Thần Ma Thiên Tôn

Chương 1220: Chương 1220: Nói chết Thần linh (2)




Gần như không do dự chút nào, gã Thần linh này liền dự định chui vào hư không, phá vỡ tầng tầng không gian phóng chạy. Thế nhưng một mảnh tử sắc đã che phủ lại toàn bộ không gian trước mặt hắn.

- Đã tới thời điểm này rồi, ngươi còn có thể chạy được sao?

Thân ảnh Tử Kim Hoàng Chủ xuất hiện trong mảnh tử sắc kia, ngăn chặn trước mặt gã Thần linh này.

- Liều mạng!

Gã Thần linh này đương nhiên không cam lòng cứ như vậy chết đi ở chỗ này, cho nên nhìn thấy chính mình bị Tử Kim Hoàng Chủ chặn lại, liền lập tức tăng mạnh khí tức trên toàn thân, liều mạng công kích về phía Tử Kim Hoàng Chủ. Thân ảnh hai người điên cuồng giao thủ với nhau tại khu vực vết rách hư không.

Đúng lúc này, Ninh Tiểu Xuyên cũng nắm trong tay Diệt Thế Ma Kiếm, từng bước một tiến về phía địa phương hai người đang giao thủ với nhau.

- Tử Kim tiền bối, gia hỏa này cứ giao cho ta là được rồi. Với thực lực của hắn, cho dù có chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng có thể triệt để giết chết hắn! Ta sắp sửa xuất thủ đây, ngươi hãy nhìn kỹ một chiêu này của ta!

Lời nói của Ninh Tiểu Xuyên nhất thời khiến cho trong lòng gã Thần linh này cực kỳ hoảng loạn. Hắn vừa giao thủ với Tử Kim Hoàng Chủ vừa len lén quay đầu nhìn lại, muốn nhìn xem Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc sẽ thi triển ra chiêu thức lợi hại gì.

Nhưng quay đầu lại phía sau hắn mới phát hiện ra, lúc này Ninh Tiểu Xuyên căn bản là không hề xuất thủ, mà chỉ đứng thẳng trên không trung, gương mặt nửa cười nửa không nhìn về phía chính mình.

- Tiểu tử này muốn đùa giỡn hoa chiêu gì?

Nhìn thấy bộ dáng lúc này của Ninh Tiểu Xuyên, gã Thần linh này chẳng những không có nửa phần yên tâm, trong lòng trái lại càng thêm hoảng loạn hơn. Vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên cũng chính là bộ dáng thao thao bất tuyệt như thế, đã nói đến mức Lão đại Đồ Hùng của hắn chết đi.

- Lẽ nào ta cũng đã trúng chiêu của hắn?

Ngay tại thời điểm tâm tình gã Thần linh này còn đang thấp thỏm bất an, một mảnh tử khí giống như một luồng khí vụ đã chui thẳng vào trong thân thể hắn, sau đó mạnh mẽ lôi khỏa Thần cách trong cơ thể hắn ra ngoài.

Vươn tay cầm lấy khỏa Thần cách này, đầu ngón tay Tử Kim Hoàng Chủ nhẹ nhàng điểm một cái lên trên khỏa Thần cách, đã triệt để hủy diệt cỗ ý chí ẩn chứa bên trong. Sau đó, hắn mới chậm rãi từ trên chỗ vết rách hư không bước trở về.

- Con mẹ nó! Gia hỏa này rốt cuộc cũng đã chết!

Lúc này thần sắc Ninh Tiểu Xuyên mới nhất thời buông lỏng, mở miệng mắng lớn một tiếng, cả người đột nhiên giống như bị thoát lực vậy, từ trên không trung triệt để rơi thẳng xuống dưới. Thân ảnh Tử Kim Hoàng Chủ lóe lên, đã ôm lấy Ninh Tiểu Xuyên vào trong ngực, sau đó từ trên không trung đáp xuống.

Nhìn thấy một màn này, đám người Ngự Thiến Thiến tự nhiên là vô cùng lo lắng, từ xa ào ào chạy tới. Mà đám thủ hạ của Đồ Hùng thần sắc vốn dĩ đã dại ra, đứng ngây người trên không trung, trong lòng đã triệt để tuyệt vọng, lúc này trong mắt lại lộ ra một tia kinh hỉ, lập tức xoay người phóng chạy về phía tinh không.

