- Cộc cộc…
Trong bóng tối, vang lên tiếng bước chân nặng nề.
La Mục Phong cầm theo chiến đao đẫm máu, từ trong bóng tối đi ra, trong mắt mang theo sát ý, lạnh lùng nói:
- Hầu gia, đừng hét nữa, xung quanh đã bị Huyền Khí Võ Đạo của ta phong bế, cho dù ngươi có hét lớn hơn thì cũng không có người nghe thấy đâu.
- La Mục Phong, ngươi thật to gan. Ngươi chẳng lẽ dám giết bổn Hầu sao? Thiếu niên quý tộc đứng trên xa giá, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào.
La Mục Phong mặc khải giáp nặng nề, Huyền Khí trong cơ thể tràn ra, sau lưng ngưng tụ thành một cái hư ảnh mãnh thú hung lệ, trầm giọng nói:
- Đêm nay, nếu không phải vì ngươi, Tam ca, Tứ ca, Ngũ ca của ta cũng đã không chết. Cũng chính vì ngươi mà Vân Trung Hầu của ta mới tổn thất nặng nề, hao tổn ba viên đại tướng, ngươi cảm thấy ngươi không đáng chết sao?
Thiếu niên quý tộc cười ha hả.
- Ngươi đang cười cái gì?
- Ta cười ngươi không dám tìm Xuyên công tử báo thù, ngược lại chạy tới giết ta. Thiên hạ còn chuyện gì đáng cười hơn nữa?
Thiếu niên quý tộc nói.
La Mục Phong nhếch mép, nói:
- Xuyên công tử là cái khỉ gì? Hầu gia chúng ta giá lâm, còn không phải hắn đã chạy trốn sao? Hắn không bị ta tìm thấy cũng may, nếu như bị ta tìm được…
Thanh âm của La Mục Phong đột nhiên ngưng bặt, hắn cảm thấy có người ở sau lưng, liền xoay người lại.
Một nam tử đeo mặt nạ vàng, không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng hắn.
Sắc mặt La Mục Phong lập tức đại biến.
- La tướng quân quả là hào khí, nếu như ta bị ngươi tìm được thì ngươi muốn làm gì?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Nhìn thấy Xuyên công tử xuất hiện, thiếu niên quý tộc lập tức mừng rỡ, trong lòng kích động không thôi, không giống như nhìn thấy cự đầu tà đạo, ngược lại càng giống như nhìn thấy đại anh hùng trong lòng.
La Mục Phong biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Xuyên công tử, liền nhìn quanh bốn phía, hàm răng cắn chặt, ném chiến đao trong tay bay ra ngoài, sau đó, bàn chân hắn đạp mạnh một cái, nhảy lên một tòa cổ lâu trên đường phố, chân đạp cổ lâu mà bỏ trốn.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ động ngón tay, liền đánh gãy thanh chiến đao thành chín đoạn.
Vụt...
Ninh Tiểu Xuyên chỉ trong nháy mắt đã nhảy lên đỉnh đầu La Mục Phong, ngưng tụ ra một thanh Huyền Khí kiếm, một kiếm bổ xuống, chẻ thân thể La Mục Phong thành hai nửa.
Thân thể La Mục Phong rơi xuống, lập tức nện sập một cái nóc nhà.
Lại một vị Vân Trung Hổ Tướng vẫn lạc.
Ninh Tiểu Xuyên thu lại Huyền Khí kiếm, liền muốn rời đi.
- Chờ chút, Xuyên công tử, Xuyên công tử, ngươi có thể thu ta làm đồ đệ được không?
Thiếu niên quý tộc khập khiễng đuổi theo.
Ninh Tiểu Xuyên dừng bước, ánh mắt nhìn chăm chú về phía thiếu niên quý tộc vẫn còn rất ngây ngô, khẽ nhíu mày, nói:
- Hiện nay ngươi bao nhiêu tuổi?
- Mười ba tuổi.
Thiếu niên quý tộc đáp.
