- Vậy tại sao nó lại trấn sát ta?
Thiền Thừ nói.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Nơi này là mộ địa của Thứ Thần, bất kể là người phương nào đến đây, cũng đều phải mang lòng thành kính, kính sợ với Thần Linh. Ngươi phi hành trên mộ địa của Thần Linh chính là mạo phạm Thần Linh, ý chí Thần Linh tất nhiên sẽ trấn sát ngươi.
- Chúng ta chỉ có thể đi bộ về phía trước sao? Thế nhưng, ta cảm thấy khu rừng rậm này thật quá quỷ dị, giống như ta đang bị thứ gì đó theo dõi vậy?
Thiền Thừ cảm thấy toàn thân sợ hãi, mỗi một sợi tóc gáy đều dựng đứng cả lên.
Ninh Tiểu Xuyên cũng có cảm giác như vậy, giống như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm vào, nhưng lại cách bọn họ rất gần.
Ầm ầm ầm...
Đột nhiên, cự thạch trên đầu bọn họ chấn động một cái, lòng đất xuất hiện hàng loạt vết nứt.
- Bà nội nó, là một đầu thạch thú.
Thiền Thừ hú lên một tiếng quái dị, nâng Lang Nha Bổng lên, bổ xuống cánh tay thạch thú.
Phành...
Cánh tay thạch thú khẽ rung lên, bị một kích của Thiền Thừ đánh lệch ra ngoài.
Thế nhưng cánh tay đá này lại không đứt đoạn, chỉ có mấy khối đá vụn rơi xuống, căn bản không tổn thương bao nhiêu.
Vừa rồi bọn hắn vì tránh né cự nhãn trên bầu trời, cho nên mới trốn dưới một tảng đá lớn. Không ngờ tảng đá lớn kia lại là một thạch thú hình người, cao tới hơn trăm mét, nửa người đều chôn dưới mặt đất.
Lúc này, nó đã thức tỉnh rồi.
Nó từ lòng đất bò lên, đang tranh đấu với Thiền Thừ.
Trong Táng Thần Sơn, thạch thú thai nghén ra còn đáng sợ hơn thạch thú ở ngoài.
Bởi vì thân thể của nó lại càng cứng rắn hơn, mỗi một tảng đá đều giống như tinh thiết. Nếu như bị nó đánh trúng, cho dù là Võ giả Nhất Bộ Thiên Thê cũng sẽ bị đập chết.
Mặc dù Thiền Thừ cũng mạnh mẽ vô cùng, nhưng so với thạch thú hình người kia thì vẫn kém rất xa.
Phành...
Cánh tay to như cột trụ của thạch thú hình người vung lên, bổ trúng ngực Thiền Thừ, đánh Thiền Thừ bay ra ngoài, nện lên mặt đất, tạo thành một cái hố lớn.
- Bà nội nó… tên này…
Thiền Thừ mắng lớn một tiếng, trong miệng thổ ra một ngụm thú huyết.
Ninh Tiểu Xuyên thi triển Thất Thải Na Di, liên tiếp biến hóa bảy phương vị, lướt ngang tới bên cạnh Thiền Thừ, niết chỉ thành kiếm, đâm thẳng về phía bàn tay của thạch thú hình người.
Vụt...
Một đạo kiếm quang huyết sắc từ ngón tay của Ninh Tiểu Xuyên phóng ra, đánh nứt bàn tay của thạch thú hình người, khiến bàn tay của nó biến thành đá vụn.
Kiếm quang lại lần nữa bay trở về, rơi vào trong tay Ninh Tiểu Xuyên, hóa thành một thanh Ma kiếm huyết khí đằng đằng.
Đàn Càn hòa thượng cũng ra tay với thạch thú hình người, hắn lấy một bản kinh thư từ trong bọc hành trang ra, đặt lên đỉnh đầu thạch thú hình người.
Trong mỗi tờ kinh thư đều bayh ra ngàn vạn kinh văn màu vàng, hóa thành một bộ Phật y hoàng kim do kinh văn tạo thành, trấn áp lên thân thạch thú hình người.
