Phốc…
Ma kiếm chém ra ngoài.
Máu tươi bắn tung tóe.
Đầu của Nam Cung Minh rời khỏi cổ, rơi xuống đất vẫn cuồng tiếu, bởi vì hắn đã thức tỉnh Liêu rồi.
Những người ra tay với hắn hôm nay, tất cả đều sẽ chôn cùng hắn.
Chân thân của Ninh Tiểu Xuyên chạy tới, tìm kiếm trên người Nam Cung
Minh một lượt, lấy ra một quyển võ kinh từ trong túi Càn Khôn của hắn.
- Cửu Dương Chân Hỏa kinh.
Đây là một khối võ kinh nguyên vẹn.
Nam Cung Minh và Nam Cung Vô Nguyệt đều tu luyện quyển võ kinh này.
Sau khi thu hồi võ kinh, hắn cũng lấy đi Huyền Khí cửu phẩm “Xích Vân đỉnh”.
Hai thứ này là bảo vật trọng yếu trên người Nam Cung Minh, đương nhiên
trên người Nam Cung Minh còn có một vật trân quý không gì sánh được, đó
là chân huyết Thiên Nhân.
- Đông lại!
Ninh Tiểu Xuyên đánh ra một đạo hàn khí, đóng băng thi thể của Nam Cung Minh, sau đó thu vào trong túi Càn Khôn.
Ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, đột nhiên, bên trong Cửu Việt Thiên Thành
vang lên một tiếng rống chấn động linh hồn, ngay cả những Thiên Nhân ẩn
giấu tung tích, cũng bị một tiếng thú rống này khiến cho cõi lòng rét
lạnh.
Ninh Tiểu Xuyên có thể cảm giác được mồ hôi lạnh trên người ứa ra, lập tức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy toàn bộ bầu trời đều bị mây đen dày đặc bao trùm, mây mù cuồn
cuộn chuyển động không ngừng, loáng thoáng có thể thấy hai cái mắt thú
cực lớn lộ ra trong mây, quả thực giống như một Ma Vương vừa mới thức
tỉnh.
Một luồng lực lượng vô hình phát ra, tập trung lên người Ninh Tiểu
Xuyên, khiến cho thân thể Ninh Tiểu Xuyên không thể nào nhúc nhích nổi.
Cửa sau của Nam Cung phủ…
- Két…
Đàn Càn hòa thượng cõng một cái túi lớn trên lưng, cái túi căng phồng vô cùng, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, mở cửa sau ra, sau đó phất phất
tay, nói:
- Nhanh lên! Liêu thức tỉnh rồi, nếu ngươi không đi thì sẽ không kịp nữa đâu!
Thiền Thừ từ trong cửa lao ra, trên lưng cõng mấy cái túi căng phồng.
Trong mỗi cái túi đều chứa hơn trăm cái túi Càn Khôn, trong mỗi cái túi Càn Khôn lại chứa đầy bảo vật.
Không có biện pháp, bảo vật trong bảo khố của Nam Cung phủ thật sự quá
nhiều, mấy cái túi Càn Khôn thì không thể chứa hết được. Mà túi Càn Khôn thì lại không thể cất vào trong túi Càn Khôn khác, cho nên chỉ có thể
dùng một cái túi lớn để chứa những cái túi Càn Khôn tràn ngập bảo vật
này.
Đàn Càn hòa thượng và Thiền Thừ tiến hành càn quét bảo khố của Nam Cung phủ, lấy hơn phân nửa những thứ giá trị đi.
Nếu không phải Nam Cung Minh trước khi chết đã thức tỉnh Liêu, chắc chắn bọn hắn đã càn quét sạch sẽ bảo khố của Nam Cung phủ rồi.
Ngay lúc Đàn Càn hòa thượng và Thiền Thừ từ cửa sau chuồn đi, lại trông
thấy một thiếu nữ mặc áo xanh đi tới, bước chân nhẹ nhàng, thân hình
thướt tha, trên người mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, đứng chắn trước
mặt hai người bọn hắn.
