Thanh Tước Vương nói:
- Bản vương trước giờ không quá bận tâm số lượng mà chỉ chú trọng chất
lượng. Ta bắt ba người này ngang bằng chúng bắt ba trăm vạn người. Ngân
Tố, ngươi đưa hai bọn chúng xuống nhốt cùng tên hoà thượng đã bắt mấy
hôm trước. Đến Yêu Hoàng Tế Điển thì đưa ba bọn chúng ra là được. Ninh
Tiểu Xuyên, bản vương biết ngươi rất giảo hoạt, đừng có chạy trốn, nếu
không ta chặt gãy chân ngươi!
Yêu nữ tóc bạc cũng không nói nhiều, dẫn Ninh Tiểu Xuyên và Hoa Thanh
Liên tới một tòa yêu tháp được bao bọc bởi trận pháp nhốt trong đó.
Vào trong yêu tháp là nghe thấy tiếng mộc ngư, còn có cả tiếng hòa thượng niệm kinh.
- A di đà Phật! Ninh thí chủ, sao ngươi cũng bị nhốt vào đây vậy?
Hòa thượng kia nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên thì ngưng việc gõ mộc ngư lại, hai tay chắp vào nhau nói.
Ninh Tiểu Xuyên định thần lại nhìn, vị đại hòa thượng đang ngồi trong
đống cỏ kia rất quen, mặc một bộ áo tăng đầy miếng vá, hai chân đi dép
cỏ, người mập mạp, tai to, mặt gian xảo.
Không phải Đàn Càn hòa thượng đó sao!
- Đại sư, sao ngươi cũng bị Thanh Tước Vương nhốt vậy?
Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc.
Đàn Càn hòa thượng thở dài:
- Đừng nhắc nữa! Thanh Tước Vương nói ngươi đắc tội với cô ta, cô ta
muốn bắt hết những người ngươi quen biết làm tế phẩm. Lão nạp vốn định
tới Trảm Thiên Hoang Lĩnh truyền bá giáo nghĩa Phật pháp. Cô ấy không
nói không rằng bắt ta luôn. Quá bạo lực! Quá dã man! A di đà Phật! Đúng
rồi, Ninh thí chủ, rốt cuộc ngươi đắc tội gì với cô ấy vậy?
- Ta cũng rất tò mò việc này. Ninh công tử, rốt cuộc ngươi đã làm gì?
Trước đó ta nghe nói ngươi sắc đảm trùm trời, lẽ nào ngươi đã làm gì đó
không đứng đắn với nàng ta?
Hoa Thanh Liên tò mò hỏi.
- Khụ khụ, không phải. Thanh Tước Vương là Thú vương trong Đại Hoang, ta có muốn giở trò gì thì cũng không có cơ hội a.
Ninh Tiểu Xuyên chau mày, rồi bắt đầu trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc phải làm sao để thoát thân?
Nhìn Thanh Tước Vương tuy có vẻ như không hại gì tới ai, nhưng dù sao
cũng không phải nhân loại, chưa biết chừng lại thật sự sẽ đem bọn Ninh
Tiểu Xuyên đi làm tế phẩm.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đại sư, sau khi ngươi bị bắt thì Thiền Thừ đi đâu?
Đàn Càn hòa thượng thở dài:
Thanh Tước Vương bắt cả bần tăng, e rằng đồ nhi lành ít dữ nhiều. Thôi
thôi, ta không vào địa ngục thì ai vào? Nếu dùng lão nạp làm tế phẩm có
thể giúp nhân tộc chết ít đi vài người thì đó không phải chuyện tốt sao? A di đà Phật!
Đàn Càn hòa thượng vẻ mặt đầy chính khí, giống như một vị Phật Đà độ thế trong khổ nạn, toàn thân lấp lánh Phật quang.
- Đại sư không hổ là cao tăng Phật môn, tâm cảnh quả nhiên tiểu bối bọn ta không thể sánh bằng.
Hoa Thanh Liên tán thưởng, cúi người trước Đàn Càn hòa thượng một cái.
Đàn Càn hòa thượng nhìn Hoa Thanh Liên một lúc lâu, lấy ra trong ống tay một thanh đoản đao hình bán nguyệt, đưa cho Hoa Thanh Liên, cười nói:
- Tiểu thí chủ, lão nạp thấy xương cốt ngươi đặc biệt, có chứa ánh sáng, tu vi còn hơn cả Ninh thí chủ, đúng là hiếm có trong lớp trẻ.
- Lão nạp có một thanh Bán Nguyệt Đồ Đao có thể phá vỡ trận pháp yêu
tháp, rất có duyên phận với ngươi. Sau khi ngươi tới, nó cứ lập lòe sáng mãi.
- Vậy đi, lão nạp là người rất coi trọng duyên phận, giờ bán rẻ cho ngươi một nghìn viên địa phẩm huyền thạch.
- Với tu vi của ngươi, cộng với sức mạnh của Bán Nguyệt Đồ Đao, chắc chắn có thể đưa ba chúng ta thoát khỏi đây.