Mỗi một kinh văn đều trầm trọng như núi lớn, không ngờ đè cho thạch thú hình người nằm rạp trên mặt đất, không còn năng lực công kích nữa.
Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Cảnh đều tặc lưỡi tán thưởng, một bản kinh thư mà có thể đè cho một cự nhân không nhúc nhích nổi, đây nhất định là một quyển kinh do vị thánh tăng nào đó của Phật môn viết ra rồi.
Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Cảnh đều nhìn chằm chằm vào gói đồ cực lớn trên lưng Đàn Càn hòa thượng, bên trong đều là kinh thư, không phải mỗi bản kinh thư đều có thần uy như vậy chứ?
- Các ngươi nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ ngay cả người xuất gia mà cũng muốn cướp?
Đàn Càn hòa thượng bỗng nhiên lui về phía sau một bước, đem bọc hành trang ôm vào trong ngực, sợ bị Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Cảnh cướp đoạt.
Ninh Tiểu Xuyên nhặt bản kinh thư trên đỉnh đầu thạch thú hình người lên, lúc lấy kinh thư khỏi thân thể thạch thú hình người, kinh văn màu vàng bao trùm trên thân thạch thú hình người lập tức bay trở về trong kinh thư, biến trở lại thành một đám Phạn kinh.
Mặc dù kinh văn đã biến mất, thế nhưng thạch thú hình người dường như đã bị trọng thương, vẫn nằm sấp trên mặt đất, căn bản không đứng dậy nổi.
- Đại sư, ta cảm thấy ta và bản kinh thư này rất có duyên phận, không bằng ngươi bán nó cho ta đi?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Được, 100 vạn Huyền thạch.
Đàn Càn hòa thượng nói.
Ninh Tiểu Xuyên vốn cho rằng Đàn Càn hòa thượng sống chết cũng sẽ không đồng ý, thế nhưng không ngờ Đàn Càn hòa thượng lại thật sự muốn bán cho hắn.
Hòa thượng này quả thực không phải tham tiền bình thường, ngay cả kinh thư cũng muốn bán, nếu như ở trong cái Phật miếu nào, nhất định sẽ bán tất cả mọi thứ trong Phật miếu đi.
Bản kinh thư này có thể dễ dàng chấn trụ thạch thú hình người, uy lực tất nhiên không cần phải bàn cãi, nhất định là kinh văn do thánh tăng Phật môn viết ra.
Bỏ ra 100 vạn Huyền thạch để mua nó, tất nhiên là rất đáng giá.
Ninh Tiểu Xuyên không hề nhíu mày chút nào, liền ném một cái túi Càn Khôn cho Đàn Càn hòa thượng, đồng thời bỏ kinh thư vào trong vạt áo.
Sau khi mua bản kinh thư này, Huyền thạch trên người Ninh Tiểu Xuyên cũng bị tiêu sạch, hắn lại bắt đầu đánh giá thạch thú hình người trên mặt đất.
Sau khi Đàn Càn hòa thượng nhìn số lượng Huyền thạch trong túi Càn Khôn, liền cười tươi như Phật Di Lặc, giống như từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy nhiều Huyền thạch như vậy bao giờ.
Hắn liền vội vàng giấu đi túi Càn Khôn, sợ bị người khác cướp đi.
Vụt...
Ninh Tiểu Xuyên xuất ra Dưỡng Tâm Chân Đỉnh, thu thạch thú hình người trên mặt đất vào trong đỉnh, lợi dụng Âm Dương Minh Hỏa để luyện hóa.
Không lâu sau, hắn lại gọi ra Song Đầu Thạch Thú từ trong Huyền Thú Giám, sau đó thu vào bên trong Dưỡng Tâm Chân Đỉnh.
Dưỡng Tâm Chân Đỉnh biến thành cao 9 mét, bị ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt, bắt đầu luyện hóa hai đầu thạch thú.
- Đại sư, Ninh huynh đang làm gì vậy?
Tư Đồ Cảnh nói.
