Ninh Tiểu Xuyên có chút hối
hận là đã sử dụng thân phận thật tại Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng, sớm biết
như vậy thì đã dùng một cái tên giả rồi, tóm lại, lịch duyệt của mình
vẫn còn quá ít ỏi, nhận thức không đủ sâu đối với thế giới hiểm ác này.
Vương Vân Trùng thấy Ninh Tiểu Xuyên đang suy tư gì đó, cho rằng Ninh
Tiểu Xuyên đang nghĩ nên xử lý hắn thế nào, vì vậy lại cầu xin:
- Ninh Tiểu Xuyên huynh, thực ra chúng ta đều là cùng một loại người,
ngươi ở Kiếm Các Hầu Phủ bị gọi là “Ninh bệnh lao”, nhận hết khinh nhục. Mà ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, những người đó ở trước mặt gọi ta
là Vương Vân Trùng, sau lưng lại gọi ta là “Vương thanh lâu”. Ta thực ra là Vương đống phân a.
- Nếu ngươi là đống phân, làm sao còn có thể đi thanh lâu?
Ninh Tiểu Xuyên bật cười, đứng dậy, liền đi ra ngoài, để lại Vương Vân Trùng một mình quỳ trên mặt đất.
Ninh Tiểu Xuyên chẳng phải là người không hiểu lý lẽ, loại tiểu nhân vật như Vương Vân Trùng, chẳng qua chỉ là quân cờ bị người khác lợi dụng mà thôi, nếu thật sự đánh gãy hai chân, cắt đầu lưỡi của hắn, như vậy
chuyện này sẽ trở nên ồn ào.
Sau khi ồn ào, hoàn toàn không có lợi gì đối với Ninh Tiểu Xuyên.
Vương Vân Trùng giống như thoát lực, không biết bao lâu mới từ dưới đất
đứng dậy, biết Ninh Tiểu Xuyên đã bỏ qua cho mình, nhất thời liền có cảm giác như sống sót qua tai kiếp.
- Lần này ngươi thật quá đáng, thiếu chút nữa là ta cũng bị ngươi hại chết rồi.
Vương Thạch trầm mặt nói.
Vương Vân Trùng nói với vẻ cầu xin:
- Tam ca, ta cũng không biết tại sao Ninh Tiểu Xuyên lại đột nhiên biến
thành Dưỡng Tâm Sư, ba ngày trước, rõ ràng hắn vẫn còn là một tên ma
bệnh mà.
Vương Thạch nói:
- Còn một việc ta muốn nói cho ngươi biết, Ninh Hàn thật sự đã chết rồi, chuyện phát sinh vào hôm qua, chính là bị người của Phệ Huyết Ma Môn
giết chết.
Vương Vân Trùng vốn đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi nghe Vương
Thạch nói, chợt sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất, lắp bắp:
- Phệ… Huyết… Ma… Môn.
Vương Thạch cũng không phải là loại hoàn khố, mà là anh kiệt trong Thiên Tượng Hầu Phủ, làm việc cực kỳ nghiêm cẩn, nói:
- Ta đã điều tra qua hồ sơ của Ninh Tiểu Xuyên, mẫu thân của hắn lúc còn sống là người trong Ma môn, hơn nữa ở trong Ma môn còn có địa vị cực
cao.
Vương Vân Trùng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói:
- Vậy… Nói cách khác, là Ninh Tiểu Xuyên sai người trong Ma môn giết
Ninh Hàn? Tam ca, Tam ca, huynh nhất định phải cứu ta, Phệ Huyết Ma Môn
đều là những kẻ ăn thịt người, uống máu người, ta không muốn bị bọn hắn
ăn sống đâu.
- Haizz, sớm biết hôm nay thì lúc trước đừng làm. Ta không cứu được
ngươi, người có thể cứu được ngươi chỉ có Ninh Tiểu Xuyên. Cho dù hắn
không đối phó với ngươi, nhưng người trong Ma môn nhất định sẽ lấy mạng
ngươi.
Vương Thạch nói.
Vương Vân Trùng nói:
- Ta biết rồi, ta biết rồi, Ninh Tiểu Xuyên rất thích nhạc kỹ ngân bài
của Quan Ngọc Lâu, ta sẽ mua nhạc kỹ ngân bài đó tặng cho hắn để bồi
tội.