Bàn tay trắng muốn như ngọc của Thanh Tước Vương khẽ vuốt cằm, đôi mắt trừng lớn nhìn vào hai cái đầu trọc trước mặt, nói:
- Các ngươi trộm cái gì đó?
- Đại Vương, tại sao ngài lại tới Cửu Việt Thiên Thành này?
Trên mặt Thiền Thừ lộ vẻ mừng rỡ, có chút tự đắc, nói:
- Chúng ta vừa cướp sạch bảo khố của Nam Cung phủ, bên trong đều là… ô ô… đều là…
Đàn Càn hòa thượng bịt chặt miệng của Thiền Thừ, nói với Thanh Tước Vương:
- A Di Đà Phật, trong bao vải của bần tăng đều là lương thực của Nam
Cung phủ, có khoai, có ngũ cốc, còn có rất nhiều đậu nành… Hiện nay hóa
duyên thật là không dễ dàng, mấy túi lương thực này cũng đủ ăn vài năm
rồi.
Đàn Càn hòa thượng lập tức kéo Thiền Thừ rời đi, chạy còn nhanh hơn cẩu.
Lần trước, Thanh Tước Vương đã cướp sạch kinh thư của hắn, khiến Đàn Càn hòa thượng đau lòng rất nhiều ngày.
Lúc này, trên người bọn hắn đều là bảo vật, tất nhiên phải lập tức bỏ trốn, lỡ như bị Thanh Tước Vương cướp sạch thì thảm rồi.
Thanh Tước Vương nhìn chằm chằm hai cái đầu trọc chạy trốn, lẩm bẩm nói:
- Không phải chỉ là mấy cái túi lương thực thôi sao, cần gì phải khẩn trương như vậy?
Thanh Tước Vương khẽ lắc đầu, cũng không để ý tới Đàn Càn hòa thượng nữa, liền chậm rãi bước vào Nam Cung phủ.
Toàn bộ Nam Cung phủ đã hoàn toàn bị mây đen bao trùm, bên trong tản mát ra khí tức Yêu thú cường hoành, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thú
rống, khiến cho toàn bộ tu sĩ trong Cửu Việt Thiên Thành đều thấp thỏm
lo âu.
Rất nhiều người đều bắt đầu bỏ chạy ra khỏi Cửu Việt Thiên Thành.
Một khi Liêu tức giận, cho dù nuốt chửng toàn bộ tu sĩ tại Cửu Việt Thiên Thành cũng không phải là không có khả năng.
- Không ngờ Nam Cung Minh lại dùng phương thức huyết tế để thức tỉnh
Liêu, chẳng lẽ hắn muốn mọi người cùng ngọc thạch câu phần theo hắn ư?
- Ninh Tiểu Xuyên bây giờ còn chưa trốn ra khỏi Nam Cung phủ, nhất định sẽ bị Liêu nuốt chửng mất thôi.
- Thật không dám tưởng tượng nổi, tiếp theo sẽ phát sinh tai kiếp gì đây?
Tử Hàm Yên cũng không rời đi, nàng chờ bên ngoài đại môn của Nam Cung
phủ, hàm răng khẽ cắn môi, thập phần lo lắng, mấy lần muốn xông vào
trong Nam Cung phủ, nhưng đều bị Tư Đồ Cảnh cản lại.
Đi ra đi…
Tại sao còn chưa trốn ra?
- Chờ một lát nữa, nếu như với tu vi của Ninh Tiểu Xuyên mà vẫn không
thể trốn ra, cho dù chúng ta xông vào thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Tư Đồ Cảnh nắm chặt trường thương trong tay, cũng đứng canh bên ngoài Nam Cung phủ, không hề có ý rời đi.
Lực lượng của Liêu thật quá đáng sợ, chỉ mới là khí tức phát ra, đã
khiến cho Ninh Tiểu Xuyên không thể nhúc nhích nổi, đừng nói chi là đào
tẩu.
- Thật không ngờ lại khủng bố như vậy, cho dù là Thiên Nhân cũng không có khả năng trốn thoát trước mặt nó.
Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng nhìn thấy bản thể của Liêu, giống hệt với thạch thú trong quảng trường trải đá trắng như đúc, khí tức trên người
mênh mông không gì sánh nổi, quả thực giống như một đầu Ma Thú chi chủ
từ trong Ma giới chui ra.
Nó hóa thành hình người, trở thành một lão nhân già nua, mặc trường bào màu đen, toàn thân bị yêu khí bao trùm.
Thoạt nhìn thì đây chỉ là một nhân ảnh gầy gò.
Ngay lúc Ninh Tiểu Xuyên cho rằng mình chết chắc thì Thanh Tước Vương từ bên ngoài đi vào, cũng không có phát sinh xung đột với Liêu, ngược lại
tụ tập trao đổi gì đó với nhau.
Dường như cả hai đều có quen biết, lúc nói chuyện, còn thỉnh thoảng liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
Thanh Tước Vương quen biết Liêu?
Ninh Tiểu Xuyên trợn trừng
mắt, trong lòng hiếu kỳ không gì sánh bằng, liền vận chuyển Thiên võ
nguyên khí trong cơ thể tới cực hạn, điều động tâm thần khuếch tán ra,
muốn lắng nghe nội dung nói chuyện của cả hai.
Thế nhưng, có một luồng lực lượng yêu nguyên ảnh hưởng tâm thần và thính giác của Ninh Tiểu Xuyên, cho nên chỉ mơ hồ nghe thấy mấy chữ đứt
quãng:
- Phượng Hoàng… Chân Lý Thiên Quốc… Hậu nhân Phong tộc… Chiến trường Phong Thần…
Nghe xong, Ninh Tiểu Xuyên cũng không hiểu gì cả, cũng không biết bọn chúng đang nói cái gì.
Hắn chỉ có thể âm thầm suy đoán:
- Nhất định là Thanh Tước Vương đã nhìn thấy Phượng Hoàng Linh, có lẽ
nàng cũng đoán được lai lịch của Phượng Hoàng Linh. Thế nhưng, Thanh
Tước Vương làm sao biết Liêu, dường như Liêu còn rất tôn kính với nàng
nữa.
Ninh Tiểu Xuyên thoáng nhíu mày, càng lúc càng cảm thấy thân phận của
Thanh Tước Vương không đơn giản, bằng không thì Thánh Ngư Vương và Tam
Vĩ Thương Hồ Vương cũng sẽ không bị nàng ta dọa cho sợ hãi mà bỏ chạy.
Nàng canh giữ tại Trảm Thiên hoang lĩnh, nhất định là có mục đích gì đó.
Nửa ngày sau, Liêu gật đầu với Thanh Tước Vương, sau đó liếc nhìn Ninh
Tiểu Xuyên một cái thật sâu, cuối cùng biến thành một đoàn sương mù mau
đen, lại lần nữa chui vào lòng đất.
Yêu khí bao phủ xung quanh Nam Cung phủ cũng nhanh chóng biến mất.
Trên bầu trời, mây đen dần dần tản đi, lộ ra trời xanh mây trắng. Mặt trời treo trên cao, tản mát ra ánh nắng ấm áp.
Luồng áp lực trên không trung Cửu Việt Thiên Thành cũng lập tức biến mất, tất cả mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ninh Tiểu Xuyên phát hiện bản thân khôi phục năng lực hành động, trong
lòng vẫn cảm thấy rung động mãnh liệt, tu vi của bản thân hiện nay là
Tam Bộ Thiên Thê, trong mắt những Võ giả khác thì đã rất tài ba rồi.
Thế nhưng, đối diện với loại tồn tại như Liêu, căn bản ngay cả lực lượng phản kháng cũng không có.
Đó rốt cuộc là lực lượng cấp bậc gì?
Ninh Tiểu Xuyên chợt xuất hiện một tia “tu võ chi tâm” (*) mãnh liệt, hi vọng có thể thông qua cố gắng, tương lai trở thành tồn tại như Liêu,
khiến cho toàn bộ tu sĩ của một nền văn minh đều phải run rẩy.
(*) một lòng theo đuổi Võ Đạo.
- Ninh Tiểu Xuyên, bây giờ theo bổn Vương trở về Trảm Thiên hoang lĩnh được chưa?
