Ninh Tiểu Xuyên đứng tại
trung tâm trận pháp, khống chế mắt trận, cánh tay vung lên, điều động
một khối thiên thạch hỏa diễm cực lớn, từ trên trời nện xuống, đánh nát
kiếm quyết của Vân Kỷ.
Phành phành phành...
Khối thiên thạch hỏa diễm thứ hai rơi xuống.
Khối thiên thạch hỏa diễm thứ ba rơi xuống.
Liên tiếp có 17 khối thiên thạch hỏa diễm nện lên Vân Kỷ, mỗi một khối
đều khổng lồ như một tòa núi nhỏ, tựa như thiên thạch thật sự trong vũ
trụ liên tiếp rơi xuống, đánh cho Vân Kỷ thổ huyết, thiếu chút nữa là
đánh hắn rơi xuống giữa hồ rồi.
Trong Bát Phong Luyện Thần trận, Ninh Tiểu Xuyên là chúa tể tuyệt đối,
có thể điều động thiên thạch hỏa diễm trên bầu trời, cũng có thể điều
động Luyện thủy trên mặt đất.
Tại một hướng khác, Tạ Y Hàm của Phần Kiếm Tông và Hạng Phi Vũ của Yêu
Nguyệt Cung đều đồng thời phát động công kích, một người thi triển ra
kiếm quyết, một người đánh ra Thần Thông Võ Đạo.
Ngón tay của Ninh Tiểu Xuyên điểm vào hư không, hồ nước Luyện thủy lập
tức trở nên cuồn cuộn, sóng nước ngập trời, hóa thành một đầu Giao Long
do Địa Ngục thủy ngưng tụ thành, cuốn Tạ Y Hàm và Hạng Phi Vũ đến giữa
hồ Luyện thủy.
Võ thể của bọn hắn rất nhanh đã bị Luyện thủy ăn mòn.
Ào ào…
Hai người chìm vào trong Luyện thủy, vận chuyển công pháp muốn bức Luyện thủy ra khỏi cơ thể.
Bỗng nhiên, Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy có hai luồng khí tức thập phần
khủng bố, từ xa xa truyền đến, nhanh chóng tiếp cận Quy Nhân Sơn.
- Khí tức thật đáng sợ, e rằng là tồn tại cấp bậc Thiên Nhân rồi.
Ninh Tiểu Xuyên đưa mắt nhìn về phía bắc, cảm thấy hai luồng khí tức này càng ngày càng gần, khiến trong lòng hắn sinh ra cảnh báo nguy hiểm cấp bách.
Hắn chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, nhằm ứng phó với địch nhân càng hung hiểm hơn.
Hai tay hắn mở ra, toàn lực khống chế trận pháp, 333 cái trận kỳ liền vận chuyển càng nhanh hơn.
Trên bầu trời, 333 khối thiên thạch hỏa diễm đồng loạt rơi xuống, giống
như một mảnh tinh không giáng lâm đại địa, khiến cho người khác cảm thấy một bầu không khí tận thế.
Tám vị cao thủ trẻ tuổi ở đây, không có người nào là kẻ yếu, tất cả đồng loạt thi triển thủ đoạn cường đại nhất của mình, ngăn cản thiên thạch
hỏa diễm trên trời giáng xuống.
Có người đồng thời đánh ra sáu kiện Huyền Khí bát phẩm, có người ném ra
trận bàn do Thiên Nhân khắc xuống, có người thì thân thể hóa thành Huyền thú hung mãnh…
Trong đó, người cường đại nhất, vẫn là Vân Kỷ.
Cột sống của Vân Kỷ tản mát ra bạch quang chói lòa, nhìn xuyên qua bạch
quang, có thể trông thấy bên trong cột sống của hắn có một thanh kiếm
màu trắng.
Nhục thể của hắn gần như hòa hợp làm một thể với kiếm quang, Nhân Kiếm
Hợp Nhất, một luồng kiếm khí sắc bén trong người đang súc tích, càng lúc càng trở nên lớn mạnh.
- Kiếm tủy, không ngờ hắn lại có được Kiếm tủy.
Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc thốt lên.
Bên trong cột sống của người, đều thai nghén ra cốt tủy.
Thế nhưng, có một vài tuyệt đỉnh thiên kiêu thể chất đặc thù, bên trong cột sống có Kiếm tủy trời sinh.
