Thần Ma Thiên Tôn

Chương 488: Chương 488: Kim chúc phi chu




- Nguy rồi, Ngưng Sanh vẫn còn trong Hắc Vụ Quỷ Nguyên.

Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên thoáng biến đổi, lúc này mới nhớ ra Ngọc Ngưng Sanh vẫn còn trong Hắc Vụ Quỷ Nguyên cách mấy chục dặm, trong lòng tất nhiên thập phần sốt ruột.

Ninh Tiểu Xuyên lấy một kiện áo bào sạch sẽ từ trong túi Càn Khôn ra, mặc lên người, sau đó mở ra quang dực, dọc theo U Linh hà mà bay về phía thượng du.

Bộ quần áo trên người của hắn đã sớm bị nước bên trong U Linh hà ăn mòn sạch sẽ từ lâu.

Sau khi Địa võ nguyên khí chuyển hóa thành Thiên võ nguyên khí, tốc độ phi hành của Thần Thông “Nộ Phong Chi Dực” mà Ninh Tiểu Xuyên thi triển ra, lại tăng thêm một bậc.

Vụt...

Thân thể giống như hóa thành một đạo quang ảnh đỏ rực, xẹt qua bầu trời, tốc độ nhanh đến cực điểm.

Mặc dù Ngọc Ngưng Sanh có “Ác Long lân giáp” và “Vân Túc Kiếm”, thế nhưng dù sao trên người nàng cũng có thương thế, huyết mạch không hoàn thiện, ở lại trong Hắc Vụ Quỷ Nguyên thì nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm.

Ninh Tiểu Xuyên phải quay trở về tìm nàng, đưa nàng ra khỏi Đại Hoang.

Đây là hứa hẹn.

Cũng là trách nhiệm.

Hắn phi hành suốt một ngày không ngừng nghỉ, tổng cộng đã bay được bốn vạn dặm, nếu như chỉ so sánh tốc độ thì cũng không kém là bao so với những Võ giả Thiên Nhân cảnh.

Lúc hắn chưa tu luyện ra Thiên võ nguyên khí, căn bản không có khả năng đạt tới tốc độ này nhanh như vậy.

Ban đêm ở Đại Hoang trở nên nguy hiểm không gì sánh được.

Nếu tiếp tục lên đường, rất có thể sẽ trở thành đối tượng đi săn của sinh linh cường đại.

Suốt cả một ngày, hắn đều toàn lực thúc giục Nộ Phong Chi Dực đểp hi hành, cho dù nguyên khí của hắn có tốc độ khôi phục rất nhanh thì cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.

Đêm xuống, Ninh Tiểu Xuyên liền dừng lại, tìm một gốc đại thụ đường kính năm mét ở bên cạnh U Linh hà, đào ra một cái hốc cây cao chừng hai mét trên thân một gốc đại thụ có đường kính năm mét.

Xung quanh hốc cây và trên mặt đất đều bố trí một cái trận pháp ẩn nấp và trận pháp phòng ngự đơn giản.

Đêm nay, hắn quyết định sẽ nghỉ qua đêm trong cái hốc cây này.

Ninh Tiểu Xuyên gọi ra Hắc Mao Quỷ Bức thú, biến thành một đầu dơi bằng nắm tay, treo ngược trên cây, đề phòng những Huyền thú khác sẽ công kích hắn trong quá trình tu luyện.

Ninh Tiểu Xuyên nắm chặt hai viên Huyền thạch thượng phẩm, ngồi xếp bằng trong hốc cây để điều tức.

Hắn muốn tranh thủ sớm quay trở về Hắc Vụ Quỷ Nguyên, thì nhất định phải khôi phục nguyên khí hoàn toàn.

Với cảnh giới của hắn bây giờ, nếu như gặp ba đầu thi trùng cấp bậc Huyền thú cửu phẩm, cũng đủ để đối đầu với bọn chúng một phen.

Cho dù không thể đánh lại ba đầu Huyền thú cửu phẩm đó, nhưng với tốc độ của hắn hiện nay, muốn rời khỏi thì ba đầu Huyền thú cửu phẩm đó cũng không thể đuổi kịp hắn.

