Đứng bên cạnh nam tử mặt thẹo là một gã nam tử gầy như que củi. Sắc mặt nam tử này tái nhợt, giống như một kẻ bị bệnh nguy kịch vậy, trong miệng phát ra một tiếng cười lạnh:
- Vương Hư công tử không hổ là anh kiệt của Vương gia Trung Thổ! Không chỉ danh tiếng vang xa, khẩu khí vậy mà cũng không nhỏ chút nào! Chi bằng, chúng ta đấu thử một lần xem ai hiểu rõ luyện đan hơn?
- Chỉ bằng ngươi sao?
Vương Hư tự cho mình là cao siêu, căn bản không đem nam tử mặt thẹo cùng nam tử gầy như que củi để vào trong mắt.
Theo như hắn nghĩ, Bắc Cương cũng chỉ có ba cường giả đứng đầu thế hệ trẻ của các Đại Thánh Thổ mới xem như là thiên tài. Các Tu sĩ khác, toàn bộ đều là man di, cỏ dại, không đáng nhắc tới.
Nam tử gầy như que củi lại một lần nữa cất giọng:
- Rốt cuộc ngươi có dám so tài không? Nếu như ngươi không dám, vậy thì sớm cách xa Thần Nữ Điện hạ một chút!
- Ngươi có thân phận gì? Có tư cách gì so tài cùng bản công tử?
Vương Hư lạnh giọng hỏi.
Gã nam tử mặt thẹo lại là một mảnh châm ngòi thổi gió, cười sằng sặc nói:
- Hóa ra thiên tài của Vương gia Trung Thổ cũng chỉ là một tên nhát gan! Căn bản không dám nhận lời khiêu chiến của một kẻ vô danh! Xem ra, lúc trước hắn chính là khoác lác a! Kỳ thật, hắn căn bản cũng không hiểu rõ làm sao luyện đan!
Vương Hư bị hai người kia chọc giận tới mức đỉnh đầu bốc khói. Chính mình dù sao cũng là đệ nhị nhân thế hệ trẻ Vương gia Trung thổ, vẫn luôn tự cho mình là rất cao, không chỉ là kỳ tài võ học, càng là thiên tài luyện đan. Hắn đã từng theo học một vị Đại Dưỡng Tâm Sư Phách cấp y thuật cao siêu. Vị Đại Dưỡng Tâm Sư Phách cấp này lại càng khen ngợi hắn có khả năng trở thành Dược Vương nữa.
Thế nhưng sau khi đi tới Bắc Cương, không ngờ lại bị hai tên vô danh tiểu tốt nói móc nói mỉa như vậy.
Hắn làm sao có thể không giận cho được?
Vương Hư nói:
- Đã như vậy, vậy thì mời Thần Nữ Điện hạ làm trọng tài a! Ta ngược lại muốn xem thử xem năng lực của các hạ rốt cuộc là bao lớn?
Cặp mày Thần Nữ Dược Thần Cốc hơi cau lại, nói:
- Vẫn là không nên so tài làm gì a! Miễn cho làm tổn thương hòa khí của mọi người!
Vương Hư ưỡn cao lồng ngực, chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói:
- Thần Nữ Điện hạ không cần lo lắng! Chúng ta chỉ là so tài luyện đan mà thôi! Vương mỗ tuyệt đối sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, động võ với bọn họ đâu!
Thần Nữ Dược Thần Cốc liếc nhìn về phía Quang Minh Thánh Nữ một cái. Dù sao nơi này cũng là Quang Minh Thánh Thổ, nàng muốn hỏi ý kiến của Quang Minh Thánh Nữ.
Nàng thấy Quang Minh Thánh Nữ gật đầu một cái, mới đáp ứng.
- Như vậy ta sẽ làm trọng tài một lần a!
Thần Nữ Dược Thần Cốc nói.
- Đến lúc đó, xin Thần Nữ Điện hạ hãy chỉ điểm nhiều hơn!
Vương Hư nở nụ cười quyến rũ, sau đó xoay người lại, trừng mắt với gã nam tử gầy như que củi kia, hỏi:
- Nếu như là so tài, bên thất bại sẽ xử trí như thế nào?
Nam tử gầy như que củi cười cười, nói:
- Kẻ nào thua sẽ phải quỳ trên mặt đất, hướng về phía đối phương dập đầu ba cái! Từ nay về sau không được có chủ ý với Thần Nữ Điện hạ nữa! Ngươi cảm thấy thế nào?