Mỗi một giọt cốt tủy đều có hình dạng như “kiếm”.
Loại thể chất như vậy, trong ức vạn người mới có một người.
Trong cột sống của Ninh Tiểu Xuyên, cũng không có Kiếm tủy.
Người có được Kiếm tủy, chính là kiếm tu trời sinh. Lĩnh ngộ Kiếm Đạo
nhanh hơn người khác rất nhiều, kiếm quyết mà người đó thi triển, cũng
cường đại hơn người khác.
- Khó trách ta lại cảm thấy hắn thập phần cường đại, thì ra là vì hắn có Kiếm tủy. Nếu như để hắn đột phá tới Thiên Nhân cảnh, e rằng hắn cũng
có thể cường đại giống như Đông Phương Thắng vậy.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức thi triển thân pháp, bay tới đỉnh đầu Vân Kỷ,
lợi dụng lực lượng “Lao Lung kiếm ý” của Diệt Thế Kiếm Đạo, áp chế lực
lượng của Kiếm tủy trong cơ thể Vân Kỷ xuống.
- A…
Vân Kỷ hét lớn một tiếng, kiếm khí trong cơ thể như muốn trùng kích ra ngoài, nghiền nát “Lao Lung kiếm ý”.
Phành...
Ninh Tiểu Xuyên vỗ một chưởng lên đỉnh đầu hắn, đánh cho toàn bộ kiếm ý mà hắn phát ra quay trở về thân thể.
Ninh Tiểu Xuyên điều động bảy đạo tâm thần, đồng loạt xông vào trong
thân thể của Vân Kỷ, bao vây Võ Đạo Tâm Cung của hắn, muốn cường hành
khống chế tinh thần của đối phương.
Từ xa, Nhiếp Lan Tâm và Đông Phương Thắng đang cấp tốc chạy đến.
Vụt vụt…
Bọn họ đều là Thiên Nhân, tốc độ nhanh như thiểm điện, giống như hai đạo lưu ảnh lướt qua bầu trời.
Đột nhiên Nhiếp Lan Tâm ngừng bước, hạ xuống trên đỉnh một ngọn núi cao, nhìn về phía xa, chỉ thấy cách ngoài trăm dặm, có một tòa đại trận đang vận chuyển, mấy trăm cái trận kỳ hoàn toàn phong bế không gian xung
quanh, trên bầu trời tràn ngập mây đen dày đặc, vô số thiểm điện xẹt qua giữa tầng mây.
Đông Phương Thắng cũng dừng bước, nhìn chằm chằm vào tòa đại trận trước mắt, khẽ nhíu mày, nói:
- Trận pháp thật cường đại, xem ra lần này Ninh Tiểu Xuyên nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
- Ngươi cho rằng đây là trận pháp do người khác bố trí, nhằm đối phó với Ninh Tiểu Xuyên ư?
Nhiếp Lan Tâm cười lạnh lùng, nói.
- Chẳng lẽ không phải?
Đông Phương Thắng tất nhiên sẽ không cho rằng một Dưỡng Tâm Sư có thể bố trí được trận pháp cường đại như vậy.
Nhiếp Lan Tâm nói:
- Đây chính là Bát Phong Luyện Thần trận mà Ninh Tiểu Xuyên bố trí, uy
lực thập phần khủng bố, không ai có thể phá được trận pháp này.
- Trận pháp do Ninh Tiểu Xuyên bố trí? Chẳng lẽ Ninh Tiểu Xuyên không
chỉ là Dưỡng Tâm Sư, Dưỡng Quỷ Sư, mà còn là một Trận Pháp đại sư?
Đông Phương Thắng thật sự không thể tin nổi là một người lại có tinh lực tràn đầy như thế. Cho dù Ninh Tiểu Xuyên có hai cái tâm thần thì cũng
không thể khiến các phương diện đều cường đại như vậy được.
Nhiếp Lan Tâm nói:
- Có lẽ hắn đã được cao nhân chỉ điểm, hơn nữa còn có người giúp hắn
luyện chế một bộ trận kỳ cấp bậc Huyền Khí ngũ phẩm, một khi thi triển
bộ trận kỳ này, sẽ giúp chiến lực của hắn tăng lên tới một cấp bậc đáng
sợ, trong đám cao thủ thế hệ trẻ, phỏng chừng cũng không có mấy người là đối thủ của hắn.
