Tư Đồ Cảnh vuốt cằm, trong lòng có vài phần chán nản, nói:
- Lời này của ngươi là ý gì? Ta muốn phong độ thì làm sao? Ta không biết bỏ qua cho một nữ nhân làm tổn thương ngươi có tính là kẻ đần hay không. Thế nhưng ta biết rõ, nếu nam nhân tát nữ nhân một cái, ta sẽ rất xem thường hắn. Nếu như nàng không cùng một đường với ta, vậy thì từ nay về sau ta sẽ vạch rõ giới hạn với nàng. Nam nhân ưu tú như chúng ta, còn sợ không có nữ nhân yêu thích sao?
- Nói rất có đạo lý, lòng dạ của ngươi cũng quá rộng rãi rồi, nếu như thật sự có một ngày Lôi Nhất kết hôn với Yến Minh Châu, ngươi xác định là mình vẫn có thể bảo trì được tâm tính bây giờ chứ?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Tư Đồ Cảnh trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt trở nên thâm thúy, nói:
- Cái gì không thuộc về ta, cho dù bây giờ thuộc về ta thì tương lai cũng sẽ thuộc về người khác. Cái gì thuộc về ta, cho dù bây giờ là của người khác thì tương lai cũng sẽ là của ta.
- Két…
Bên cạnh một cái tường viện đỏ thắm, một cánh cửa gỗ cũ nát mở ra, một hòa thượng béo tròn đôn hậu thật thà từ bên trong đi ra.
- A Di Đà Phật, thí chủ, ngươi thoạt nhìn thật sự rất quen mắt. Lời mà ngươi vừa nói, lão nạp đều đã nghe thấy, quả thật rất có Phật tính, không bằng vào chùa miếu để uống một chén trà xanh, chúng ta lại nói chuyện Phật lý?
Ninh Tiểu Xuyên có chút kinh ngạc, vừa ngẩng đầu lên, mới phát hiện nơi này quả thật có một tòa chùa miếu cũ nát, xây dựng ở trong thành, thế nhưng lại rất tiêu điều, tấm biển trên cửa lớn viết ba chữ cổ bằng Phạn văn “Bỉ Khâu tự”.
Trong Thiên Thạch Thành, đây là lần đầu tiên Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy chùa miếu.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy hòa thượng kia, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, nói:
- Đàn Càn đại sư, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi.
- Thí chủ nhận lầm người rồi.
Đàn Càn hòa thượng liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, lập tức giật mình hoảng sợ, vội vàng thối lui vào trong chùa miếu, muốn đóng cửa lớn lại.
Ninh Tiểu Xuyên một bước tiến lên, dùng tay chặn cửa lớn lại, nói:
- Đại sư, từ khi từ biệt trong Đại Hoang, ta vẫn một mực tìm kiếm ngươi.
Đàn Càn hòa thượng đè chặt cửa lớn, hắn biết Ninh Tiểu Xuyên nhất định đã phát hiện tàn đồ là giả, cho nên mới đặc biệt tới tìm hắn tính sổ.
Hắn đến Cửu Việt Cương này để truyền giáo, nhưng còn chưa kịp khiến Phật môn hưng thịnh thì đã làm cho thanh danh của Phật môn bại hoại rồi.
Đồng thời, Đàn Càn hòa thượng cũng thầm nghĩ:
- Nhất định là vì hôm nay không thắp hương nên Phật tổ mới không hiển linh, bằng không, Cửu Việt Cương lớn như vậy, tại sao hắn lại hết lần này đến lần khác tìm tới đây?
- A Di Đà Phật.
- A Di Đà Phật.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Đại sư, ngươi trước hết cứ mở cửa ra đi, ta biết lão nhân gia ngươi chính là cao tăng đắc đạo, ta rất muốn tiến vào nghiên cứu thảo luận một chút về Phật hiệu với ngươi, đồng thời muốn hiểu rõ thêm về nguồn gốc của Phật giáo.
- Ngươi lừa gạt ta cũng vô dụng, trừ phi ngươi đánh chết ta, bằng không đừng mơ bước vào trong chùa miếu một bước.