- Ồ!
Chúng Tu sĩ nhất thời ồ lên.
Đánh cuộc này cũng không khỏi có chút quá lớn rồi, lại còn muốn quỳ xuống dập đầu nữa.
Đối với một cường giả mà nói, không có gì quan trọng hơn so với tôn nghiêm của chính mình. Thà rằng chết đứng cũng không được sống quỳ!
Vương Hư thập phần có lòng tin đối với tạo nghệ luyện đan của chính mình, tuy rằng so ra kém Thần Nữ Dược Thần Cốc một bậc, thế nhưng trong thế hệ trẻ, cũng tuyệt đối là cấp bậc đỉnh cao.
- Được! Như vậy ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng dập đầu với ta a! Lên đài! Chúng ta đều tự mình luyện ra một viên đan dược! Kẻ nào luyện chế ra đan dược phẩm cấp càng cao, dược hiệu càng mạnh, liền tính kẻ đó thắng!
Vương Hư trước tiên bay lên trên đài cao, nhìn chằm chằm gã nam tử gầy như que củi đứng ở phía dưới kia.
Gã nam tử gầy như que củi kia cười nói:
- Chậm đã! Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua, là ta và so tài luyện đan với ngươi a! Mà là một vị sư huynh khác trong môn phái chúng ta!
Nam tử mặt thẹo cùng nam tử gầy như que củi đồng thời chỉ tay về phía Ninh Tiểu Xuyên!
Ánh mắt của mọi người cũng toàn bộ chuyển sang trên người Ninh Tiểu Xuyên.
- Hóa ra kẻ muốn khiêu chiến Vương Hư là hắn!
Tất cả mọi người đều bội phục dũng khí của Ninh Tiểu Xuyên, không ngờ lại dám khiêu chiến thiên chi kiêu tử của Trung Thổ, quả thật khiến cho người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Theo như đám Tu sĩ Bắc Cương nghĩ, Trung Thổ chính là trung tâm của cả thiên hạ. Là địa phương hội tụ của đạo pháp, y thuật, chú tạo vũ khí, võ đạo… Bất luận là phương diện nào, Bắc Cương đều xa xa không thể so sánh với Trung Thổ được.
Huống chi, Vương Hư lại còn là thiên kiêu đỉnh cấp của Trung Thổ, quả thật giống như đám mây trên bầu trời, khiến cho người ta chỉ có thể ngưỡng mộ mà nhìn.
Cũng có người lại cảm thấy lo lắng thay cho Ninh Tiểu Xuyên. Dù sao nếu như hắn thua, nhất định phải quỳ xuống dập đầu với Vương Hư. Đối với một gã Tu sĩ mà nói, đây chính là chuyện vô cùng nhục nhã!
Ninh Tiểu Xuyên đã sớm nhìn ra, thân phận chân thật của gã nam tử mặt thẹo tử cùng gã nam tử gầy như que củi kia, chính là Thánh Tử cùng Thần Tử của Dương Giáo.
Sau khi hai tên tà nhân này thay hình đổi dạng, không ngờ có thể giấu diếm được cường giả của Quang Minh Thánh Thổ, trà trộn vào đây. Thủ đoạn quả thật rất cao minh! Ninh Tiểu Xuyên cũng là có được Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, mới có thể nhìn thấu chân thân của bọn họ.
Thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại không nghĩ tới, không ngờ hai người này lại kéo hắn cùng xuống nước theo.
- Bọn họ sẽ không thật sự xem ta trở thành đệ tử Dương Giáo a?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn ánh mắt của mọi người nhìn tới, trong lòng thở dài một cái.
Sau khi Vương Hư nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, trong mắt cũng lóe lên một tia lãnh sắc, trong lòng thầm nghĩ:
- Lại là hắn! Thật là oan gia ngõ hẹp! Ha ha… Thật sự quá tốt! Vừa lúc đánh bại hắn ngay trước mặt Quang Minh Thánh Nữ, sau đó lại ép hắn phải quỳ xuống đất dập đầu. Đến lúc đó, Quang Minh Thánh Nữ sẽ biết được kẻ nào mới thật sự là cường giả chân chính!
Vương Hư cười lạnh một tiếng:
- Đinh Xuân Thu, chúng ta lại gặp mặt! Thế nào? Ngươi không dám lên đài sao?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Không phải là không dám! Mà là không có hứng thú!