Vương Thạch lắc đầu thở dài, nếu không phải Vương Vân Trùng là thân đệ
đệ của hắn, hắn cũng lười nhúng tay vào chuyện này, liền gọi Vương Vân
Trùng lại, nhắc nhở:
- Ta đã hỏi thăm người của Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng rồi, Ninh Tiểu Xuyên
quả thật là một Dưỡng Tâm Sư, điều này nói rõ hắn vẫn luôn che giấu tu
vi của mình, rất có thể là một quân cờ do Phệ Huyết Ma Môn bố trí. Cho
nên chuyện của Ninh Tiểu Xuyên, tốt nhất là ngươi không lộ ra ngoài nửa
chữ, loại sự tình này không phải là trình độ mà chúng ta có thể chen
chân tham dự, tốt nhất là cái gì cũng không biết, như vậy mới bảo mệnh
được.
- Ta tuyệt đối kín miệng như bưng, nửa chữ cũng không dám nói.
Hai chân của Vương Vân Trùng đều run rẩy, cảm thấy việc trêu chọc Ninh
Tiểu Xuyên chính là chuyện ngu xuẩn nhất mà cả đời này hắn làm.
…
Đệ nhất Vương phủ của Ngọc Lam quốc, Kim Bằng vương phủ.
Kim Bằng vương phủ, rộng lớn khí thế, trên mặt đất lát từng khối ngọc
thạch phủ kín hành lang, xung quanh đều là kim trụ chống đỡ cả một tòa
cung điện to lớn, quả thực xa hoa không khác gì Đế cung.
Lúc này Hoa chấp sự đang ở trong Kim Bằng vương phủ, đem chuyện của Ninh Tiểu Xuyên bẩm báo lại cho Ngự Thiến Thiến.
Ngự Thiến Thiến mặc thanh la sam thêu chỉ vàng, vày dài nguyệt bạch sắc, dáng người tựa như huyền nguyệt, da thịt trắng bóng như ngọc, mặc dù
chỉ là một thiếu nữ, nhưng dung nhan lại khuynh quốc khuynh thành, đủ
khiến cho phần lớn nữ tử trong thiên hạ đều phải ghen tỵ.
Chỉ có Quận chúa của phủ đệ Vương Hầu mới có được loại khí chất này, nữ
tử của gia đình bình thường có lẽ cũng rất đẹp, nhưng tuyệt đối không có được khí chất thanh lịch cao quý như nàng.
- Trong một đêm luyện chế được mười gốc Dưỡng Tâm thảo, mỗi một gốc có
thể luyện chế ra bốn giọt Dưỡng Tâm dịch, quả thật là không thể tin nổi, đây chính là Dưỡng Tâm Sư tuyệt thế thiên tài mà. Võ Đạo Tâm Cung của
hắn tuyệt đối là Tâm Cung dị chủng, thường nhân căn bản không thể đạt
được trình độ này.
Trong đôi mắt sáng như sao của Ngự Thiến Thiến, chợt lóe lên một tia kinh ngạc.
Võ Đạo Tâm Cung của nàng cũng là Tâm Cung dị chủng, được gọi là “Tiên
Liên Tâm Cung”, trái tim hình dạng như một đóa hoa sen phỉ thúy, có thể
tản mát ra hương sen thơm ngát, da thịt còn trắng nõn hơn cánh sen, óng
ánh trong suốt, thân thể ngát hương.
Nàng cũng là Dưỡng Tâm Sư thiên tài, thế nhưng mỗi ngày cũng chỉ có thể
luyện chế được sáu gốc Dưỡng Tâm thảo mà thôi, còn lâu mới có thể đạt
tới trình độ khủng bố như Ninh Tiểu Xuyên.
Ngự Thiến Thiến cũng là
Dưỡng Tâm Sư thiên tài, thế nhưng mỗi ngày cũng chỉ có thể luyện chế
được sáu gốc Dưỡng Tâm thảo mà thôi, còn lâu mới có thể đạt tới trình độ khủng bố như Ninh Tiểu Xuyên.
Hoa chấp sự nói:
- Kẻ này quả thật rất tài năng, tiềm năng tương lai không thể đong đếm. Chẳng qua…
Ngự Thiến Thiến nói:
- Chẳng qua cái gì?
Hoa chấp sự khom người cúi đầu với Ngự Thiến Thiến, nói:
- Thuộc hạ đã tra qua thân thế của hắn, hắn chính là con cháu đời thứ tư của Kiếm Các Hầu Phủ, bởi vì trời sinh có tật nên không thể tu luyện
Huyền Khí Võ Đạo, vì vậy mới bị người khác gọi là Ninh bệnh lao, ở trong Kiếm Các Hầu Phủ không có địa vị. Nhưng sau khi ta tiếp xúc với hắn,
mới biết kẻ này không mắc bệnh lao, ngược lại còn là một tuyệt thế thiên tài, trong chuyện này hẳn là có ẩn tình gì đó.
Đôi mắt Ngự Thiến Thiến đột nhiên sáng lên, nói:
- Thì ra là hắn, ta đã nói là tên của hắn nghe rất quen tai mà.
- Trước kia Quận chúa đã biết hắn?