Thái độ của Đàn Càn hòa thượng rất cường ngạnh, nói vô cùng quả quyết.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài một tiếng, nói:
- Đàn Càn đại sư, ta làm sao có thể lừa gạt ngươi được? Lão nhân gia ngươi ở trong lòng ta quả thật là cao tăng đắc đạo, phẩm hạnh cao thượng, xem tiền tài như cặn bã, lúc ở trong Đại Hoang, chúng ta quả thật đã có chút hiểu lầm, tất cả đều là do vãn bối không đúng. Lần này vãn bối đến đây, chính là muốn xin lỗi đại sư.
Đàn Càn đại sư càng nghe càng cảm thấy không đúng, tiểu tử bên ngoài dường như rất có thành ý, thế nhưng, muốn hắn mở cửa thì tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Hắn nói:
- Thí chủ, nếu như trước kia giữa chúng ta thật sự có hiểu lầm. Mong rằng ngươi hãy tha thứ bỏ qua. Đêm nay trời đã khuya, lão nạp cũng hơi mệt rồi, chúng ta cũng không thể dây dưa như vậy mãi a?
Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ, cuối cùng vẫn buông tay ra, chắp tay cúi đầu với chùa miếu, nói:
- Vậy được rồi, Phật gia chú ý một chữ duyên, nếu như đại sư cảm thấy duyên phận giữa chúng ta đã tận, vậy thì vãn bối cũng sẽ không quấy rầy nữa. Chẳng qua, vãn bối vẫn phải cảm tạ ân tình lần trước đại sư đã tặng địa đồ, nếu không phải hôm nay vãn bối tham gia đấu giá hội Yến tộc thì cũng không biết tấm tàn đồ mà đại sư bán 100 Huyền thạch cho vãn bối lại thật sự là thực đồ. Giá trị của phần tàn đồ này lên tới 1000 vạn Huyền thạch, nếu không phải đại sư tặng nó thì vãn bối tuyệt đối không thể mua nổi. Nếu như tương lai vãn bối thật sự tìm được bảo vật trong Táng Thần Sơn, đến lúc đó nhất định sẽ cải tạo Kim thân cho các Bồ Tát.
Phành...
Đại môn của Bỉ Khâu tự lập tức bị Đàn Càn hòa thượng mở tung, thiếu chút nữa kéo rơi cả ván cửa ra ngoài.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Thực đồ? Ngàn vạn Huyền thạch? Ngươi… ngươi lấy địa đồ ra cho lão nạp nhìn kỹ xem!
Bờ môi của Đàn Càn hòa thượng có chút phát run, nói chuyện cũng trở nên không rõ ràng.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ giật mình, thử nói:
- Đại sư, ngươi đừng nói là ngươi cũng không biết đây là một tấm thực đồ nha?
- Ta… ta… ta đã nói với ngươi rồi, ta sao có thể không biết? Đó nhất định là một tấm thực đồ a. Phật môn Phật hiệu “Hỏa Nhãn Kim Tinh”, ngươi có biết là gì không? Ta đã tu luyện nhiều năm, thực đồ hay giả đồ mà ta còn không phân biệt ra sao? Không tin ư? Bây giờ ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem một lần…
Đàn Càn hòa thượng có chút lắp bắp.
Ninh Tiểu Xuyên vội nói:
- Không cần, không cần, đại sư, nếu ngươi đã sớm biết rõ đó là một tấm thực đồ, tại sao còn kích động như vậy?
Đàn Càn hòa thượng hít một hơi thật sâu, thần sắc trở nên bình thản, nói:
- A Di Đà Phật, thực đồ giả đồ đối với lão nạp mà nói cũng chỉ là một tấm da, không kiêu, không nóng nảy, không si, không tham, đây mới là cảnh giới lớn nhất của nhân sinh. Vừa rồi sở dĩ lão nạp kích động như vậy, đó là bởi vì… Lúc lão nạp vừa thi triển Hỏa Nhãn Kim Tinh, không ngờ lại phát hiện trong cơ thể của thí chủ quả thật có một cái tuệ căn, quả thực vô cùng hiếm thấy. Lão nạp du lãm trong đại thiên thế giới, duyệt qua vô số người, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tuệ căn tráng kiện như vậy, quả thực là vạn năm khó gặp. Thí chủ, ngươi rất có thể là một vị Phật Đà chuyển thế a.
