Nam Cung phủ.
Phủ đệ Thiên Nhân tất nhiên được xây dựng vô cùng hoa lệ, rộng rãi khí
thế, chỉ riêng cửa phủ đã cao tới chín trượng, rộng lớn đến mức đủ cho
chín con rồng cùng song song đi qua.
Phành phành phành...
Thiền Thừ xông lên loạn đả một trận, đánh cho toàn bộ phủ vệ canh giữ Nam Cung phủ đều nằm rạp ra đất.
- Người nào? Nơi này chính là Nam Cung phủ… A…
Một lão giả Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy vừa mới xông ra, thế nhưng còn
chưa kịp quát lớn thì đã bị Thiền Thừ một chưởng đánh ngã ra đất, cột
sống cũng bị đánh gãy.
Đàn Càn hòa thượng không ngừng thở dài, lải nhải nói:
- A Di Đà Phật, không được lạm sát kẻ vô tội.
Tư Đồ Cảnh nói:
- Hạ nhân và thị vệ của Nam Cung phủ cũng không phải đám người tốt lành
gì, mượn chỗ dựa là Ma Liêu Điện, giữa ban ngày ban mặt giết người, đoạt nữ, đoạt bảo, những chuyện này gần như mỗi ngày đều phát sinh, ngay cả
lão nhân và hài tử cũng không buông tha. Người bị hại phần lớn đều chỉ
dám nén giận. Nếu như dám phản kháng, vậy thì càng thảm hơn, nam bị giết sạch, nữ bán đi làm nô lệ. Trước kia ta nhìn không vừa mắt chút nào,
thế nhưng cũng chỉ có thể giả vờ không thấy, không muốn gây chuyện thị
phi. Thế nhưng, bị người khác khinh nhục ba năm, làm ta biết rõ một
điều, có đôi khi không nên sợ hãi phải chiến đấu. Nếu ngươi không chiến, hắn sẽ càng muốn khinh nhục ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không biết nhiều về tác phong làm việc của Nam Cung phủ, cũng lười quản Nam Cung phủ là tốt hay xấu, chỉ muốn giúp Tử Hàm
Yên giải cứu phụ thân. Nếu như có thể giết chết Vô Nguyệt công tử, diệt
trừ hậu hoạn, như vậy thì cũng không còn gì tốt hơn.
Ầm...
Nắm quyền của Thiền Thừ biến thành lớn như cối xay, một quyền đánh lên
tấm cửa dày hơn nửa mét, hai tấm kim loại cực lớn bị đánh bật ra, ầm ầm
ngã đổ xuống đất.
- Ha ha, một cái cửa nát mà thôi, đừng mơ có thể ngăn được Phật gia.
Thiền Thừ nổi lên sát tâm, dẫn đầu xông vào Nam Cung phủ.
Thân thể nó sánh ngang với Thiên Nhân, đạt tới cảnh giới Huyền thú cửu
phẩm cao cấp, trừ phi là cường giả Ngũ Bộ Thiên Thê ra tay, bằng không
thì không người nào có thể áp chế được nó.
Ninh Tiểu Xuyên, Tư Đồ Cảnh, Tử Hàm Yên, Đàn Càn hòa thượng cũng lần lượt tiến vào Nam Cung phủ.
Nam Cung phủ tọa lạc tại khu vực trung tâm Cửu Việt Thiên Thành, rất
nhiều đại tộc đều xây dựng phủ đệ tại nơi này, những cường giả Võ Đạo
kia cũng bị thanh âm vừa rồi làm cho kinh động, đồng loạt nhìn về phía
Nam Cung phủ.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Là kẻ nào lớn mật như vậy? Không ngờ dám hủy cả đại môn của Nam Cung phủ.
Có người giật mình đến mức muốn rớt cả tròng mắt.
Người bình thường nhìn thấy người của Nam Cung phủ, đều tìm cách tránh né, căn bản không dám trêu chọc.
Ngay cả Tử tộc cường đại như vậy, đối diện với sự uy hiếp của Nam Cung
phủ, cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, đẩy thiên chi kiều nữ của Tử
tộc đi, có thể thấy được lực uy hiếp khủng bố của Nam Cung phủ là như
thế nào.
- Hình như là vị thiên tài của Tư Đồ tộc, còn có cả vị thiên chi kiều nữ của Tử tộc nữa. Ba tên kia thì không quen mặt lắm.
Một Trưởng lão đại tộc ngồi trên trà lâu xa xa, nhìn về phía Nam Cung phủ, lập tức nhận ra Tư Đồ Cảnh và Tử Hàm Yên.