Hoa chấp sự hỏi.
Ngự Thiến Thiến lắc đầu, nói:
- Không biết, chỉ là ta đã nghe qua tên của hắn từ trong miệng của những thiên tài của các Vương Hầu khác, nghe nói hắn là con của một tuyệt đại thiên kiêu trong Kiếm Các Hầu Phủ, nhưng hổ phụ lại sinh khuyển tử,
trời sinh mắc bệnh lao, trở thành trò cười cho đám đệ tử Vương Hầu, cho
nên mới cảm thấy tên của hắn có chút quen tai.
Hoa chấp sự gật đầu nói:
- Phụ thân của Ninh Tiểu Xuyên đâu chỉ là tuyệt đại thiên kiêu, mười năm trước, hắn quả thực là nhân vật thịnh hành khắp toàn bộ Vương triều
Ngọc Lam, là tồn tại vô địch trong đám cùng lứa, ngay cả “Vân Trung Hầu” Nhạc Vũ Dương, người được xưng là Võ Tôn trẻ tuổi nhất cũng bốn lần
chiến bốn lần thất bại trong tay hắn. Đáng tiếc, mười năm trước đã xảy
ra một chuyện, khiến phụ thân và mẫu thân của Ninh Tiểu Xuyên đều chết
trong từ đường của Ninh gia.
- Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Ngự Thiến Thiến tò mò hỏi.
Hoa chấp sự lắc đầu nói:
- Chuyện này đã chấn động vào thời điểm đó, ngay cả Ma Tôn của Ma Môn
lục đạo cũng có quá nửa đi đến Hoàng thành, nhưng cụ thể là xảy ra
chuyện gì thì chỉ có lão nhân của Kiếm Các Hầu Phủ mới biết được, bọn họ chưa từng lộ ra ngoài một chữ. Mười năm trôi qua, chuyện này cuối cùng
cũng dần phai nhạt, bị mọi người lãng quên.
- Thú vị, thú vị, phụ thân chính là tuyệt đại thiên kiêu, con trai cũng
là tuyệt thế thiên tài, Kiếm Các Hầu Phủ này quả thật là nhân tài xuất
hiện lớp lớp. Nếu ta đoán không sai, danh hiệu “bệnh lao” của Ninh Tiểu
Xuyên, cũng chỉ là phương thức để giấu tai mắt người ngoài của Kiếm Các
Hầu Phủ mà thôi, trên thực tế, hắn là thiên chi kiêu tử chân chính.
Ngự Thiến Thiến nói.
Hoa chấp sự gật đầu:
- Thuộc hạ cũng cho là như vậy, dù sao thì loại tuyệt thế thiên tài
giống như Ninh Tiểu Xuyên, nếu thật sự bại lộ ra ngoài, khẳng định sẽ có người không để hắn trưởng thành. Kiếm Các Hầu Phủ làm vậy cũng là muốn
bảo hộ hắn. Quận chúa điện hạ, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?
Ngự Thiến Thiến chống cằm, hàng lông mi dài chớp chớp, nói:
- Nếu như hắn thật sự là tuyệt thế thiên tài, vậy thì chúng ta tất nhiên không thể để hắn rơi vào tay người khác, chúng ta cũng tận lực giữ kín
bí mật này, đừng để cho hai đại Dưỡng Tâm Điện khác biết được. Đãi ngộ
của hắn… cũng trực tiếp tăng lên tiêu chuẩn Dưỡng Tâm Sư trung cấp đi.
- Thuộc hạ hiểu rồi.
Hoa chấp sự vốn định đem chuyện Vương Vân Trùng báo lại cho Ngự Thiến
Thiến, nhưng nghĩ lại thì chuyện này thật sự quá nhỏ nhặt, không tiện
quấy nhiễu Quận chúa điện hạ, vì thế mới cung kính lui xuống.
Ngón tay ngọc của Ngự Thiến Thiến khẽ vuốt tóc, trong lòng càng thêm tò
mò về Ninh Tiểu Xuyên, không chỉ thân thế của hắn, mà còn có thiên thú
siêu việt thường nhân và danh hiệu “Ninh bệnh lao” này.
- Lại thêm một người thú vị rồi, có thời gian có lẽ nên tự mình đến Kiếm Các Hầu Phủ gặp hắn.
Trong lòng Ngự Thiến Thiến nghĩ vậy.
Đương nhiên, ý niệm này chỉ lướt qua đầu nàng một thoáng, sau đó, nàng lại dấn thân vào chuyện trọng yếu khác.
Ninh Tiểu Xuyên ở trong mắt nàng, cũng chỉ là một thiên tài tương đối
đặc thù mà thôi, mà Kim Bằng vương phủ, không thiếu nhất chính là thiên
tài.