Thần Ma Thiên Tôn

Chương 389: Chương 389: Ngày quyết chiến




Ninh Tiểu Xuyên quyết định, nhất định phải giết Nhạc Vũ Dương trên đường trở về Hoàng thành, không thể để cho hắn tiến vào Hoàng thành, lại càng không thể để cho hắn tiết lộ thân phận Xuyên công tử của mình.

Chiến lực của Song Đầu Thạch Thú có thể sánh ngang Võ giả Địa Tôn cảnh tầng thứ năm, tốc độ phi hành càng nhanh đến kinh người, đôi cánh bằng đá sải ra hơn 100 mét, quả thực tốc độ có thể sánh ngang cùng Long tộc.

- Ninh Tiểu Xuyên, cho ta một kiện Huyền Khí thất phẩm, ta sẽ giúp ngươi trảm sát Nhạc Vũ Dương.

Thanh âm của Thiên Đế Nhận vang lên.

- Được.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không muốn để cho nhiều người biết được thân phận “Xuyên công tử”, vì vậy liền thu Ma kiếm lại, lấy “Tử Vân phi kiếm” mà ngày trước đoạt được từ chỗ Diệp Nam Thiên, giao cho Thiên Đế Nhận.

Bây giờ trên người Ninh Tiểu Xuyên có rất nhiều Huyền Khí thất phẩm, cho nên cũng không ngại giao dịch với Thiên Đế Nhận.

Dùng một kiện Huyền Khí thất phẩm để đổi lấy tính mạng của Nhạc Vũ Dương, như vậy cũng có lợi rồi.

Liên tiếp đuổi hơn một ngày hai đêm, cuối cùng cũng đi ra ngoài Hoàng thành.

Tu vi Võ Đạo của Vân Trung Hầu cực cao, cũng tu luyện ra Thần Thông tốc độ, bởi vậy cho nên đã tiến vào Hoàng thành trước một bước.

Hai đội quân sĩ thủ hộ cửa thành, nhìn thấy một đầu thạch thú cực lớn từ trên bầu trời đáp xuống, đều sợ hãi la hét.

Khí tức khổng lồ từ trên người thạch thú truyền ra, khiến cho toàn thân bọn hắn run rẩy, đôi cánh bằng đá che kín cả mặt trời, để lại một cái bóng râm cực lớn trên mặt đất.

- Người nào? Hoàng thành là trọng địa, không thể tùy ý xông loạn.

Một đám quân sĩ mặc thiết giáp đứng trên tường thành, kéo căng Xạ Thần Nỏ, nhắm ngay vào Song Đầu Thạch Thú.

Quân đội thủ hộ Hoàng thành đã được lệnh giới nghiêm, phàm là kẻ nào dám cường hành xông vào Hoàng thành, đều sẽ bị xử tử.

- Tránh ra cho ta!

Ninh Tiểu Xuyên không có thời gian nói nhảm cùng một họ, cánh tay của hắn vung lên, một loạt thiểm điện bay ra ngoài, bổ lên người đám quân sĩ, khiến cho toàn thân bọn hắn bốc lên khói xanh, ngã gục xuống đất.

Grào...

Song Đầu Thạch Thú hét dài một tiếng, trực tiếp bay vào Hoàng thành.

- Toàn lực cảnh giới, toàn lực cảnh giới, có cường giả Võ Đạo thân phận không rõ xông vào Hoàng thành.

Quân doanh cửa thành bắc đều loạn lên, tưởng rằng Ma Môn đánh vào Hoàng thành, chuẩn bị mở ra trận pháp thủ hộ cửa thành.

- Sợ cái gì? Đó là Ninh Tiểu Xuyên của Kiếm Các Hầu Phủ, không phải là ma nhân Ma Môn.

Tên Thống lĩnh hộ vệ quân của cửa thành bắc chậm rãi đi tới, quát lớn với đám quân sĩ đang hỗn loạn, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Song Đầu Thạch Thú đã bay đi xa, lẩm bẩm nói:

- Thật là kỳ quái, Vân Trung Hầu vừa mới trở về Hoàng thành thì Ninh Tiểu Xuyên cũng cấp tốc trở về, nhìn bộ dáng này của hắn giống như muốn giết người vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ừm, tốt nhất vẫn nên lập tức truyền tin tức này cho Vương gia thì hơn.