- Mười ba tuổi mà chỉ mới tu luyện đến Huyền Khí cảnh tầng thứ ba, hơn nữa ngươi còn là Hầu gia của một tòa Hầu Phủ, khẳng định không thiếu tài nguyên tu luyện. Dưới tình huống không thiếu tài nguyên tu luyện, vậy mà tu vi lại thấp như vậy, điều này chứng tỏ ngươi không có thiên tư tu võ. Không có thiên tư tu luyện thì tại sao ta phải thu ngươi làm đồ đệ?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Thiếu niên quý tộc nói:
- Bởi vì ta ghét Vân Trung Hầu, ta thấy ngươi cũng ghét hắn, ngươi thu ta làm đồ đệ, ta có thể giúp ngươi đối phó hắn.
Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc, nói:
- Ngươi thấy ta ghét hắn?
Thiếu niên quý tộc nói:
- Nếu ngươi không ghét hắn, tại sao phải liên sát bốn vị đại tướng của Vân Trung Hầu Phủ? Cho dù ngươi là cự đầu tà đạo thì cũng sẽ không vì một chuyện nhỏ như vậy mà đắc tội với đại địch như Vân Trung Hầu. Ngươi nói đúng không?
- Có chút đạo lý.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Vậy tại sao ngươi lại nhất định phải bái ta làm thầy? Một vị Hầu gia triều đình lại bái một cự đầu tà đạo làm thầy, ngươi không sợ sẽ bị tiền bối trong Hầu Phủ tẩy chay sao?
Thiếu niên quý tộc siết chặt nắm đấm, cắn môi nói:
- Ta vốn cũng không muốn trở về tòa Hầu Phủ đó nữa rồi, lại càng không muốn làm một tên Hầu gia phế vật nữa.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy mấy phần bóng dáng của mình trên người thiếu niên này, vỗ vai hắn nói:
- Tiểu quỷ, có phải ngươi luôn bị người trong Hầu Phủ cười nhạo, bị người khác xem thường không? Cho dù thân là Vương Hầu, cũng không chiếm được sự tôn trọng của người khác?
Thiếu niên quý tộc cay đắng nói:
- Nào chỉ là người trong Hầu Phủ, toàn bộ người trong Hoàng thành, e rằng đều đang cười nhạo ta.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Nguyên nhân chủ yếu là vì tu vi Võ Đạo của ngươi không đủ cao, nếu như ngươi có tu vi cường đại, còn kẻ nào dám cười nhạo ngươi nữa? Có ai dám không tôn kính ngươi?
- Nói như vậy là ngươi đáp ứng thu ta làm đồ đệ?
Thiếu niên quý tộc mừng rỡ nói.
Ninh Tiểu Xuyên không nói là đáp ứng, cũng không nói là không đáp ứng, chỉ nói:
- Rời khỏi nơi này trước, ta cảm thấy có cao thủ đang đến đây.
Ninh Tiểu Xuyên nghe thấy thanh âm xé gió, tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã vượt qua mấy dặm, tuyệt đối là cao thủ hàng đầu.
- Nhất định là người của Vân Trung Hầu Phủ đến truy sát ngươi. Đến nhà của ta, Vân Trung Hầu cho dù có to gan hơn thì cũng không dám xông vào nhà của ta.
Thiếu niên quý tộc nói.
Ninh Tiểu Xuyên nhấc thiếu niên quý tộc lên, thân hình khẽ động, liền biến mất trong bóng đêm mông lung.
Không lâu sau, thiếu niên quý tộc dẫn Ninh Tiểu Xuyên đến một tòa phủ đệ hoa lệ, trên đại môn treo một tấm biển nạm vàng, phía trên đúc bốn chữ lấp lánh – Tề Thiên Hầu Phủ.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm bốn chữ lớn này, khẽ dừng bước, kinh ngạc nói:
- Ngươi là Hầu gia của Tề Thiên Hầu Phủ?
Tề Thiên Hầu Phủ cũng là một trong mười bốn Hầu Phủ thế tập, truyền thừa gần ngàn năm, là tồn tại có cấp bậc sánh ngang với Kiếm Các Hầu Phủ.