Vương Hư biết tu vi Đinh Xuân Thu cực cao, có thể cứu người từ trong tay Thánh Tử cùng Thần Tử Dương Giáo. Nếu như luận võ mà nói, chưa chắc hắn có thể thắng nổi gã Đinh Xuân Thu này.
Thế nhưng so tài luyện đan mà nói, hắn cảm thấy, mình tuyệt đối có thể dễ dàng thắng được Đinh Xuân Thu.
Dù sao, những thiên tài mà thiên tư Võ đạo cùng thiên tư luyện đan đều siêu quần bạt tụy, trên toàn bộ Đại lục Thiên Hư cũng là thập phần hiếm thấy, vạn người không có một.
Quang Minh Thánh Nữ biết rõ thân phận chân thật của Ninh Tiểu Xuyên, cũng biết rõ tạo nghệ của Ninh Tiểu Xuyên trên phương diện luyện đan, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Nếu như Vương Hư thua, dĩ nhiên sẽ có thể chèn ép khí diễm kiêu ngạo của các Đại Thánh Thổ Trung Thổ, thế nhưng Vương Hư cũng nhất định phải quỳ xuống đất dập đầu.
Nếu là như vậy, đối với Vương Hư cùng Vương gia Trung Thổ chính là một loại nhục nhã!
Đến lúc đó, Ninh Tiểu Xuyên nhất định sẽ triệt để đắc tội Vương gia Trung Thổ, đối với Ninh Tiểu Xuyên mà nói, chính là thập phần bất lợi! Loại sự tình như thế này, đối với chính mình không có lợi, trái lại còn có thể gây ra thù hằn cho chính mình.
Ninh Tiểu Xuyên hẳn là cũng nhìn thấu điểm này, cho nên mới không muốn tỷ đấu cùng Vương Hư.
Quang Minh Thánh Nữ dự định giúp Ninh Tiểu Xuyên một hồi, cất tiếng khuyên nhủ:
- Nếu như Xuân Thu công tử đã không muốn tỷ đấu, ta thấy trận tỷ đấu này liền bãi bỏ a!
Thần Nữ Dược Thần Cốc nói:
- Không sai! Hôm nay là đại hội Tu sĩ Bắc Cương, ngàn vạn lần đừng nên tổn thương hòa khí của mọi người!
- Nếu như Quang Minh Thánh Nữ cùng Thần Nữ Điện hạ đều đã nói như vậy, vậy tại hạ sẽ buông tha cho bọn họ một lần!
Trên mặt Vương Hư mang theo dáng tươi cười của người chiến thắng. Thế nhưng sau khi xoay người lại, nụ cười trên mặt hắn lại biến thành thập phần khinh miệt, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, cười lạnh một tiếng:
- Thân là một Tu luyện giả, nên biết gặp khó khăn mà tiến tới! Cho dù đối thủ cường đại đến đâu đi nữa, ít nhất cũng phải đi đọ sức một hồi. Ngươi ngay cả dũng khí leo lên đài cũng không có, thật là một tên nhu nhược hèn nhát!
- Ngươi nói ai là tên nhu nhược hèn nhát?
Nhãn thần Ninh Tiểu Xuyên lạnh lẽo.
- Lẽ nào ngươi không phải sao?
Vương Hư cười to nói.
- Được rồi! Ta đáp ứng lên đài, so đấu luyện đan với ngươi!
Ninh Tiểu Xuyên từng bước từng bước đi lên một tòa đài cao trên không Minh Cảnh Tiên Trì.
Thần Tử cùng Thánh Tử Dương Giáo muốn kích Ninh Tiểu Xuyên đi đối phó Vương Hư, mà hai người bọn họ có thể đứng một bên xem kịch vui. Đến lúc đó, người đắc tội Vương gia Trung Thổ là Ninh Tiểu Xuyên, không có nửa điểm quan hệ với hai người bọn họ.
Ninh Tiểu Xuyên chính là nhìn thấu điểm này, cho nên mới không có ý định tỷ đấu luyện đan với Vương Hư.
Thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên không muốn gây chuyện, cũng không có nghĩa là hắn sợ phiền phức. Nếu như Vương Hư đã cố ý muốn nhục nhã hắn, như vậy hắn sẽ đáp ứng.
Vương Hư không nghĩ tới Ninh Tiểu Xuyên cũng dám lên đài, thoáng sửng sốt một chút. Thế nhưng trên mặt hắn rất nhanh đã lộ ra dáng tươi cười. Trong lòng thầm nghĩ:
- Dù sao cũng chỉ là một tên mãng phu! Bị ta nói một câu liền kích động chạy lên đài! Chờ sau khi ngươi luyện đan thua, chính là thời điểm ngươi bị nhục nhã thảm hại!