Thống lĩnh hộ vệ quân cửa thành bắc, tên là Triệu Ngôn, là người của Đại Kim Bằng Vương Phủ.

Hắn lấy một cái ngọc giản từ trong tay áo ra, ghi lên trên đó một loạt văn tự, sau đó lấy một viên Huyền thạch khảm vào chỗ lõm trên ngọc giản.

Ngọc giản lập tức xuất hiện đường vân trân pháp, hóa thành một đạo bạch quang bay đi.

Ngọc giản nhanh chóng bay đi, chỉ trong chớp mắt đã bay vào Đại Kim Bằng Vương Phủ, rơi vào tay Đại Kim Bằng Vương.

Sau khi Nhạc Vũ Dương tiến vào Hoàng thành, liền đi thẳng tới Đế cung, chỉ cần truyền tin tức Ninh Tiểu Xuyên là Xuyên công tử cho Ngọc Lam Đại Đế, Ngọc Lam Đại Đế nhất định sẽ giết chết Ninh Tiểu Xuyên.

Hắn tự tin rằng mình có thể giết được Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng, giết một Ninh Tiểu Xuyên thì có ý nghĩa gì? Chỉ khi Ngọc Lam Đại Đế hạ lệnh xử tử toàn bộ tộc nhân Kiếm Các Hầu Phủ, thì đó mới là chuyện khiến lòng người thoải mái a.

Nhạc Vũ Dương còn chưa tiến vào Hoàng thành, đã bị một chiếc xa giá thanh đồng cực lớn ngăn cản ở cung điện.

Một lão giả tầm sáu mươi tuổi mở cửa sổ ra, lộ ra gương mặt nhăn nheo, cười nhạt với Nhạc Vũ Dương một tiếng, nói:

- Hầu gia, muốn đi đâu vậy?

Nếu như người khác dám cản hắn lúc này, Nhạc Vũ Dương đã sớm xé xác đối phương rồi.

Thế nhưng, sau khi nhìn thấy lão giả này, Nhạc Vũ Dương liền dừng bước, kìm chế tâm tình, nói:

- Bổn Hầu có chuyện quan trọng cần tiến cung diện thánh, Thanh Bằng Hầu, kính xin nhường lối.

Lão giả cười nói:

- Thật đúng lúc, Vương gia cũng có chuyện quan trọng muốn gặp ngươi, bây giờ đã tới Vân Trung Hầu Phủ đợi Hầu gia, hi vọng Vân Trung Hầu đừng để Vương gia đợi lâu a.

- Sau khi bổn Hầu tiến cung diện thánh, tự nhiên sẽ lập tức trở về Hầu Phủ tiếp đãi Vương gia, kính xin Vương gia chờ đợi ở Hầu Phủ một lát.

Vân Trung Hầu cảm thấy sự tình rất quái dị.

Hắn và Đại Kim Bằng Vương rất ít khi lui tới, tại sao hết lần này tới lần khác, Đại Kim Bằng Vương lại muốn gặp hắn vào lúc này?

Lão giả hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ý của Vân Trung Hầu là chuyện của Vương gia không trọng yếu bằng chuyện của ngươi?

Vân Trung Hầu đã không thể nhịn được nữa, nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể hoàn toàn bộc phát, dự định cường hành xông qua.

Thanh Bằng Hầu lạnh lùng cười, cánh tay khô quắt vung lên, Huyền Khí thiên địa trong không khí lập tức bất động, toàn bộ không gian giống như đều bị phong ấn.

Vân Trung Hầu chỉ cảm thấy thân thể mình giống như bị đông cứng thành băng, áp lực từ bốn phương tám hướng truyền đến, đè ép lên thân thể của hắn.

Trong lòng hắn thầm giật mình, lão già Thanh Bằng Hầu này quả nhiên đáng sợ, không hổ là đệ nhất cao thủ dưới trướng của Đại Kim Bằng Vương. Nếu bây giờ đại chiến với hắn, không chỉ trì hoãn thời gian, ngược lại còn chọc phải một đại địch, không phải lựa chọn sáng suốt a.

Sau khi Vân Trung Hầu cân nhắc lợi hại, cuối cùng vẫn thu hồi nguyên khí Võ Đạo, nói:

- Được rồi, vậy bổn Hầu sẽ đi gặp Vương gia.