Tại một vài thời điểm trong lịch sử, Tề Thiên Hầu Phủ thậm chí còn quyền khuynh triều chính, có thể uy hiếp đến cả ngôi vị Đế Hoàng của Thánh Thượng, là thế lực đỉnh cao trong các đại Hầu Phủ.
Đương nhiên, khiến Ninh Tiểu Xuyên khiếp sợ nhất không phải là điều này, mà là thân phận của thiếu niên này.
Nếu như hắn là Hầu gia của Tề Thiên Hầu Phủ, như vậy mẹ của hắn chẳng phải là…
- Két…
Đúng lúc này, đại môn Hầu Phủ mở ra, một đội hộ vệ mặc trọng giáp màu đen từ bên trong lao ra, chừng 80 vị cao thủ Võ Đạo, đứng thành hai nhóm, dàn sẵn trận địa đón địch, nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm.
Bầu không khí của Tề Thiên Hầu Phủ đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Ngay sau đó, một mỹ phụ nhân cung trang chừng hai mươi tuổi, được một đám thị nữ vây quanh, từ trong đi ra, lụa dài kéo lê trên đất, ung dung hoa quý, quả thực xinh đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành.
Trên người nàng mang theo một luồng khí chất cao nhã phú quý, so với thiên nữ của Hoàng gia, còn xinh đẹp hơn vài phần, dáng người tinh tế tựa như vành trăng, có vài phần mỹ cảm mông lung.
- Danh nhi, ngươi trở về rồi, ai đánh ngươi bị thương thành như vậy?
Ngân Trì phu nhân chậm rãi đi tới, trong mắt đầy vẻ ân cần, tràn ngập nhu tình nữ tử.
Nàng duỗi cánh tay trắng muốt ra, cầm một chiếc khăn lụa, muốn lau sạch vết thương trên mặt Tề Danh.
- Ta không sao, không cần người quan tâm.
Tề Danh hung hăng trợn mắt nhìn Ngân Trì phu nhân, sau đó kéo Ninh Tiểu Xuyên đi vào trong Tề Thiên Hầu Phủ.
Cánh tay Ngân Trì phu nhân dừng lại giữa không trung, bờ môi đỏ mọng khẽ mấp máy, trong đôi mắt như ngập sương mờ. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng trên bầu trời, mở to hai mắt, để cho nước mắt chảy ngược vào trong hốc mắt.
- Phu nhân.
Thị nữ xinh đẹp ở sau lưng ân cần hỏi thăm.
- Không có gì, về Hầu Phủ.
Ngân Trì phu nhân thu hồi thương cảm trong lòng, nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Tiểu Xuyên, đôi mắt sáng ngời lộ vẻ nghi hoặc, tại sao Xuyên công tử lại ở cùng một chỗ với Danh nhi?:
Thế cục trong Hoàng thành thay đổi bất thường, chỉ trong vòng một ngày, Vân Trung Thập Nhị Hổ đã chết mất bốn người, chấn động triều dã. U Linh sơn trang thoáng cái đã chọc giận rất nhiều Vương Hầu trong triều đình.
Vân Trung Hầu điều khiển quân đội gác thành, tìm kiếm Xuyên công tử khắp nơi, khiến dư luận trở nên xôn xao.
Ninh Tiểu Xuyên thì tạm thời ở lại Tề Thiên Hầu Phủ, trước mắt hắn muốn nhìn thấy rõ thế cục Hoàng thành, đồng thời cũng muốn điều tra xem Thiên Niên Cổ Ma có phải đã rời khỏi Hoàng thành hay không?
Thiên Niên Cổ Ma chính là uy hiếp lớn nhất của Ninh Tiểu Xuyên hiện nay, nếu như đối phương chưa rời khỏi Hoàng thành, vậy thì Ninh Tiểu Xuyên cũng không dám dùng chân thân xuất hiện dưới tầm mắt mọi người, chỉ có thể âm thầm ẩn núp.
Bất luận là Quan Ngọc Lâu hay là Tề Thiên Hầu Phủ, đều là những nơi ẩn thân rất tốt.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tìm hiểu khẩu quyết "Thiên Địa Huyền Khí" tầng thứ tám.