Sau khi Hắc Mao Quỷ Bức thú ăn một lượng lớn huyết nhục Huyền thú cao cấp, lại ngủ say trong Huyền Thú Giám hơn ba tháng, được Huyền Thú Giám bồi dưỡng, đã tấn thăng thành Huyền thú cấp tám.

Lực lượng của nó so với trước kia còn cường đại hơn nhiều, có thể sánh ngang với Võ giả Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy.

Nó nằm sấp trên cây, hít vào một hơi thật sâu, liền đem nước sông ở cách đó không xa hít vào trong cơ thể.

Thân thể của nó bị quang mang màu đen bao trùm, khiến cho sinh cơ của đại thụ nhanh chóng tiêu vong, rất nhanh đã biến thành một gốc cây khô.

Không ngờ nó lại có thể hấp thu được tử vong âm khí bên trong U Linh hà, lại không ngừng tu luyện, gia tăng độc tính và hàn tính trong cơ thể.

Hơn nửa đêm, trời đã dần hừng sáng.

Trên đường chân trời, xuất hiện một ráng mây đỏ, biểu thị mặt trời sắp mọc.

Thế nhưng, trước khi mặt trời mọc thì từ bên trong ráng mây đỏ lại có hơn mười cái điểm đen rất nhỏ từ trong đám mây bay ra.

Một lúc sau, điểm nhỏ màu đen không ngừng phóng đại, không ngờ lại là hơn mười cái “Kim Chúc Phi Chu” (*) cực lớn.

(*) thuyền bay, tàu bay bằng kim loại.

Mỗi một chiếc Kim Chúc Phi Chu đều dài hơn 30 thước, bị mây trắng bao trùm, tựa như thuyền thần của tiên gia.

Tại vị trí đầu thuyền có đặt chín cái vòng sắt, có chín sợi xích sắt thô to bằng cái chén nối liền vòng sắt với thân hình khổng lồ của chín đầu Huyền thú.

Huyền thú kéo Kim Chúc Phi Chu bay trên bầu trời.

Trong đó, chiếc Kim Chúc Phi Chu dẫn đầu là xuất hiện màu trắng bạc, dài chừng trăm mét, quả thực giống như một đầu quái thú kim loại khổng lồ, xẹt qua bầu trời.

Huyền thú kéo chiếc Kim Chúc Phi Chu màu trắng bạc này tất nhiên cũng là chín đầu Huyền thú cao cấp, tại trung tâm đám Huyền thú kéo thuyền là một đầu Xích Giao, hình thể như dãy núi, cao vút tựa Phi Long, chính là một đầu Huyền thú cửu phẩm.

Hắc Mao Quỷ Bức thú cảm nhận được khí tức khủng bố trên không trung, liền phát ra một tiếng rít, sử dụng tâm thần truyền âm báo hiệu cho Ninh Tiểu Xuyên đang tu luyện.

Ninh Tiểu Xuyên từ trong tu luyện tỉnh lại, đi ra khỏi hốc cây, nhìn chằm chằm vào 16 chiếc Kim Chúc Phi Chu cực lớn trên đỉnh đầu.

Xuyên qua tầng mây mù nhàn nhạt, hắn có thể loáng thoáng nhìn thấy trên mỗi một chiếc Kim Chúc Phi Chu đều có hơn mười thân ảnh Võ giả nhân loại.

Bọn họ đều mặc trường bào huyễn kim, khí chất xuất chúng, có nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ phiêu dật, cũng có thiếu nữ đáng yêu mỹ mạo. Đương nhiên, cũng có một vài lão giả tu vi cường đại, thi triển ra nguyên khí, thúc giục Kim Chúc Phi Chu vận chuyển.

Trên chiếc Kim Chúc Phi Chu lớn nhất dẫn đầu, truyền ra một luồng khí tức khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Trên chiếc phi chu màu trắng bạc đó, nhất định có một đại nhân vật tu vi cường hoành đang tọa trấn.

Quả thực giống như một vị Thiên Thần đang điều khiển chiếc thuyền.

- Kỳ quái, tại sao trong Đại Hoang lại đột nhiên xuất hiện nhiều Võ giả nhân loại như vậy? Chẳng lẽ… chẳng lẽ vị trí của ta bây giờ đã rất gần với Cửu Việt Cương rồi?