- Vương gia nếu biết Vân Trung Hầu thức thời như thế, nhất định sẽ rất cao hứng.

Thanh Bằng Hầu cười nhạt một tiếng, đóng cửa sổ lại, xa giá từ từ rời đi.

Vân Trung Hầu còn chưa dám đắc tội với Đại Kim Bằng Vương, đành phải quay về Hầu Phủ trước, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù Đại Kim Bằng Vương đối địch với Thánh Thượng ở khắp nơi, thế nhưng, tại phương diện nguy hại đến giang sơn xã tắc, Đại Kim Bằng Vương cũng sẽ không do dự mà loại bỏ tiềm ẩn uy hiếp.

Nếu như đem tin tức Kiếm Các Hầu Phủ âm thầm thành lập U Linh sơn trang, nói cho Đại Kim Bằng Vương biết, có lẽ Đại Kim Bằng Vương sẽ lập tức ra tay đối phó với Kiếm Các Hầu Phủ.

Đại Kim Bằng Vương Phủ vốn có giao hảo với Kiếm Các Hầu Phủ, nếu như có thể nhìn thấy hai nhà bọn họ lục đục, cho dù Đại Kim Bằng Vương Phủ có thể trấn án được Kiếm Các Hầu Phủ thì nhất định cũng sẽ hao binh tổn tướng, điều này đối với Thánh Thượng mà nói, tuyệt đối là một chuyện đáng vui mừng, nói không chừng còn vì vậy mà phong cho ta thành Vương khác họ.

Nghĩ tới đây, trên mặt Vân Trung Hầu đột nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ dữ tợn, quả thật không thể chờ được muốn trở về Vân Trung Hầu Phủ thật nhanh.

Thế nhưng, khi hắn trở về Vân Trung Hầu Phủ, lại không nhìn thấy Đại Kim Bằng Vương đâu.

Phành...

Vân Trung Hầu lửa giận ngập trời, vỗ ra một chưởng, đánh nát một hòn giả sơn, quát:

- Đáng giận, Đại Kim Bằng Vương cũng dám lường gạt bổn Hầu.

Bên ngoài Hầu Phủ, vang lên một tiếng thét dài kinh thiên động địa:

- Nhạc Vũ Dương, ra chịu chết đi!

Ầm...

Mặt đất chấn động mãnh liệt, thân hình Song Đầu Thạch Thú giống như một tòa núi nhỏ rơi xuống, bốn cái chân cực lớn giẫm nát đường cái, lưu lại bốn cái hố lớn trên mặt đường.

Ninh Tiểu Xuyên từ trên lưng Song Đầu Thạch Thú nhảy xuống, trực tiếp lao về phía Vân Trung Hầu Phủ.

- Nơi này là Vân Trung Hầu Phủ, kẻ nào dám xông vào?

Một đám quân sĩ từ trong Hầu Phủ lao ra, trong tay cầm trường thương hàn thiết sắc bén, nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm.

Nơi này chính là trọng địa Hoàng thành, dưới chân thiên tử, kẻ nào lớn gan tới mức dám giết Vân Trung Hầu quyền cao chức trọng chứ? Quả thực là coi trời bằng vung.

Một Võ giả niên kỷ có vẻ lớn, liền nhận ra Ninh Tiểu Xuyên, lập tức trầm giọng nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi muốn gì?

Vị Võ giả này tên là Lâu Cốc Ngôn, xếp hạng nhất trong Vân Trung Thập Nhị Hổ Tướng, tu vi Võ Đạo tương đối thâm hậu, đã đạt tới cảnh giới Thoát Tục tầng thứ chín.

Ninh Tiểu Xuyên cầm theo Thiên Đế Nhận xông vào, trên người phát ra một luồng khí thế bá đạo, trực tiếp tiến vào trong Vân Trung Hầu Phủ.

Hắn cảm nhận được Nhạc Vũ Dương đang ở trong Hầu Phủ, trong lòng thầm nghĩ, Nhạc Vũ Dương không lập tức đi bẩm báo chuyện cho Ngọc Lam Đại Đế, thật đúng là quái sự.

Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên không rõ Vân Trung Hầu đang có chủ ý gì, thế nhưng hôm nay hắn nhất định phải xông vào Vân Trung Hầu Phủ, không kẻ nào có thể ngăn được hắn.

