Sau khi hào quang lóe lên, đám người Ninh Tiểu Xuyên đã xuất hiện trong một mảnh thông đạo không gian hỗn độn, giống như tiến vào một tầng mây bảy màu rực rỡ, bị lực lượng không gian truyền tống đến một địa phương nào đó không biết.
Đây là lần đầu tiên hắn trải qua không gian truyền tống, nhưng rất nhanh đã ổn định tâm thần.
Tuy nhiên, tâm tình của Tư Đồ Cảnh và Thiền Thừ thì lại không thể bình tĩnh nổi, hai người vô cùng hưng phấn, cảm thấy như mình xuyên qua không gian của một thế giới nào đó.
Muốn vượt qua không gian, không phải là Võ giả bình thường có thể làm được, cho dù là Võ giả như Thiên Nhân cảnh, cũng không có được thủ đoạn này.
Đối với bọn hắn mà nói, tất nhiên là mới lạ không gì sánh nổi.
- Ồ… Đó là… đó là một con lạc đà…
Thiền Thừ nhìn vào đám mây mù bảy màu cách đó không xa, liền nhìn thấy một đầu lạc đà huyết sắc đang chậm rãi hành tẩu.
Tư Đồ Cảnh cũng đưa mắt nhìn lại, trên mặt tràn ngập thần sắc kinh hãi, thốt lên:
- Đầu lạc đà này rốt cuộc là sinh linh gì mà lại có thể khổng lồ như vậy? Chỉ cần một chân giẫm xuống, e rằng có thể giết chết Thiên Nhân a.
Đầu lạc đà huyết sắc kia hành tẩu trong từng tầng không gian, thân hình cao tới vạn mét, huyết nhục thối rữa, xích sắt bị rỉ, trên lưng mang hai cái rương sắt, chậm rãi đi cách đám người Ninh Tiểu Xuyên không xa.
- Đó là…
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chăm chú vào đỉnh đầu của lạc đà huyết sắc, có một nữ tử áo trắng dáng người thướt tha, ngồi xếp bằng trên trên đỉnh đầu của nó, khiến người ta cảm thấy một loại khí chất xuất trần, tựa như trích tiên tử trong mây.
Trên người nàng phóng ra hào quang vạn trượng, trên đỉnh đầu lơ lửng ba đoàn hào quang, phân biệt lộ ra ba loại màu sắc: xám, bạc, vàng. Bên trong ba đoàn ánh sáng là bảy cánh hoa, mỗi một cánh hoa đều lấp lánh rực rỡ, tản mát ra hào quang sáng chói, tản mát từng điểm ánh sáng như mưa.
Lại có năm đạo cột sáng từ thiên địa bên ngoài tập trung tới, hiện ra năm màu: xanh, trắng, vàng, đen, đỏ. Năm đạo cột sáng này chiếu lên ngực nàng, khiến cho toàn thân nàng được bao trùm trong hào quang năm màu, mỗi một tấc huyết nhục đều giống như hóa thành Thần Thạch năm màu.
- Trời ơi… Đó chẳng lẽ chính là “Tam Hoa pháp Tướng, Ngũ Khí Đạo Nguyên” trong truyền thuyết…
Đàn Càn hòa thượng lộ ra biểu lộ giật mình tột đỉnh.
Thiền Thừ thì si ngốc nhìn chăm chú vào nữ tử ngồi trên lưng lạc đà huyết sắc, nói:
- Chẳng lẽ nàng ta chính là Thần nữ của Thần giới? Bà nội nó, chúng ta không phải thật sự gặp Chân Thần chứ?
- Có lẽ thật sự là Thần nữ a, các ngươi không phát hiện Ninh Tiểu Xuyên từ trước tới nay vẫn luôn thong dong bình tĩnh, cũng lộ vẻ sợ hãi choáng váng sao?
Tư Đồ Cảnh cười nói.
Ninh Tiểu Xuyên quả thật khiếp sợ không gì sánh nổi, hắn nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng trên đỉnh đầu lạc đà huyết sắc, liền lập tức đuổi theo, hét lên:
- Ngọc Ngưng Sanh, Ngọc Ngưng Sanh, ngươi đi đâu vậy?
Đàn Càn hòa thượng liền vội vàng kéo Ninh Tiểu Xuyên lại, giữ chặt cánh tay hắn, nói:
- Nơi này là thông đạo dịch chuyển không gian, nàng ta thoạt nhìn rất gần chúng ta, nhưng trên thực tế là xa chúng ta tới ức vạn dặm, ngươi căn bản không có khả năng đuổi kịp nàng ta.