Nhiếp Lan Tâm nói ra lời này, tất nhiên là cố ý muốn kích động Đông Phương Thắng đi xông trận.
Đông Phương Thắng là hạng người kiêu ngạo như thế nào? Bị Nhiếp Lan Tâm
kích thích một chút, lập tức trúng kế, cười lạnh một tiếng, nói:
- Không phải chỉ là một cái trận kỳ thôi sao? Không tới nửa canh giờ, ta sẽ phá vỡ nó.
Vụt...
Thanh cự kiếm liệt diễm từ trên lưng Đông Phương Thắng bay ra, bộc phát
hỏa diễm cường đại, tựa như một đầu hỏa mãng xẹt qua bầu trời, thiêu đốt tầng mây trên không trung thành màu đỏ thẫm.
Lúc Đông Phương Thắng bay đến trên khoảng không của Bát Phong Luyện Thần trận, bề mặt đại trận tự động xuất hiện một cánh cửa lớn, cuốn hắn vào
bên trong trận pháp.
Đông Phương Thắng cũng không hoảng loạn, cầm cự kiếm liệt diễm trong tay, đứng thẳng trên bầu trời, cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Chỉ có hai loại thủ đoạn công kích là Luyện thủy và hỏa thạch, xem ra cũng chỉ là một trận pháp bình thường mà thôi.
Ầm...
333 cái trận kỳ nhanh chóng vận chuyển, phát ra thanh âm gào thét như gió lốc.
Trên bầu trời, 333 khối cự thạch hỏa diễm ngưng tụ lại, cuối cùng ngưng
kết thành một khối cự cầu hỏa diễm khổng lồ không gì sánh được, giống
như một vầng thái dương treo lơ lửng trên đỉnh đầu Đông Phương Thắng.
Sắc mặt Đông Phương Thắng cũng hơi biến đổi, có thể cảm giác được rõ
ràng sự đáng sợ của Bát Phong Luyện Thần trận, nếu như cự cầu hỏa diễm
kia rơi xuống đầu mình, bản thân cũng chưa chắc có thể tiếp được.
Hắn vốn cho rằng Ninh Tiểu Xuyên chỉ là một Dưỡng Tâm Sư nho nhỏ, cho dù có trận pháp tương trợ thì cũng không lợi hại hơn là bao.
Thế nhưng, lúc chính thức tiến vào trận pháp thì hắn mới ý thức được lúc trước mình đã lỗ mãng rồi.
- Ninh Tiểu Xuyên, còn không ra đánh một trận?
Tốc độ của Đông Phương Thắng cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã liên tiếp
chém ra hơn một trăm kiếm, đánh tan tầng sương mù màu đen trong trận
pháp, có thể loáng thoáng nhìn thấy tại biên giới trận pháp có tám đạo
nhân ảnh đang đứng.
Tám đạo nhân ảnh này, chính là tám vị thiên tài đỉnh cấp thế hệ trẻ đã
bị Bát Phong Luyện Thần trận vây khốn, bao gồm Vân Kỷ, Tạ Y Hàm, Hạng
Phi Vũ… Tám người lần lượt đứng trên tám cái mắt trận.
Toàn bộ bọn hắn đều đã bị Ninh Tiểu Xuyên khống chế tâm thần, trở thành tâm nô của Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên chắp tay đứng trong hư không của Bát Phong Luyện Thần
trận, tư thế oai hùng, nhàn nhã thong dong, mái tóc dài bay phất phới,
cười nói:
- Đông Phương Thắng, chỉ bằng vào ngươi mà cũng xứng giao thủ với ta ư? Nô bộc của ta cũng đủ trấn sát ngươi rồi.
- Vân Kỷ, Tạ Y Hàm, không ngờ các ngươi lại dám ra tay với ta?
Đông Phương Thắng không dám tin vào hai mắt của mình nữa, hai cao thủ
trẻ tuổi cao cấp nhất của Phần Kiếm Tông, không ngờ lại trợ giúp Ninh
Tiểu Xuyên đối phó với hắn.
Vân Kỷ nói:
- Đông Phương sư huynh, chủ nhân đã ra lệnh cho chúng ta giết ngươi, vậy thì hôm nay ngươi chỉ có thể đến Địa Ngục mà truyền tin thôi.