Trong lòng Vương Hư vô cùng thích chí, phảng phất đã tưởng tượng ra tràng cảnh Ninh Tiểu Xuyên quỳ gối trước mặt hắn, dập đầu về phía hắn.
Kỷ Càn Khôn cùng Vương Hư vốn là bạn tốt, tự nhiên biết bản lãnh luyện đan của Vương Hư, đối với Vương Hư tin tưởng mười phần. Hắn mỉm cười nói:
- Tại hạ cũng từng nghiên cứu qua Luyện Đan Thuật, nguyện ý làm trợ thủ cho Vương huynh!
Ninh Tiểu Xuyên đứng trên đài cao, nhìn chằm chằm hai người Kỷ Càn Khôn cùng Vương Hư, hỏi:
- Cửu Khư Thánh Tử muốn làm trợ thủ cho Vương Hư công tử, như vậy chính là nói, nếu như ta thua, cũng sẽ phải dập đầu ba cái về phía ngươi nữa?
- Đó là tự nhiên!
Kỷ Càn Khôn thản nhiên nói.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu, nói:
- Vậy nếu như tại hạ may mắn chiến thắng thì sao?
- Cái này… Nếu như ngươi thật sự có vận khí tốt như vậy, bản Thánh Tử tự nhiên cũng sẽ thực hiện đổ ước, tuyệt không quỵt nợ!
Kỷ Càn Khôn mạnh miệng nói.
- Có những lời này của ngươi, ta an tâm rồi!
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên nhìn xuống phía dưới đài cao, hỏi:
- Nếu như Vương Hư công tử đã có một vị trợ thủ, ta cũng muốn có một vị trợ thủ! Không biết người nào nguyện ý làm trợ thủ của ta?
Vương Hư cười lạnh một tiếng:
- Ngươi hẳn là phải thua không thể nghi ngờ! Làm gì có người nào nguyện ý làm trợ thủ của ngươi chứ?
Theo như đám người bên dưới nghĩ, thiên tài như Vương Hư vậy, không ra tay thì thôi, một khi xuất thủ nhất định là nắm chắc phần thắng. Gã Đinh Xuân Thu kia nhất định sẽ phải thua trận!
Nếu như kẻ nào nguyện ý làm trợ thủ cho Đinh Xuân Thu, đến lúc đó chẳng phải cũng sẽ phải giống như Đinh Xuân Thu vậy, quỳ xuống dập đầu với Vương Hư cùng Kỷ Càn Khôn sao?
Chuyện ngu xuẩn như vậy, tự nhiên sẽ không ai chịu làm!
Đường Thư Dao mị nhãn như tơ, xinh đẹp nóng bỏng, thanh âm ôn nhu êm ái, mỉm cười nói:
- Tuy rằng ta chưa từng tiếp xúc qua luyện đan, thế nhưng lại nguyện ý làm trợ thủ một lần cho Xuân Thu công tử! Không biết Xuân Thu công tử có vừa ý ta không?
Tất cả các Tu sĩ ở đây đều đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Đường Thư Dao.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn lại, rất nhiều người đều tim đập loạn xạ, tròng mắt cơ hồ đều muốn rớt cả ra ngoài.
- Trên đời lại có nữ tử xinh đẹp tuyệt thế như vậy sao?
Một số người trong đó nhận ra thân phận của Đường Thư Dao, kinh hô một tiếng:
- Linh Nữ của Cửu Thiên Các!
Dung nhan của Đường Thư Dao giống như thiếu nữ, ngũ quan tinh xảo, lông mi vừa dài vừa cong, đôi mắt mị hoặc, đôi môi đỏ mọng trong suốt ướt át. Đặc biệt bộ ngực no đủ căng tròn, cặp mông tròn trịa kia, quả thật giống như có thể câu đi ba hồn bảy vía của nam nhân vậy.
Vương Hư tự nhiên cũng nhìn thấy Đường Thư Dao.
- Không nghĩ tới nàng nữ tử vưu vật xinh đẹp này vậy mà lại chủ động yêu cầu được làm trợ thủ cho Đinh Xuân Thu! Chẳng lẽ nàng đã coi trọng Đinh Xuân Thu rồi sao?
Trong đầu hắn lại càng thêm ghen ghét.