- Đại sư, đại sư nhất định có biện pháp đuổi kịp phải không? Nhất định là có biện pháp phải không?
Hai tay Ninh Tiểu Xuyên bắt lấy bả vai Đàn Càn hòa thượng, dùng sức mà lắc hắn.
Đàn Càn hòa thượng lắc đầu, nói:
- Trừ phi ngươi có được tu vi cấp bậc Thứ Thần.
Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc mất nửa ngày, lại lần nữa quay đầu nhìn về phía lạc đà huyết sắc, nhìn nữ tử áo trắng đó chằm chằm, nói:
- Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?
Ninh Tiểu Xuyên còn nhớ rõ, trên đỉnh đầu lạc đà huyết sắc có một bộ khô lâu cao hơn trăm mét ngồi xếp bằng, thế nhưng, bộ khô lâu đó đã biến mất, cuối cùng lại biến thành Ngọc Ngưng Sanh đang ngồi xếp bằng ở đó.
- Ninh huynh, chẳng lẽ nàng ta chính là người mà ngươi muốn tìm?
Thần sắc Tư Đồ Cảnh khẽ động.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài một hơi, khẽ gật đầu, sau đó liền đem chuyện hắn và Ngọc Ngưng Sanh tiến vào Hắc Vụ Quỷ Nguyên, tao ngộ lạc đà huyết sắc, kể lại một lượt. Chẳng qua, hắn vẫn không nghĩ ra Ngọc Ngưng Sanh rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Tại sao lại ngồi trên lưng của lạc đà huyết sắc.
Đàn Càn hòa thượng nhìn chằm chằm vào đầu lạc đà cực lớn, ánh mắt biến hóa bất định, nói:
- Nếu như bần tăng đoán không sai, nàng ta nhất định đã trở thành “người thủ hộ” như lạc đà huyết sắc. Sẽ theo lạc đà huyết sắc tiến về phía trước không mục đích, cho đến khi đến điểm cuối cùng.
- Người thủ hộ?
Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc thốt lên.
Đàn Càn hòa thượng nói:
- Người thủ hộ đời trước của lạc đà huyết sắc đã chết, hóa thành thi cốt, mà vị bằng hữu kia của ngươi lại kế thừa lực lượng và sứ mạng của người thủ hộ đời trước, cho nên mới tiếp tục thủ hộ lạc đà.
- Nơi nào mới là nơi kết thúc?
Đàn Càn hòa thượng lắc đầu, nói:
- Không ai biết nơi nào là điểm kết thúc. Nhưng tất cả mọi người đều đồn rằng, trên lưng của lạc đà huyết sắc có cất giấu một đại bí mật của thời đại Phong Thần, rất có thể nó sẽ mở ra vào thời đại Phong Thần tiếp theo. Hơn nữa, gần đây có rất nhiều tu sĩ còn truyền tai nhau rằng, khi thời đại Phong Thần tiếp theo đến, thiếu niên Thần Linh sẽ lần lượt xuất thế, đấu với người, đấu với Thần, đấu với trời, lăn lộn trong gió tanh mưa máu, nhất định sẽ có rất nhiều người thành tựu Thần Linh vị, đồng thời càng có nhiều người trở thành hài cốt dưới chân Thần Linh hơn.
- Nếu như lạc đà huyết sắc này thật sự báo trước một đại thời đại sắp đến, như vậy thì vị bằng hữu của ngươi làm “người thủ hộ” cho lạc đà, nhất định sẽ trở thành một trong những nhân vật mang tính mấu chốt.
- Cho nên, ngươi không cần lo lắng cho nàng ta, đối với nàng ta mà nói, đây có lẽ cũng là một lần đại kỳ ngộ.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chăm chú về phía trước, nhìn đầu lạc đà huyết sắc đang dần biến mất trong không gian hỗn độn, chỉ còn lại một cái bóng nhàn nhạt, cũng không biết nó bây giờ đã đi đâu rồi.
Hắn vốn dĩ đến Táng Thần Sơn để tìm nàng, thế nhưng, khi nhìn thấy nàng thì nàng đã đi xa ức vạn dặm, đến một mảnh địa vực xa xôi khác, căn bản không thể đuổi kịp.
Sau lần từ biệt này, cũng không biết bao nhiêu năm nữa mới có thể gặp lại nhau?
