, khóe miệng trào ra huyết dịch.

Không phải là bị Ma kiếm khiến cho trọng thương, mà là trùng kích cảnh giới thất bại, tạo thành thương hại.

Không lâu trước, hắn đạt được một gốc thông linh kỳ dược, vốn định dùng gốc thông linh kỳ dược này để trùng kích cảnh giới Thiên Nhân cảnh tầng thứ hai. Thế nhưng, không ngờ vào thời khắc mấu chốt, đám người Ninh Tiểu Xuyên lại giết vào Nam Cung phủ, khiến cho tâm tình của hắn không thể bình tĩnh nổi.

Thế nhưng, hắn lại không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này, cho nên vẫn cưỡng ép trùng kích cảnh giới, đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị Ninh Tiểu Xuyên quấy rầy, khiến cho việc trùng kích cảnh giới thất bại.

- Đáng giận, lão phu là tồn tại cao siêu, vốn dĩ có hi vọng rất lớn trùng kích đến Thiên Nhân cảnh tầng thứ hai, có thể gia tăng thêm trăm năm thọ nguyên, nào ngờ bị một tiểu tử chưa mọc lông phá hư, uổng phí một gốc thông linh kỳ dược vô ích.

Nam Cung Minh bùng lên lửa giận, trong miệng phát ra một tiếng hét dài, chấn động quá nửa Cửu Việt Thiên Thành.

Những tên Võ giả trong Nam Cung phủ đều bị lực lượng Thiên Nhân phát ra, chấn nhiếp cho nằm rạp trên mặt đất, cảm thấy hít thở không thông.

Đám tu sĩ vốn dĩ quây quanh bên ngoài Nam Cung phủ xem náo nhiệt, cũng bị tiếng thét dài này chấn cho không ngừng thối lui về phía sau, màng nhĩ đau đớn, đầu óc trống rỗng. Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, đồng thời cảm nhận được sự đáng sợ của luồng lực lượng vừa rồi.

- Lần này Nam Cung Minh thật sự phát nộ rồi.

- Nói nhảm, đại môn của Nam Cung phủ bị hủy, nhi tử bị giết, toàn bộ phủ đệ đều bốc cháy, Nam Cung Minh không tức giận mới là chuyện lạ.

- Lại nói, đám thuộc hạ của Thanh Tước Vương thật đúng là to gan lớn mật, quả thật không hổ là đám người man rợ từ trong Đại Hoang đi ra, căn bản không để Nam Cung Minh vào mắt, nếu như đổi lại là người khác, thì chắc chắn là không có lá gan đó đâu.

Có thể nhìn thấy Nam Cung phủ từ trước tới nay vẫn luôn cáo mượn oai hùm, gặp phải chuyện không may, rất nhiều người đều vỗ tay khen hay.

Bộ khô lâu màu đen từ dưới đất đứng dậy, lại lần nữa công kích về phía Nam Cung Minh.

Sử dụng công kích đơn thuần nhất, đó là dùng man lực liều mạng với Nam Cung Minh.

Bộ khô lâu chính là cốt cách của hắc cốt cự nhân, lực lượng đều áp súc bên trong cốt cách, mỗi một khối xương đều cứng rắn như vẫn thạch luyện khí mà thành, không gì so sánh được, cho dù là với lực lượng của Nam Cung Minh, cũng không thể làm nứt vỡ được bộ khô lâu này.

Vốn dĩ, lúc Nam Cung Minh trùng kích thất bại đã bị thương, nếu như chiến đấu càng lâu với bộ khô lâu thì thương thế trên người sẽ càng trở nên nặng hơn.

Hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất để hủy đi bộ khô lâu này, thế nhưng, bất luận là dùng lửa thiêu đốt hay dùng Huyền Khí trảm phá, đều không thể khiến cho bộ khô lâu màu đen này bị thương.

Thế nhưng bộ khô lâu này cũng có nhược điểm trí mạng, nếu như viên Huyền thạch địa phẩm trên ngực bị hao hết trong địa chiến, khí tức trên người cũng sẽ yếu đi, cuối cùng hoàn toàn mất đi lực lượng công kích. Không thể cử động.