Đại Hoang chinh là một khu vực lãnh thổ tương đối hoang tàn vắng vẻ, là lãnh địa của Huyền thú, Võ giả nhân loại không dám khinh suất mà tiến vào.

Thế nhưng, tính nguy hiểm tại biên giới Đại Hoang cũng không lớn, rất nhiều Võ giả nhân loại đều sẽ tiến vào biên giới Đại Hoang để mạo hiểm và lịch luyện, săn giết Huyền thú, khai thác Huyền dược, tìm kiếm mạch khoáng.

Dựa theo lời nói của Tuế Hàn Vũ, văn minh nhân loại cao cấp gần Ngọc Lam Đế quốc nhất chính là Cửu Việt Cương. Những văn minh nhân loại khác đều cách Ngọc Lam Đế quốc rất xa, thậm chí xa hơn trăm vạn dặm.

Hắn bị nước của U Linh hà đẩy xa mấy chục vạn dặm, nên rất có thể đã thật sự tới Cửu Việt Cương rồi.

Trên bầu trời, mười sáu chiếc Kim Chúc Phi Chu đang phi hành, chính là hướng về phía thượng du của U Linh hà.

Trên mỗi chiếc Kim Chúc Phi Chu đều cắm một lá cờ lớn, trên lá cờ dùng thú huyết ấn khắc lên một chữ “Lôi” rực rỡ, trên chữ viết tản mát ra hào quang cực kỳ chói mắt.

Đây là tiêu chí đại biểu cho một đại gia tộc hoặc đại Tông môn nào đó.

Không ngờ lại điều động nhiều Võ giả như vậy để tiến vào Đại Hoang, quả thực quá bất thường, chẳng lẽ tại thượng du của U Linh hà đã xảy ra đại sự kiện gì rồi?

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, liền thu liễm khí tức trên người, lặng lẽ theo sáu 16 chiếc Kim Chúc Phi Chu, muốn xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

Dù sao cũng tiến về thượng du U Linh hà, nói không chừng còn phát hiện được chuyện ngoài dự liệu.

Đến giữa trưa, chân trời đột nhiên vang lên một tiếng Hạc khiếu.

Lại có một đội nhân mã từ một hướng khác bay tới.

Bọn họ đều mặc đạo bào màu xanh, ngồi trên lưng Tiên Hạc hoặc là là Đại Điêu, lưng mang cổ kiếm, có người trong tay cầm phất trần.

Những người này đều là thiếu niên tài ba thần phong tuấn lãng, thiếu nữ Đạo môn thanh tân thoát tục. Đương nhiên, còn có một số lão đạo niên kỷ rất lớn, trong cơ thể phóng ra từng tia hào quang, dung hòa làm một thể với đám mây trên bầu trời.

Mười sáu chiếc Kim Chúc Phi Chu và đám tu sĩ mặc đạo bào đều ngừng lại, dường như hai phe nhân mã quen biết nhau.

Trên lưng một đầu đại điêu ba đầu màu trắng, mỏ màu bạc, có một nữ tử mặc đạo bào, thân thể mềm mại hoàn mỹ được khí lưu màu xanh bao trùm, căn bản không người nào có thể nhìn rõ được hình dạng và tuổi thật của nàng.

Lưng của nàng mang một thanh cổ kiếm bạch ngọc, tản mát ra khí thế lợi hại sắc bén, cao giọng nói:

- Xem ra Lôi tộc cũng nghe được phong thanh rồi. Không biết lĩnh đội là vị cao nhân nào của Lôi gia?

Trên chiếc Kim Chúc Phi Chu khổng lồ nhất, truyền ra một tiếng cười sang sảng, tựa như thiên lôi phát ra trong tầng mây, nói:

- Tại hạ Lôi Ngao, bái kiến Cẩm Thủy tiên tử của Huyền Thanh Quan, xem ra Huyền Thanh Quan các người cũng thu được tin tức Táng Thần Sơn xuất thế. Không bằng Huyền Thanh Quan và Lôi tộc chúng ta cùng nhau liên thủ, phá vỡ tầng tử khí Viễn Cổ của Táng Thần Sơn, bảo vật đoạt được trong Táng Thần Sơn sẽ chia đôi. Cẩm Thủy tiên tử thấy thế nào?