- Cút ngay!

Ninh Tiểu Xuyên giẫm một cước trên mặt đất, một luồng nguyên khí thiểm điện lập tức tràn vào lòng đất.

Ầm ầm ầm...

Bên ngoài Vân Trung Hầu Phủ, hơn 50 bậc thang đá đều bị chấn nát, một luồng nguyên khí Võ Đạo cường đại đụng lên người Lâu Cốc Ngôn, khiến cho tên đứng đầu Vân Trung Hổ Tướng lập tức bay ngược ra ngoài, thân thể đâm vào đại môn, trong miệng không ngừng hộc ra máu tươi.

Võ giả khác thì lại càng thảm hơn, đồng loạt bay ra ngoài, nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Trước mặt Võ Tôn, chiến lực của bọn họ quả thật không chịu nổi một kích.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại cường hành xông vào Vân Trung Hầu Phủ, còn tuyên bố muốn giết Vân Trung Hầu.

Lúc Ninh Tiểu Xuyên ngồi trên Song Đầu Thạch Thú bay trở về Hoàng thành, cũng đã kinh động rất nhiều người, cho nên có không ít cường giả Võ Đạo đều tụ tập bên ngoài Vân Trung Hầu Phủ, muốn xem xem Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc muốn làm gì?

- Nghe nói Kiếm Các Hầu Phủ và Vân Trung Hầu Phủ vẫn luôn không hợp, nói không chừng hai đại Hầu Phủ thật sự muốn khai chiến rồi.

- Cho dù muốn khai chiến thì Kiếm Các Hầu Phủ cũng phải phái thêm một ít cường giả đến đây mới đúng, bây giờ một mình Ninh Tiểu Xuyên đơn thương độc mã giết vào, chẳng lẽ không sợ bị cao thủ của Vân Trung Hầu Phủ vây công sao? Đây là một tòa Hầu Phủ phòng thủ rất kiên cố a, không phải chỉ bằng vào lực lượng của một người là có thể công phá được.

Lúc mọi người đang xôn xao nghị luận thì Ninh Tiểu Xuyên đã một đao chém bay đầu Lâu Cốc Ngôn ra ngoài, một cước giẫm nát đại môn của Vân Trung Hầu Phủ, đạp trên ngói vụn, từng bước giết vào trong Hầu Phủ.

Mỗi bước đi của hắn, đều có rất nhiều thi thể ngã trong vũng máu, máu chảy thành một dòng suối nhỏ.

Xem ra không phải là nói giỡn, mà là thực sự đại khai sát giới rồi.

Phía xa xa, Đại Kim Bằng Vương đứng trên Quan Tinh đài, nhìn về phía Vân Trung Hầu Phủ, con ngươi thâm thúy có chút co rút lại.

Trong lòng hắn cảm thấy rất nghi hoặc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không ngờ có thể khiến cho một người luôn trầm ổn, tỉnh táo như Ninh Tiểu Xuyên, lại giống như mất đi lý trí mà giết vào Vân Trung Hầu Phủ?

- Vương gia, tại sao Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Vũ Dương lại bỗng nhiên huyên náo như vậy? Nhìn bộ dạng của Ninh Tiểu Xuyên lúc này, có lẽ là không chết không thôi với Nhạc Vũ Dương a.

Thanh Bằng Hầu nói.

Đại Kim Bằng Vương cười đầy thâm ý, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Vũ Dương từ hơn mười năm trước đã có đại thù, chẳng qua bổn Vương cũng không nghĩ ra, Ninh Tiểu Xuyên vốn là một người rất tỉnh táo, trầm ổn, đã ẩn nhẫn hơn mười năm, tại sao lại đột nhiên liều mạng muốn giết Vân Trung Hầu?

Thanh Bằng Hầu nói:

- Theo thuộc hạ thấy, cừu hận của Ninh Tiểu Xuyên đã tích lũy một thời gian dài, đã bành trướng tới cực điểm, bây giờ tu vi Võ Đạo của hắn đại tăng, đủ để sánh ngang với Nhạc Vũ Dương rồi. Nếu đã có tu vi Võ Đạo cường đại làm chỗ dựa, hắn cũng không muốn tiếp tục ẩn nhẫn nữa. Hôm nay, chính là lúc Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Vũ Dương quyết chiến a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.