Đàn Càn hòa thượng vuốt cằm, nói:
- Có lẽ đang dung luyện hai đầu thạch thú, khiến cho Huyền thú chiến sủng của hắn càng trở nên cường đại hơn. Đây là thủ đoạn chỉ có Dưỡng Tâm Sư mới hiểu, các ngươi chỉ xem là được rồi.
Nửa ngày sau, Dưỡng Tâm Chân Đỉnh dần thu nhỏ lại, biến thành chỉ bằng nắm tay, bay trở về trong Tâm Cung của Ninh Tiểu Xuyên.
Muốn Song Đầu Thạch Thú và thạch thú hình người hòa hợp thành một thể, căn bản không phải nhất thời nửa khắc là có thể làm được, ít nhất cũng phải dùng “Âm Dương Minh Hỏa” luyện hóa nửa tháng, như vậy mới có thể khiến cho nguyên linh của hai đầu thạch thú hợp nhất, lực lượng dung hợp.
Nửa tháng sau, chiến lực của Song Đầu Thạch Thú ít nhất cũng có thể tăng lên tới Huyền thú cửu phẩm, đủ để đánh một trận với Võ giả Thiên Thê cảnh.
- Đi thôi, vừa rồi tạo thành động tĩnh quá lớn, rất nhanh sẽ thu hút những dị vật trong Táng Thần Sơn tới đây.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Đi? Còn đi đâu nữa?
Trong rừng có một đại hán thân hình khôi ngô bước ra, chân đạp lá cây, thân mặc khải giáp, toàn thân bị Lôi Điện bao trùm, căn bản không thể nhìn rõ bộ dạng của hắn như thế nào.
Thế nhưng, chỉ bằng vào khí tức, Ninh Tiểu Xuyên liền nhận ra đối phương.
Đây là một trong thập đại cường giả cao cấp nhất của Lôi tộc dưới lão tổ tông – Lôi Ngao.
Lôi Ngao từng bước đi về phía Ninh Tiểu Xuyên, mỗi một bước chân hạ xuống, trên mặt đất liền lan tràn thiểm điện.
Tiếng bước chân chấn cho trái tim mọi người run rẩy, trái tim tựa như muốn vỡ ra.
Sắc mặt của Ninh Tiểu Xuyên, Tư Đồ Cảnh đều trở nên ngưng trọng, không ngờ Lôi Ngao lại đến đây nhanh như vậy.
Võ giả Địa Tôn cảnh, một khi bị cường giả bực này chú ý, như vậy thì căn bản ngay cả cơ hội để đào tẩu cũng không có.
Trên mặt Lôi Ngao lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói:
- Ta biết ngay các ngươi nhất định sẽ tiến vào Táng Thần Sơn, cho nên đã chờ các ngươi ở đây đã lâu. Huyền Khí cửu phẩm trong tay ngươi, nhất định sẽ thuộc về Lôi tộc chúng ta.
Tư Đồ Cảnh cũng biết Lôi Ngao cường đại, căn bản không phải là đám người bọn hắn có thể chống cự, liền nói:
- Lôi Ngao, ngươi dù sao cũng là đại nhân vật đã thành danh hơn trăm năm của Lôi tộc, ra tay với đám tiểu bối chúng ta không phải là ô nhục thanh danh của ngươi ư?
- Không sao, chỉ cần có thể đạt được một kiện Huyền Khí cửu phẩm thì tất cả thủ đoạn đều có thể sử dụng. Hơn nữa, trong Táng Thần Sơn này, cho dù giết chết các ngươi thì kẻ nào có thể biết được?
Thanh âm của Lôi Ngao rất bá đạo, giống như một vị quân vương vô thượng đang quan sát thần dân.
Kình khí Võ Đạo trên người Lôi Ngao tựa như đại hải mênh mông, đã lĩnh ngộ Võ Đạo đến trình độ thâm sâu, gần như sắp đạt tới Ngũ Bộ Thiên Thê.
Thiền Thừ từ trước tới nay vẫn luôn hung hăng càn rỡ, thế nhưng, dưới khí tràng uy áp của Lôi Ngao, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cảnh giới tu vi chênh lệch quá lớn, chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống, nói:
- Ngươi cứ bức bách như vậy, chỉ mang đến tai họa cho bản thân mà thôi.