Tư Đồ Cảnh thấy Ninh Tiểu Xuyên thập phần kính nể với Đàn Càn đại sư như vậy, cũng cho rằng Đàn Càn hòa thượng thật sự là một vị cao nhân Phật môn, cho nên cũng tràn ngập kính ý đối với Đàn Càn đại sư, nói:
- Xin hỏi đại sư, tuệ căn cũng được chia thành phẩm chất (*) ư?
(*) thô tế: to hay nhỏ
Đàn Càn hòa thượng nói:
- Đứa ngốc đứa ngốc, ngộ tính của ngươi còn chưa khai hóa rồi, tục ngữ nói, tuệ căn phân phẩm chất, Phật tính có dài ngắn, đối với người tu Phật mà nói, thiếu một thứ nào cũng không được.
Tư Đồ Cảnh nói:
- Xin hỏi đại sư, nếu ngươi đã có thể nhìn ra tuệ căn của Ninh huynh thô như trái dưa hấu, vậy tuệ căn của ta thì thô đến mức nào?
- Vấn đề này chúng ta trước tiên khoan hãy bàn, cứ nói chuyện tàn đồ Táng Thần Sơn đã. Lại nói, việc lão nạp đạt được tấm bản đồ này, quả thực chính là một đoạn truyền kỳ bất hủ. Bên trong Đại Hoang có rất nhiều cấm khu hiểm địa, đối với tu sĩ nhân loại mà nói, cuối cùng cả đời cũng không dám bước vào một bước. Thế nhưng, lão nạp lại không sợ hãi, đã đi qua rất nhiều cấm khu sinh mệnh, đấu Ác Long, diệt hồn sát, trảm tinh quái, kinh qua chín chín tám mươi mốt trắc trở, mới đến được một nơi giam cầm vĩnh hằng, tấm tàn đồ này chính là tìm ra được từ trong đó.
- Thế nhưng, lão nạp chỉ xem tiền tài như cặn bã, chỉ xét đến hai chữ duyên phận. Bởi vì Ninh thí chủ có duyên với tàn đồ cho nên lão nạp mới bán tàn đồ với giá 100 Huyền thạch cho hắn. Còn giá trị thật sự của tàn đồ thì quả thực là tặng không a.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:
- Điều này chứng tỏ đại sư thật sự rất rộng rãi.
Lời nói của Đàn Càn hòa thượng đột nhiên xoay chuyển, nói:
- Thế nhưng, Ninh thí chủ, duyên phận của ngươi và tàn đồ đã hết rồi.
- Duyên phận đã hết?
Ninh Tiểu Xuyên lập tức cảm thấy không đúng, đột nhiên thối lui về phía sau một bước.
Đàn Càn hòa thượng lại tiến lên một bước, nói:
- Đúng vậy. Lão nạp vừa rồi đã bắt quyết tính toán qua, duyên phận của ngươi với tàn đồ quả thật đã hết. Ninh thí chủ, ngươi phải nghĩ thoáng một chút, duyên phận cũng có thời gian, ngươi đã từng gặp qua yến hội nào trên thế gian mà không có lúc tàn hay chưa? Ngươi có thấy đóa hoa nào vĩnh viễn không bao giờ héo hay không? Ngươi có thấy người nào yêu nhau muôn đời chưa? Duyên phận tới nhanh, đi cũng rất nhanh. Ngươi nhất định phải học cách từ bỏ, có buông bỏ mới hiểu được. Trả lại tàn đồ cho lão nạp đi, lão nạp sẽ tìm kiếm cho nó một người hữu duyên.