Hoa Thanh Liên khựng người:
- Đại sư… không phải ngài nói, ngài không vào địa ngục thì ai vào địa ngục sao?
- Đúng vậy, đúng là lão nạp muốn vào địa ngục.
Đàn Càn hòa thượng nghiêm túc nói.
Hoa Thanh Liên lại sững người, nhìn thanh Bán Nguyệt Đồ Đao trong tay
Đàn Càn hòa thượng, cảm thấy đại sư này có chút không đáng tin rồi!
Hắn nói:
- Nếu vãn bối không nhầm thì Bán Nguyệt Đồ Đao trong tay đại sư chỉ là
một món nhị phẩm huyền khí thì phải? Một món nhị phẩm huyền khí mà bán
một nghìn viên địa phẩm huyền thạch, cái giá này không phải quá cao rồi
chứ? Hơn nữa nhị phẩm huyền khí sao phá được trận pháp yêu tháp? Nếu
thực sự nó có uy lực như vậy, tại sao đại sư không dùng nó phá trận
pháp?
Đàn Càn hòa thượng nheo mắt cười:
- Thí chủ không biết đấy thôi. Thanh đồ đao này tuy chỉ là nhị phẩm
huyền khí nhưng chủ nhân trước của nó là một vị tiên hiền Phật môn rất
cường đại.
- Vị này từng dùng thanh Bán Nguyệt Đồ Đao này giết một con ác long. Sau khi đao nhuốm máu rồng uy lực không phải thứ nhị phẩm huyền khí bình
thường có thể sánh được, có thể nói là vương giả trong số nhị phẩm huyền khí.
- Có điều… tu vi lão nạp có hạn, dù cầm Bán Nguyệt Đồ Đao thì cũng không phá được trận pháp , vẫn phải phiền tiểu thí chủ ra tay.
- Vương giả của nhị phẩm huyền khí không phải vẫn là nhị phẩm huyền khí sao?
Ninh Tiểu Xuyên khinh bỉ nhìn Đàn Càn hòa thượng.
Lão trọc này càng ngày càng quá đáng, đã bị Thanh Tước Vương nhốt lại mà vẫn không quên lừa người khác.
Một món nhị phẩm huyền khí vào tay hắn liền thành đồ long bảo đao, còn
muốn bán giá một nghìn viên địa phẩm huyền thạch, tương dương một mười
ức hạ phẩm huyền thạch, có thể sánh ngang với giá trị một món Tiên Thiên cửu phẩm huyền khí.
Nhưng điều khiến Ninh Tiểu Xuyên càng bất đắc dĩ hơn, đó là Hoa Thanh
Liên lại lấy ra một nghìn viên địa phẩm huyền thạch để mua thật.
Ngay cả Đàn Càn hòa thượng cũng sững người, hai tay bê một khối địa phẩm huyền thạch còn to hơn cả lu nước, giống như biến thành Phật Đà đá
trong Phật miếu vậy.
Rõ ràng Đàn Càn hòa thượng không ngờ Hoa Thanh Liên lại rộng rãi như
vậy, tùy tiện cũng lấy ra được một khối địa phẩm huyền thạch to như vậy, đến mắt cũng không chớp lấy một cái.
Nếu Hoa Thanh Liên trả giá thì dù chỉ cho hắn một viên địa phẩm huyền thạch Đàn Càn hòa thượng cũng vô cùng hoan hỷ rồi.
Khối địa phẩm huyền thạch
này tỏa ra ánh sáng chói lòa, giống như một khối thần thạch, bên trong
lưu động huyền quang bảo dịch, đừng nói Đàn Càn hòa thượng, ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng chưa từng thấy.
Nếu chia khối địa phẩm huyền thạch này những viên nhỏ bằng nhau thì có
thể có hơn một nghìn hai trăm viên, có thể nói là giá trị liên thành,
thế gian hiếm gặp.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Hoa công tử, hòa thượng này chính là tên lừa đảo thành thần, ngươi đừng có mắc mưu hắn.
Hoa Thanh Liên ưu nhã ung dung, căn bản không để tâm một nghìn viên địa phẩm huyền thạch, nói:
- Không sao, chỉ một nghìn viên mà thôi. Đại sư, giờ ngài có thể chỉ điểm vãn bối làm thế nào để phá vỡ trận pháp yêu tháp chưa?
Đàn Càn hòa thượng phát tài to đương nhiên rất vui sướng, lập tức cất khối địa phẩm huyền thạch kia đi, như sợ có ai cướp mất.
Hắn làm bộ nghiên cứu yêu tháp, đột nhiên vẻ mặt mừng rỡ:
- Lão nạp đã nghiên cứu rồi, bên dưới yêu tháp là nơi trận pháp yếu nhất, đúng, chính là chỗ này!