Một khi luyện thành tầng thứ tám, liền có thể đạt được tốc độ hấp thu Huyền Khí gấp 128 lần, thi triển lực lượng Ma kiếm, thậm chí còn có thể thôn phệ được tinh lực của một vị Võ Tôn.
Nếu như tu vi của Ninh Tiểu Xuyên chưa đạt tới tầng thứ tám, thì tốc độ hấp thu chỉ gấp 64 lần, nếu dám dùng Ma kiếm thôn phệ tinh lực Võ Tôn, e rằng chỉ có con đường chết.
Nói cách khác, nếu như tu luyện thành "Thiên Địa Huyền Khí" tầng thứ tám, Ninh Tiểu Xuyên có thể dưới tình huống xuất kỳ bất ý, đánh gục một vị Võ Tôn.
Đương nhiên, mỗi một tầng "Thiên Địa Huyền Khí" đều cực kỳ khó luyện, nếu như thời cơ chưa đến, cho dù có tu luyện mười năm, cũng chưa chắc có thể luyện thành tầng thứ tám.
"Thiên Địa Huyền Khí" tầng thứ tám so với tầng thứ bảy còn khó hơn gấp mười lần, Ninh Tiểu Xuyên tìm hiểu suốt hai ngày, cũng không rõ ý tứ của những khẩu quyết này, thực tại quả thật cay đắng gian nan.
- Công tử, phu nhân nhà chúng ta muốn gặp ngươi.
Thanh âm ôn nhu của một thiếu nữ, vang lên ngoài cửa.
Ninh Tiểu Xuyên đình chỉ tu luyện, mở mắt ra, nhìn chằm chằm ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Không ngờ đã tu luyện cả đêm.
Ninh Tiểu Xuyên sớm đã dự liệu được là Ngân Trì phu nhân nhất định sẽ tìm hắn.
Đối với yêu nữ như Ngân Trì phu nhân, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn chút sợ hãi, đối mặt với nàng, quả thực còn áp lực hơn cả đối mặt với Võ Tôn.
Nếu như đã ở Tề Thiên Hầu Phủ, vậy thì sớm muốn cũng phải đối mặt với nàng thôi.
Ninh Tiểu Xuyên mang mặt nạ vàng lên, mở cửa ra, nói:
- Phu nhân nhà các ngươi chẳng lẽ muốn thiết yến khoản đãi ta?
Thị nữ kia bật cười một tiếng, nói:
- Ngươi đã cứu được tính mạng của Hầu gia, phu nhân tất nhiên sẽ khoản đãi ngươi thật tốt.
Thị nữ dẫn Ninh Tiểu Xuyên vào một tòa biệt viện tao nhã lịch sự, xung quanh trồng hoa mai, dọc theo đường đi là một hồ nước, tiến vào một tòa lầu các đỏ thắm.
Ngân Trì phu nhân mặc sa y tơ lụa mỏng manh, nửa ngồi trên ghế, xuyên qua sa y, có thể mơ hồ nhìn thấy nàng mặc một cái yếm hồng bó sát người.
Trên mặt đất, đặt một cái bàn lớn, trên bàn là một bình rượu ngon và hai chén rượu.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một mùi hương thơm nhàn nhạt.
- Mời ngồi.
Thanh âm Ngân Trì phu nhân nhỏ nhẹ nói, hàng lông mi kẻ đen, đôi mắt như hổ phách, da thịt tinh tế tỉ mỉ như ngọc, vô cùng mịn mạng, cánh tay như ngó sen, lộ ra nụ cười dụ người.
Nụ cười kia ngàn vạn mị thái, quả thực có thể điên đảo chúng sinh.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ mím môi, liền ngồi xuống, nói:
- Phu nhân, đây là?
Ngân Trì phu nhân mỉm cười không nói, nhẹ nhàng phất tay, để cho hai thị nữ trong lầu các lui xuống.
Ninh Tiểu Xuyên đã gặp qua không ít cảnh tượng hoành tráng, nhưng lúc này, hắn không lại không khỏi cảm thấy khẩn trương, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lớn.