Thanh Tước Vương đi về phía Ninh Tiểu Xuyên, dáng người nàng mảnh mai,
da thịt như tuyết trắng, thân thể yêu kiều mềm mại, thấp hơn Ninh Tiểu
Xuyên một cái đầu, thoạt nhìn giống như một thiếu nữ mười bốn, mười lăm
tuổi.
Nếu như nàng đi trên đường, nhất định sẽ có rất nhiều thúc thúc xấu xa muốn gạt nàng nhìn “cá vàng” (*) của mình.
(*) thằng nhỏ
Thế nhưng, nàng tuyệt đối không phải là một thiếu nữ ngây thơ vô tri, ngược lại thập phần thông minh.
Một khi làm nàng tức giận, như vậy thì thảm rồi, nhất định sẽ khiến cho đám người kia phải khóc thảm.
Có thể nói rằng, bên ngoài là thiếu nữ, nhưng bên trong là nữ vương.
- Liêu đâu rồi?
Ninh Tiểu Xuyên dò hỏi.
- Nó tiếp tục bế quan tu luyện rồi. Ngươi không cần quan tâm đến nó, ta
đã nói với nó rồi, ngươi là người của ta, nó chắc chắn sẽ không đối phó
với ngươi nữa.
Thanh Tước Vương vỗ vai Ninh Tiểu Xuyên, huênh hoang nói:
- Yên tâm, theo ta lăn lộn, không có kẻ nào dám ức hiếp ngươi đâu.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên không khỏi cảm thấy chán nản, không ngờ bản
thân lại để một nữ tử che chở, trong lòng có cảm giác như bản thân là
“trai bao” vậy.
Thế nhưng, không thể phủ nhận, lần này quả thật Thanh Tước Vương đã cứu hắn.
Không được.
Nhất định phải cố gắng tu luyện, nếu như không thể vượt qua Thanh Tước Vương thì thật quá mất mặt rồi.
Trong mắt Ninh Tiểu Xuyên, Thanh Tước Vương quả thật là một thiếu nữ còn chưa trưởng thành.
Ninh Tiểu Xuyên mím môi nói:
- Quan hệ giữa ngươi và Liêu là như thế nào?
- Quan hệ gì?
Thanh Tước Vương khẽ vuốt mũi, nói:
- Chính xác mà nói thì nó cũng là người của ta. Yên tâm đi, làm nam bộc
của ta, ta nhất định sẽ bảo kê ngươi. Còn ngây ra đó làm gì? Đi thôi,
ngươi không phải còn muốn trốn đấy chứ?
- Đương nhiên không phải, đi thôi!
Ninh Tiểu Xuyên thở dài một tiếng.
Trong lòng của hắn thầm nghĩ, phong thủy luân chuyển (*), tạm thời nhịn, đợi sau này tu vi cường đại, sẽ thu nàng ta làm nữ bộc vài ngày.
(*) ý nói trên đời không có gì là mãi mãi, sẽ có lúc thay đổi
Nam bộc không muốn trở mình thành chủ nhân thì không phải nam bộc tốt.
Đương nhiên, từ trước tới nay, Ninh Tiểu Xuyên chưa từng nhận mình là
nam bộc của Thanh Tước Vương, sở dĩ hắn theo Thanh Tước Vương đi vào
Trảm Thiên hoang lĩnh, là vì ba nguyên nhân: Thứ nhất, hắn muốn đi Trảm
Thiên hoang lĩnh thăm Tiểu Hồng và Tiểu Linh Nhi, xác nhận cuộc sống của chúng tại Trảm Thiên hoang lĩnh vẫn tốt đẹp.
Thứ hai, hắn dự định sẽ quay trở về Ngọc Lam Đế quốc.
Đã đi hơn hai năm, cũng đến lúc phải trở về rồi.
Thứ ba, cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất. Tu vi của Thanh Tước Vương
hiện nay rất mạnh, hắn hoàn toàn không thể chiến thắng, muốn trốn thoát
từ trong tay nàng, gần như là chuyện không thể.