Tử Kim Hoàng Chủ thả Ninh Tiểu Xuyên xuống, vươn tay đánh ra một đám đao khí tử sắc, trực tiếp quét ngang toàn bộ đám gia hỏa này. Tu vi của đám gia hỏa này chỉ là cảnh giới Thứ Thần, vừa bị phiến đao khí này đánh trúng, linh hồn lập tức bị hủy diệt, thân thể nhanh chóng vỡ nát, sau đó bị hư không phong bạo hoàn toàn thôn phệ, ngay cả một chút cặn bã cũng không lưu lại. Đám tinh không cường đạo này nghĩ muốn bắt giữ các thành viên Thần Trữ Cung làm nô lệ, cuối cùng toàn bộ đều chết hết, một tên cũng không thể chạy thoát.

Bên ngoài Thần Trữ Cung, đám người Ngự Thiến Thiến vây quanh Ninh Tiểu Xuyên, thần sắc vô cùng lo lắng, đồng thời cũng cổ quái dị thường. Biểu hiện vừa rồi của Ninh Tiểu Xuyên cho tới lúc này vẫn còn khiến cho bọn họ cảm thấy chấn động cùng kinh ngạc.

- Tiểu Xuyên, ngươi cảm thấy thế nào? Vừa rồi không phải ngươi vẫn còn rất tốt sao? Làm sao lại đột nhiên té xỉu vậy chứ?

Ngự Thiến Thiến một tay ôm lấy Ninh Tiểu Xuyên, thần sắc lo lắng nói. Lúc này Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn nhắm chặt hai mắt, ngưng thần điều tức, cũng không trả lời nàng. Trên không trung, Tử Kim Hoàng Chủ trầm giọng nói:

- Kỳ thật vừa rồi liên tục giết chết hai gã Thần linh, Ninh Tiểu Xuyên đã tiêu hao quá lớn rồi, không còn khả năng tiếp tục đánh một trận nữa. Nhưng nếu lúc đó hắn trực tiếp ngã xuống, chỉ sợ cũng không còn ai có thể trấn áp được gã Thần linh còn lại. Cho nên hắn mới mạnh mẽ chống đỡ tinh thần, thật sự dọa cho trong lòng gã Thần linh kia sợ hãy, cuối cùng mới bị ta giết chết!

Giải thích sơ qua một lần, thần sắc Tử Kim Hoàng Chủ khi nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên cũng đồng dạng vô cùng kinh hãi. Kỳ thật cho tới bây giờ hắn cũng vẫn giống như đám người Ngự Thiến Thiến vậy, vẫn còn tràn ngập tò mò đối với Ninh Tiểu Xuyên.

Vừa rồi ba gã Thần linh kia, kẻ đầu tiên cũng không có gì đặc biệt, quả thật là đã bị Ninh Tiểu Xuyên giết chết. Nhưng kẻ thứ hai lại bị Ninh Tiểu Xuyên trực tiếp nói chết. Kẻ thứ ba, cũng có thể nói là đã bị Ninh Tiểu Xuyên dọa chết. Lúc trước Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc đã thi triển thủ đoạn gì, cho tới bây giờ ngay cả Tử Kim Hoàng Chủ cũng không cách nào nhận ra.

Điều tức thời gian suốt nửa ngày trời, tinh thần Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc cũng khôi phục lại mấy phần. Vừa mở mắt ra, Ninh Tiểu Xuyên liền nhìn thấy được ánh mắt tò mò của đám người bốn phía. Nhất là Đàn Càn hòa thượng, lúc này hắn giống như đang bị lửa đốt sau mông vậy, không ngừng nhảy tới nhảy lui, không có nổi một khắc yên tĩnh. Hiện tại nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên đã tỉnh lại, hắn lập tức xông tới, ôm chặt bắp đùi Ninh Tiểu Xuyên, nước mắt chảy ròng ròng nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi mau nói cho ta biết, vừa rồi ngươi rốt cuộc đã giết chết hai gã Thần linh kia như thế nào a? Ta nghĩ tới mức cái đầu cũng nở to rồi, vẫn không thể nào nghĩ ra rõ ràng được!

- Hòa thượng, đây chính là bí mật của bản thân Tiểu Xuyên, nếu đơn giản liền nói cho ngươi biết, như vậy đối với Tiểu Xuyên cũng quá không công bằng a!

Ngự Thiến Thiến ở một bên quẹt miệng nói, hoàn toàn là bộ dáng bà quản gia. Trên mặt Đàn Càn hòa thượng nhất thời lộ ra thần sắc sầu khổ, vung tay lên, trước mặt ầm một cái, đã triệu hồi ra một đống đồ vật linh tinh, nói:

- Ở đây đều là tất cả các bảo bối quý giá nhất trên người ta rồi! Lần này ta thật sự chính là đã táng gia bại sản, hẳn là đủ để cho Ninh Tiểu Xuyên chỉ điểm ta một chút rồi chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.