Chân trời góc bể, biển người mênh mông.
Toàn bộ thiên địa mênh mông tới mức nào? Hai người so với thiên địa thì quả thực giống như hai con sâu cái kiến, giống như tôm cá sống trong Nam hải và Bắc hải, tựa như hai hạt bụi trên trời, thật sự còn có cơ hội gặp nhau sao?
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện một tia lạc lõng nhàn nhạt, thế nhưng, rất nhanh liền đem tia mất mác kia chôn giấu sâu trong lòng, sau đó biến thành một loại tín niệm kiên định, nói:
- Nhất định phải cố gắng tu luyện, chỉ khi tu vi Võ Đạo đủ cường đại thì mới có thể đuổi kịp bước chân của lạc đà huyết sắc, bằng không, vĩnh viễn đều khó có thể thực hiện, cuối cùng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn nàng biến mất trong không gian.
Ầm...
Cánh cổng ánh sáng phía trước mở ra, ba người một thú có cảm giác thân thể đang rơi xuống, tựa như rớt vào hầm băng, không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo và hắc ám không gì sánh được.
Phành...
Ninh Tiểu Xuyên rơi xuống đất đầu tiên, liền lập tức lấy ra cổ đăng thanh đồng, thiêu đốt tim đèn, một đoàn hào quang đỏ thẫm lập tức chiếu sáng bóng đêm u ám, hiện ra một mảnh đại địa hoang vu.
Bùn đất màu đen, ngọn núi bị đóng băng, còn có từng cái vách đá dốc đứng.
- Tại sao lại như vậy? Nơi này là nơi nào? Ở đây làm sao có thể mọc ra thông linh kỳ dược được?
Thiền Thừ rùng mình một cái, cẩn thận quan sát bốn phía.
Tư Đồ Cảnh cầm Tử Long thương, ánh mắt trở nên sắc bén, nói:
- Theo ta thấy thì nơi này không có khả năng có thông linh kỳ dược, ngược lại còn có thông linh quỷ vật thì đúng hơn.
Vụt...
Tư Đồ Cảnh vừa dứt lời, một cái đầu người tóc tai bù xù dưới lòng đất xuất hiện, diện mục dữ tợn hét lớn một tiếng, miệng thổ ra một đám khói đen, sau đó lập tức phóng thẳng về phía hạp cốc giữa hai cái sườn đồi.
Thiền Thừ lại càng hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào cái đầu người bay đi, nói:
- A, thật đúng là bị ngươi nói trúng rồi, nơi này quả thật có quỷ vậy… Thế nhưng, tại sao nó lại bỏ chạy nhỉ?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm vào cái tòa hạp cốc kia, ánh mắt đột nhiên sáng lên, vui vẻ nói:
- Đây không phải là quỷ vật, nó là một gốc thông linh kỳ dược, mau đuổi theo!
Ninh Tiểu Xuyên lập tức thi triển thân pháp, truy đuổi vào trong hạp cốc.
Hai mắt Đàn Càn hòa thượng cũng phát sáng, hắn chạy rất nhanh, thoáng cái đuổi đuổi kịp Ninh Tiểu Xuyên.
- Cái gì? Đó là một gốc thông linh kỳ dược?
Thiền Thừ sửng sốt không kịp phản ứng, cuối cùng vẫn đuổi theo vào trong hạp cốc.
Sau khi bọn hắn đuổi vào trong hạp cốc, căn bản không tìm thấy bóng dáng của cái đầu người kia đâu, thật giống như nó đã biến mất khỏi hư không rồi vậy.
Ninh Tiểu Xuyên nhíu mày thật chặt, gõ lên vách đường xung quanh, cẩn thận tìm kiếm.
Thiền Thừ tiếp tục nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cái đầu người kia lại có thể là thông linh kỳ dược được chứ?
Cốc...
Đàn Càn hòa thượng gõ lên đầu Thiền Thừ một cái, nói:
- thông linh kỳ dược đã sinh ra trí tuệ, có được linh tính, có thể biến hóa thành cây cối, chim bay, linh quy, thạch đầu, thậm chí là hóa thành nhân hình. Gốc thông linh kỳ dược vừa rồi chính là biến hóa thành một cái đầu người, nhất định là nó đã nghe được lời đối thoại của chúng ta, nên mới cố ý hóa thành quỷ vật để đào tẩu.