Lôi Ngao cười lớn một tiếng, nói:
- Tiểu tử, ngươi không khỏi đánh giá cao bản thân rồi, lần trước là vì có cường giả Phật môn âm thầm trợ giúp các ngươi, cho nên các ngươi mới tránh được một kiếp. Bây giờ đang ở trong Táng Thần Sơn, bổn tọa muốn lấy mạng ngươi cũng là chuyện hết sức dễ dàng. Ngươi giao Huyền Khí cửu phẩm ra, sau đó bổn tọa giết ngươi, hay là giết chết ngươi rồi lấy Huyền Khí cửu phẩm trên người ngươi đây?
- Không cần phiền toái như vậy, cứ để ta tiễn ngươi lên đường thì tốt hơn.
Ninh Tiểu Xuyên lấy Huyền Thạch Nhân Ngẫu ra, Huyền thạch địa phẩm tự động khảm vào trong ngực Huyền Thạch Nhân Ngẫu.
Năng lượng của Huyền thạch địa phẩm tràn ra, chảy khắp kinh lạc xương cốt trong cơ thể Huyền Thạch Nhân Ngẫu, truyền khắp toàn thân.
Huyền Thạch Nhân Ngẫu chỉ to bằng lòng bàn tay, liền bị bạch quang bao trùm, biến thành một đầu khô lâu cao 12 mét.
Cốt thủ màu đen lập tức đánh xuống Lôi Ngao.
Khoảnh khắc Huyền Thạch Nhân Ngẫu bay ra, một luồng khí tức khủng bố cũng bạo phát ra ngoài, thổi tung bụi bặm trong phạm vi mấy chục mét xung quanh, sóng xung kích khổng lồ, trực tiếp thổi bay Lôi Ngao ra ngoài.
Sắc mặt Lôi Ngao lập tức biến đổi, liền đánh ra một chiêu Thần Thông Võ Đạo, đôi tay đột nhiên căng phồng, ngăn cản cốt thủ của Huyền Thạch Nhân Ngẫu.
Thế nhưng, hắn đã xem thường lực lượng của Huyền Thạch Nhân Ngẫu rồi.
Gần như chỉ vừa va chạm, cánh tay của Lôi Ngao đã bị đánh gãy, nửa người bị đập chìm vào trong lòng đất.
Lấy thân thể của hắn làm trung tâm, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu có hình dạng như một cái thủ ấn.
Nếu đổi lại là Võ giả khác, e rằng lúc này đã biến thành tro bụi, thần hình đều diệt rồi.
- Không thể nào… Đây là lực lượng cấp bậc Thiên Nhân… Làm sao có thể…
Lôi Ngao cắn chặt răng, trên đỉnh đầu phóng ra một tòa Huyết trận, điên cuồng vận chuyển, hóa thành một cái trận đồ đường kính hơn trăm mét.
Vô số điện quang đan xen trong trận đồ, nghiền nát toàn bộ cây rừng xung quanh, lật tung cả mảnh đại địa.
Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Cảnh lập tức thối lui về phía sau, sợ bị tòa Huyết trận này cuốn vào.
Thiền Thừ bởi vì lui hơi chậm, cho nên cánh tay liền bị một tia huyết khí đánh trúng, cả đầu cánh tay lập tức biến thành huyết vụ, ngay cả xương cốt cũng hóa thành bột mịn.
Tốc độ chạy trốn của Đàn Càn hòa thượng thì ngược lại rất nhanh, một tay kẹp Thiền Thừ dưới nách, sau đó điên cuồng chạy trốn, liên tục chạy xa hơn mười dặm thì mới dừng lại thở phào.
Còn may là bởi vì kết cấu vật chất bên trong Táng Thần Sơn rất kiên cố, nếu là ở bên ngoài, cho dù chạy xa hơn trăm dặm cũng chưa chắc đã an toàn.
Loại cường giả cấp bậc như Lôi Ngao, lực phá hoại quả thật quá kinh khủng.