Trên mặt Nam Cung Minh lộ vẻ mừng rỡ, nói:

- Chỉ là một cái khôi lỗi mà thôi, đợi đến khi Huyền thạch hao hết, cũng chẳng khác gì vật chết.

Vụt...

Trên ngực bộ khô lâu phóng ra một đạo lực lượng tâm thần, ngưng tụ Huyền Khí trong không trung, tạo thành thân thể Ninh Tiểu Xuyên, từ đầu tới chân đều là nhân hình hoàn chỉnh, không khác gì so với bản thể.

Đây là lực lượng tâm thần mà Ninh Tiểu Xuyên sử dụng, ngưng tụ thành ý niệm thể.

Chỉ cần đạt tới Thiên Nhân cảnh, thì sẽ có thể dùng lực lượng tâm thần để ngưng tụ ra ý niệm thể.

Võ giả khác chỉ có thể ngưng tụ được một cái ý niệm thể, nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại có bảy cái Tâm khiếu, cho nên có thể ngưng tụ ra bảy cái ý niệm thể.

Ý niệm thể của Ninh Tiểu Xuyên lấy một viên Huyền thạch địa phẩm từ trong lỗ tai của bộ khô lâu ra, dự định bỏ vào trong lỗ khảm trên ngực bộ khô lâu để khôi phục chiến lực của nó.

Nam Cung Minh tất nhiên không có khả năng để cho Ninh Tiểu Xuyên thực hiện được ý đồ, liền cười lạnh một tiếng, nói:

- Tiểu bối, ngươi thực sự cho rằng lão phu là không khí ư?

Nam Cung Minh vung tay một cái, trong cơ thể bộc phát ra một luồng lực lượng khủng bố, chuẩn bị đánh chết Ninh Tiểu Xuyên.

Thế nhưng, đúng lúc này…

Trên bầu trời có hai cái đại thủ khổng lồ ép xuống, quả thực giống như hai tòa núi lớn hình năm ngón tay, đồng thời đánh lên đỉnh đầu của Nam Cung Minh.

Lúc hai luồng lực lượng khổng lồ này bộc phát, sắc mặt Nam Cung Minh liền điên cuồng biến đổi, lập tức đánh ra lực lượng Thần Thông, muốn ngăn cản hai cái đại thủ ấn này.

Thế nhưng, hai cái đại thủ ấn này là do Thiên Nhân trong trạng thái đỉnh phong đánh ra, căn bản không phải là thứ mà với thương thế của hắn hiện nay có thể ngăn cản được.

Ầm ầm...

Lấy thân thể Nam Cung Minh làm trung tâm, trên mặt đất xuất hiện một cái chưởng ấn dài hơn trăm thước, sâu hơn mười mét. Xung quanh chưởng ấn nứt ra vô số khe hở, lan rộng khắp mấy ngàn thước, gần như nghiền nát cả Nam Cung phủ.

Mà thân thể Nam Cung phủ thì nằm sấp tại trung tâm chưởng ấn, cũng không biết còn sống hay đã chết?

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng lên trời, tự nhiên biết rõ người vừa xuất thủ là ai, nhất định là hai vị Thiên Nhân của Tư Đồ tộc.

Thiên Nhân của Tư Đồ tộc vì kiêng kỵ “Liêu” cho nên mới không tiện đích thân ra mặt, chỉ có thể âm thầm ra tay, trợ giúp Ninh Tiểu Xuyên đối phó Nam Cung Minh.

Mà Ninh Tiểu Xuyên thì lại không có vấn đề gì, dù sao thì sau khi giết Nam Cung Minh xong, hắn cũng dự định quay trở về Ngọc Lam Đế quốc, căn bản không định ở lại Cửu Việt Cương. Cho dù Liêu muốn giết hắn thì cũng không có khả năng vì một Nam Cung Minh mà đuổi giết tới tận Ngọc Lam Đế quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.