- Bà nội nó, lão tử không ngờ lại nhìn lầm, sớm biết như vậy thì lúc nó xẹt qua đỉnh đầu của ta, ta nên mắt nó mới đúng. Bây giờ chắc chắn nó đã biến thành tảng đá rồi, để ta đánh cho nó hiện ra.
Thiền Thừ quả thực có chút tức giận, liền cầm Lang Nha Bổng, vận đủ khí lực, nện lên vách đá dựng đứng một kích.
Ầm ầm ầm...
Một gậy đánh xuống, uy lực cực kỳ khủng bố, khiến cho cả vách đá đều lay động, cự thạch lăn xuống, lấp kín cả lối vào hạp cốc.
Đàn Càn hòa thượng vốn dĩ muốn ngăn cản hắn, thế nhưng vẫn chậm một bước.
Trước khi vách đá sụp xuống, Ninh Tiểu Xuyên đã bay lên trước một bước, sau đó hạ xuống một đích vách đá khác, nhìn Thiền Thừ chằm chằm, nói:
- Ngươi đang làm cái gì thế?
Thiền Thừ cầm theo Lang Nha Bổng từ trong đống đá vụn đi ra, rũ bụi bậm trên người, nói:
- Đánh cho tên kia lộ ra.
Ninh Tiểu Xuyên thoáng sững sờ, nói:
- Bây giờ toàn bộ hạp cốc đều đã bị chôn vùi, khắp nơi đều là đá vụn, chúng ta làm thế nào tiếp tục tìm kiếm đây?
Thiền Thừ cũng sững sốt, chợt gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói:
- Chuyện này… lúc trước quả thật không cân nhắc đến, không bằng chúng ta tìm từng khối, được không?
Ninh Tiểu Xuyên khẽ lắc đầu, nói:
- Không cần, nó nhất định đã trốn vào lòng đất rồi.
- Thật xin lỗi, ta không phải cố ý…
Thiền Thừ vội vàng nói.
- Không sao, không phải chuyện gì to tát.
Ninh Tiểu Xuyên vỗ vỗ bả vai Thiền Thừ, cười nói:
- Nếu như chúng ta đã gặp được một gốc thông linh kỳ dược, như vậy thì nhất định còn có thể gặp được thông linh kỳ dược khác. Nhất định phải nhớ kỹ, thông linh kỳ dược có năng lực cảm ứng rất mạnh, cách xa mười dặm cũng ngửi được mùi nhân khí và thú khí, muốn tiếp cận thông linh kỳ dược, trước tiên nhất định phải phong bế tu vi và khí tức của mình.
Đàn Càn hòa thượng khẽ gật đầu, nói:
- Nơi này thực ra quá rộng rãi, không bằng chúng ta hãy chia nhau ra tìm thông linh kỳ dược, một tháng sau lại tập trung ở nơi này, các ngươi thấy thế nào?
- Được, cứ làm như vậy đi, nếu gặp phải nguy hiểm, lập tức đánh lên trời một đạo cột sáng màu trắng làm tín hiệu truyền tin.
Tư Đồ Cảnh vừa dứt lời, liền thu lại Tử Long thương, phóng bế tu vi và khí tức trên người, tiến thẳng về phía bắc.
Đàn Càn hòa thượng và Thiền Thừ thì lần lượt đi về phía đông và phía nam.
Ninh Tiểu Xuyên cũng phong bế tu vi trong cơ thể, đi thẳng về phía tây.
Thân thể của Ninh Tiểu Xuyên thập phần cường đại, cho dù tu vi bị phong bế, nhưng lực tay vẫn trên trăm vạn cân, một cái bật nhảy cũng có thể bay cao mấy trăm thước, đủ để vượt xa vài dặm.
Dược lực của một gốc thông linh kỳ dược đủ để Dưỡng Tâm Sư luyện ra một giọt Huyền thủy, rất có thể trợ giúp Ninh Tiểu Xuyên đạt tới cấp bậc Đại Dưỡng Tâm Sư, cũng chỉ có loại địa phương hung hiểm như Táng Thần Sơn, mới có thể tìm thấy một gốc, hoặc vài gốc.
Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên khao khát tìm được thông linh kỳ dược không gì sánh nổi.
Vụt...
Bốn người đi rồi, cái đầu người kia lại từ trong đống loạn thạch bay ra, miệng phát ra thanh âm cổ quái, biến thành một gốc nhân sâm màu vàng rực rỡ, lại tiến sâu vào lòng đất, biến mất không còn tung tích.