Nói đùa sao? Ninh Tiểu Xuyên sao có thể trả lại tấm tàn đồ này được?
Đúng lúc này, bỗng nhiên một đám mây đen dày đặc từ trong thành tràn tới.
Trong mây đen có vài chục đạo Lôi Điện xẹt qua không trung, mang theo một luồng sát khí vô cùng khủng bố.
Vụt vụt vụt...
Dưới bầu trời đêm, phát ra vô số thanh âm xé gió, tựa như có rất nhiều cường giả đang chạy đến.
- Là cường giả Lôi tộc.
Vẻ mặt của Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Cảnh đều hơi biến đổi, hóa thành hai đạo lưu quang xông vào trong chùa miếu, trốn trong Phật đường.
Phành...
Đàn Càn hòa thượng đóng cửa Phật môn lại, cũng xông vào trong Phật đường, hét lên:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ninh thí chủ, mau lấy tàn đồ ra, thứ không thuộc về ngươi, cho dù bây giờ thuộc về ngươi thì tương lai cũng sẽ không thuộc về ngươi.
Ầm...
Một đạo thiểm điện màu tím từ trên trời bổ xuống, đánh vào trong vườn của chùa miếu, tạo thành một cái hố lớn đường kính mười mét, bụi mù tràn ngập, tạo thành một đám mây khói hình nấm.
Xung quanh hố to xuất hiện rất nhiều phiến đá vỡ vụn, hai tòa Phật đường cách đó không xa cũng ầm ầm sụp đổ.
Toàn bộ chùa miếu đều lay động trong chốc lát, Đàn Càn hòa thượng thiếu chút nữa không đứng vững mà ngã xuống đất.
Bên ngoài Bỉ Khâu tự, xuất hiện rất nhiều cao thủ Võ Đạo, bao vây quanh cả Bỉ Khâu tự.
Vụt...
Một viên lôi cầu màu tím bay lên, hóa thành một cái lồng thiểm điện cực lớn, bao trùm cả “Bỉ Khâu tự”, cấm cố phạm vi mười dặm không gian xung quanh, khiến cho bầu không khí của “Bỉ Khâu tự” trở nên vô cùng nặng nề khắc nghiệt.
Việc này hiển nhiên đã chấn động toàn bộ tu sĩ trong Thiên Thạch Thành, tất cả đồng loạt nhìn về phía thành Nam. Chỉ thấy trên bầu trời cuồn cuộn lôi vân, trên mặt đất xuất hiện một cái lồng thiểm điện cực lớn, cấm cố cả một mảnh không gian thành vực lại.
Tư Đồ Liên và Loan phu nhân đứng tại trung tâm một con đường, thoáng nhìn về phía lôi vân, trên mặt đều lộ ra nụ cười âm trầm.
Sắc mặt có mấy phần bệnh trạng của Tư Đồ Liên chợt lộ ra một tia âm trầm, nói:
- Lôi Vân Tráo? Lôi tộc lần này muốn hành động thật sự rồi, nhất định sẽ không để cho hai tiểu tử kia có cơ hội đào tẩu. E rằng cháu trai của ta cũng không sống nổi đâu.
Loan phu nhân mỉm cười tự nhiên, nói:
- Như vậy không phải vừa đúng lúc sao? Cũng miễn cho chúng ta tự mình động thủ. Chẳng qua, trên người tiểu tử kia không ngờ lại có một kiện Huyền Khí cửu phẩm, nếu như để Lôi tộc đạt được thì bọn chúng chiếm đại tiện nghi rồi.
- Huyền Khí cửu phẩm trân quý như thế nào? Há có thể để Lôi tộc dễ dàng đạt được như vậy? Cứ chờ mà xem, đợi sau khi Lôi tộc giết chết hai tiểu tử kia, nhất định sẽ có người ra tay. Huyền Khí cửu phẩm rơi vào trong tay ai còn chưa biết được, trong Thiên Thạch Thành, lão ngoan đồng Thiên Nhân cảnh cũng không phải chỉ có một người đâu. Hắc hắc…
Tư Đồ Liên cười nói.