Đàn Càn hòa thượng dùng ngón tay vẽ một chữ thập tại một chỗ nào đó, nói:
- Tiểu thí chủ, ngươi cắm Bán Nguyệt Đồ Đao xuống đây, chắc chắn có thể
phá vỡ được trận pháp bên dưới, thế là chúng ta có thể trốn thoát mà
thần không biết quỷ không hay.
Hoa Thanh Liên tuy bán tín bán nghi, nhưng vẫn cắm đao xuống.
Mũi đao thật sự cắm xuống được, trận pháp nổi lên vô số gợn sóng lăn tăn, xuất hiện vết nứt rõ ràng.
Bụp!
Trận pháp bên dưới yêu tháp lại thật sự bị phá vỡ.
Đồng tử Ninh Tiểu Xuyên co rút lại, lại nhìn Đàn Càn hòa thượng, khóe miệng nhếch lên cười cổ quái.
Đương nhiên hắn không tin Bán Nguyệt Đồ Đao trong tay Hoa Thanh Liên là
đồ long bảo đao gì cả. Nhưng Đàn Càn hòa thượng quả thật nghiên cứu trận pháp rất lợi hại, điểm hắn vừa vạch chính là trận nhãn yếu nhất của cả
trận pháp.
Chính vì thế mà Hoa Thanh Liên một đao đâm xuống trận nhãn là có thể phá vỡ trận pháp ở bên dưới yêu tháp.
Sau khi trận pháp bị phá vỡ, ba người lập tức thi triển thần thông thuật pháp độn thổ, tháo chạy khỏi yêu tháp…
Yêu Tộc Thánh Quốc, trên mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên nổi sóng lớn.
Ngọn sóng cao đến vài trăm mét, biến thành bức tường nước tràn về phía hòn đảo hình bọ cạp của Thanh Tước Vương.
Thánh Ngư Vương đứng trên định bức tường nước, phía sau là vài chục vị
yêu thú tôn giả tu vi cường đại, đem theo một trận đại thế ập tới.
- Thanh Tước Vương, giao người ra đây!
Thánh Ngư Vương đứng trên đỉnh ngọn sóng, mặt đầy sự tức giận quát lên
về phía hòn đảo, giống nhưu tiếng long ngâm, hổ gầm, khiến cả hòn đảo
rung chuyển.
Thanh Tước Vương ngồi trong một tòa cổ điện, nhíu mày rồi biến thành một đám huyền quang màu xanh bay tới đỉnh cổ điện, nhìn về phía ngọn sóng
lớn xa xa:
- Thánh Ngư Vương? Ngươi muốn làm gì? Muốn khai chiến với bản đại vương sao?
Thánh Ngư Vương nói:
- Bản vương và ngươi đều là Thú vương dưới trướng Yêu Hoàng, đương nhiên sẽ không tùy tiện khai chiến. Nhưng Ninh Tiểu Xuyên giết con trai ta,
bản vương nhất định phải lấy mạng hắn. Nếu ngươi che chở cho hắn, bản
vương cũng không ngại khai chiến. Việc này cho dù có kinh động tới Yêu
Hoàng, ta tin đại nhân cũng làm chủ cho con ta!
Thanh Tước Vương trợn mắt:
- Con mắt nào của ngươi thấy ta đang bảo vệ cho Ninh Tiểu Xuyên hả?
Thánh Ngư Vương nói:
- Có người tận mắt thấy ngươi đưa Ninh Tiểu Xuyên về đảo, ngươi còn dám
nói không bảo vệ hắn? Nếu không phải ngươi cứu hắn đi thì bản vương sớm
đã dùng máu hắn tế con trai rồi!
- Thôi được rồi, bản vương bảo vệ hắn đấy, ngươi làm gì ta?
Thanh Tước Vương nói.
- Thanh Tước Vương, ngươi đừng có quá đáng! Vì một nhân loại thấp hèn mà đối địch với ta. Ngươi không sợ Yêu Hoàng đại nhân trách phạt?
Tuy Thánh Ngư Vương không dám đắc tội Thanh Tước Vương nhưng không có nghĩa hắn sợ Thanh Tước Vương.
Nếu bị ép, cả hai đều là Thú vương, ai sợ ai chứ?
Nhưng Thanh Tước Vương lại không nói đạo lý hơn hắn, nghe vậy nổi trận lôi đình, trợn hai mắt:
- Thánh Ngư Vương, ngươi đang uy hiếp bản vương? Nếu đã vậy, bản vương
sẽ lĩnh giáo Bất Tử Thánh Hỏa của Thánh Ngư Tộc các ngươi!
- Thanh Tước Vương bớt giận, đây là Yêu Tộc Thánh Quốc, hai vị đều là
Thú vương dưới trướng Yêu Hoàng đại nhân. Thống lĩnh một phương Đại
Hoang cương thổ, không thể vì chút chuyện nhỏ mà động can qua.
Lang Nga Vương tới, vô số thú ảnh trên hư không bay qua bay lại. Có
tiếng sói hú kinh thiên động địa. Nó dùng chân thân tới khuyên ngăn.