Một vị thiên chi kiêu nữ có chút mỹ mạo của Vương Tôn Phủ cũng lên tiếng:
- Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì? Đắc tội với chủ nhân thì chỉ có một con đường chết!
- Không ngờ các ngươi lại thần phục Ninh Tiểu Xuyên, ý chí thật quá yếu
nhược, chẳng lẽ tinh thần của các ngươi đã bị Ninh Tiểu Xuyên công phá
rồi? Đúng là một đám phế vật.
Ánh mắt Đông Phương Thắng trở nên lạnh lẽo, phẫn nộ tới cực điểm.
- Chúng ta có phải là phế vật hay không thì đợi lát nữa ngươi sẽ biết, giết hắn!
Hạng Phi Vũ cười lạnh một tiếng.
Tám vị thiên tài trẻ tuổi đỉnh cấp, cho dù không có lực lượng của Bát
Phong Luyện Thần trận thì cũng có đủ lực lượng chống lại Thiên Nhân.
Hiện nay, tám người bọn hắn khống chế Bát Phong Luyện Thần trận, lực lượng tất nhiên lại càng cường hoành hơn.
Bát Phong Luyện Thần trận nhanh chóng vận chuyển, như muốn nuốt chửng lấy Đông Phương Thắng.
Ninh Tiểu Xuyên thấy Đông Phương Thắng đã bị vây khốn trong trận pháp,
liền thu lại nụ cười, thân hình bay lên cao, hóa thành một đạo bạch
quang, phóng đi hơn trăm dặm, sau đó treo lơ lửng trên bầu trời đối diện với Nhiếp Lan Tâm, nói:
- Ngươi cho rằng điều động một tên Đông Phương Thắng là có thể giết được ta ư?
Nhiếp Lan Tâm nhìn về phía Bát Phong Luyện Thần trận, đôi mắt thâm thúy lộ ra một tia ôn nhu mừng rỡ, nói:
- Không phải ta muốn tới để giết ngươi, ta chỉ muốn đạo quỷ hồn kia,
ngươi hẳn phải minh bạch sức uy hiếp của nàng đối với ta là lớn đến mức
nào? Chẳng lẽ ngươi muốn chứng kiến ta bị nàng giết chết?
Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày, có chút không quen với dáng vẻ của Nhiếp Lan Tâm lúc này, nói:
- Đó là ân oán giữa các ngươi, ta vốn dĩ không nên nhúng tay vào. Thế
nhưng, ta lại rất ngạc nhiên, nếu như ngươi đã không muốn giết ta, tại
sao thế lực khắp nơi lại đều biết được hành tung của ta? Tất cả mọi
người đều có thể tìm thấy ta?
Nhiếp Lan Tâm nói:
- Ngươi hoài nghi là do ta làm?
- Không phải hoài nghi, mà là xác định.
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên trở nên âm lãnh, nói:
- Lan Nhi đã từng cầu xin ngươi không giết ta. Cho nên, lúc nàng cầu xin ta không giết ngươi, ta mới tha cho ngươi một mạng, xem như trả lại
nhân tình cho nàng ấy. Thế nhưng, lần này, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ
lưu tình nữa.
- Oa… lại thêm một nữ quỷ nữa.
Củ cải đỏ từ trong ống tay áo của Ninh Tiểu Xuyên chui ra, sau khi nhìn
thấy Nhiếp Lan Tâm ở phía đối diện, lập tức sợ hãi hét lên một tiếng,
rụt đầu trở về.
Nhiếp Lan Tâm liếc nhìn Củ cải đỏ một cái, cũng không để nàng trong lòng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, nói:
- Cũng tốt, bây giờ vừa vặn chưa đến lúc trời tối, trước khi nàng ta
xuất hiện, diệt trừ ngươi trước. Ninh Tiểu Xuyên, thật ra giữa chúng ta
đều không có thâm cừu đại hận, chỉ có thể xem là một đoạn nghiệt duyên,
bằng không, có lẽ chúng ta còn có thể trở thành bằng hữu, tri kỷ. Từ
trước tới nay ta đều chưa từng chính thức đánh với ngươi một trận, hôm
nay để xem người nào có thể giết được đối phương trước?