Đạo cô đứng trên lưng đại điêu ba đầu mỏ bạc thản nhiên nói:

- Thì ra là Lôi Ngao đạo hữu trong thập đại cường giả của Lôi tộc. Chẳng qua, Huyền Thanh Quan trước nay độc lai độc vãng đã quen rồi, lần này đến Táng Thần Sơn chỉ là muốn tìm được một gốc thông linh kỳ dược để mang về kéo dài sinh mệnh của sư tỷ mà thôi, cũng không muốn đi cướp đoạt trân bảo bên trong Táng Thần Sơn.

- Ha ha, nếu đã như vậy thì Lôi mỗ cũng không miễn cưỡng nữa. Cẩm Thủy tiên tử, mời các vị đạo hữu của Huyền Thanh Quan đi trước.

Trên chiếc Kim Chúc Phi Chu khổng lồ lại truyền ra tiếng cười hào sảng.

- Đa tạ.

Đạo cô được gọi là Cẩm Thủy tiên tử liền điều khiển đại điểu ba đầu miệng bạc dẫn đầu vượt qua.

Ngay sau đó, những tu si Đạo môn của Huyền Thanh Quan cũng đồng loạt điều khiển Huyền thú đi theo, vẫn dọc theo hướng U Linh hà, rất nhanh đã biến mất cuối chân trời.

Một lúc sau, 16 chiếc Kim Chúc Phi Chu của Lôi tộc mới khởi hành, xẹt qua bầu trời.

- Bên trong Đại Hoang không ngờ lại thật sự có một tòa Táng Thần Sơn, bí mật này thật sự quá kinh người mà.

Ninh Tiểu Xuyên đứng trên bờ U Linh hà, nhìn 16 chiếc Kim Chúc Phi Chu dần đi xa, trong mắt lộ ra thần sắc khiếp sợ.

Hắn đã từng nghe Bạch Đầu Thất Trảo Ưng kể chuyện về Táng Thần Sơn, nghe nói trong đó chôn cất một vị Thứ Thần, đã từng là chúa tể của ức vạn sinh linh.

- A Di Đà Phật, thí chủ, ngươi thoạt nhìn rất quen mặt a.

Trong rừng cây cách đó không xa, có một vị đại hòa thượng đi ra.

Đại hòa thượng này đi một chiếc giầy rơm rách nát, trên người khoác một cái Phật y chắp vá, mặt đầy phúc tướng, lộ ra nụ cười thân thiện. Hai mắt hắn híp lại, chỉ lộ ra một kẽ hở nhỏ.

Trái tim Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên giật thót, hòa thượng này từ đâu xuất hiện?

Tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên cường đại đến mức nào? Trong phương viên trăm dặm, ngay cả gió thổi cỏ lay cũng không qua được tai mắt của hắn. Thế nhưng, đại hòa thượng này lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng hắn, quả thật là quá quỷ dị.

Đối với loại người lai lịch không rõ này, Ninh Tiểu Xuyên rất cảnh giác, liền nói:

- Ta với ngươi không hề quen biết, cũng không thấy quen mắt chút nào.

Dứt lời, Ninh Tiểu Xuyên lại dọc theo U Linh hà đi về phía thượng du, dự định sẽ đuổi theo Lôi tộc và tu sĩ của Huyền Thanh Quan.

Đại hòa thượng kia vẫn đuổi theo, giống như kẹo da trâu (*), bám sát sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, nở nụ cười chân thành, nói:

- Phật có ngàn mặt, người có một tim. Phật trong lòng ta đang mách bảo cho ta biết, ngươi chính là người mà ta muốn tìm.

(*) kẹo da trâu cực kỳ dai, ý chỉ bám dai như đỉa.

Ninh Tiểu Xuyên bỗng nhiên dừng bước, kỳ quái hỏi:

- Người nào?

- Người hữu duyên.

Sắc mặt của đại hòa thượng trở nên nghiêm túc, giũ ống tay áo rộng thùng thình, lấy một tấm da thú rách nát từ trong ngực ra, thần thần bí bí đưa cho Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Ngươi có biết đây là vật gì không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.