- Nghe nói đám người kia là thuộc hạ của Thanh Tước Vương, hung hăng càn quấy, xem trời bằng vung, trong Táng Thần Sơn, ngay cả Tứ hoàng tử của
Thánh Ngư tộc cũng bị bọn hắn đánh cho đầu heo, còn cướp đi Huyền Khí
cửu phẩm của Tứ hoàng tử nữa, đám người man rợ này từ trong Đại Hoang đi ra, cũng chỉ có bọn hắn mới dám đối địch với Nam Cung phủ a.
Một đầu Huyền thú cao cấp lên tiếng.
- Quả thực to gan lớn mật, không phải là muốn tìm Nam Cung phủ gây rối để nổi danh chứ?
- Có người dám đi thu thập Nam Cung phủ, đây quả là chuyện vui của thiên hạ.
Tin tức đại môn của Nam Cung phủ bị hủy, rất nhanh đã truyền khắp Cửu
Việt Thiên Thành, rất nhiều Võ giả đều vỗ tay khen hay, ngựa không dừng
vó đuổi tới, muốn chứng kiến “Thần nhân” nào lại dám ra tay với Nam Cung phủ.
Một lão đạo có một con Hoàng ngưu đứng trên vai, chen lấn trong con đường hỗn loạn, tiến về phía Nam Cung phủ, nói:
- Lão đạo đã biết Ninh Tiểu Xuyên sau khi đến Cửu Việt Thiên Thành, nhất định sẽ gây ra hỗn loạn lớn mà. Vốn dĩ hắn diệt trừ Phượng Mộc Ông và
Tư Đồ Nam Liệt cũng đủ trâu bò rồi. Không ngờ còn chưa hài lòng, dám
giết tới cả Nam Cung phủ, như vậy khác gì muốn gây náo loạn toàn bộ Cửu
Việt Thiên Thành?
Cung lúc đó, tin tức này cũng rơi vào tay Tử tộc và Lôi tộc.
Lão tổ tông Tử tộc cũng lần nữa bị kinh động xuất quan, ngồi trên ghế thái sư, ánh mắt âm tình bất định, nói:
- Yên nhi cũng xông vào Nam Cung phủ rồi ư?
Tộc Vương Tử tộc đứng trong hành lang, thở dài nói:
- Ninh Tiểu Xuyên giải cứu nó, lẽ ra nó không nên trở về, phải rời khỏi Cửu Việt Cương mới đúng.
Lão tổ tông Tử tộc lắc đầu, nói:
- Ta ngược lại cảm thấy, đây chính là một cơ hội tốt để diệt trừ Nam
Cung phủ, chúng ta không dám đối kháng Nam Cung phủ, chẳng qua là sợ
liên lụy đến gia tộc mà thôi, chỉ cần không cẩn thận, ngàn vạn con cháu
của Tử tộc đều sẽ bị liên lụy. Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên lại không sợ
liên lụy, có thể phóng tay mà đánh cuộc một phen.
- Chỉ bằng vào mấy tên tiểu bối bọn hắn, chẳng lẽ có thể rung chuyển được căn cơ của Nam Cung phủ?
Một vị Trưởng lão của Tử tộc lên tiếng.
Lão tổ tông Tử tộc nói:
- Nếu như không nắm chắc, hai lão gia hỏa của Tư Đồ tộc lại dám để Tư Đồ Cảnh đi Nam Cung phủ ư? Các ngươi đừng khinh thường đám người Ninh Tiểu Xuyên, tất cả đều là những nhân vật thâm tàng bất lộ. Ta vẫn luôn hoài
nghi, trong bọn họ có một cao nhân Phật môn, nhất định có chút quan hệ
sâu xa với vị Thánh Tăng Phật môn cách đây 4000 năm trước, thậm chí rất
có khả năng là bản thân vị Thánh Tăng đó.
- Chẳng lẽ là vị Thánh Tăng
của “Đại Nhật Cực Lạc Cung” từ Thánh Địa Phật giáo Tây phương đến truyền giáo? Thế nhưng, nghe nói 4000 năm trước, sau khi hắn đánh một trận với Chí Tôn của Thiên Đế Sơn thì cũng đã mất tích. Nếu như hắn không trở về Đại nhật Cực Lạc cung thì nhất định đã tọa hóa (*) rồi, dù sao thì cũng đã 4000 năm qua đi, thời gian có thể giết chết tất cả cao thủ a.
(*) một trạng thái trong Phật giáo, ngồi thiền cho đến khi ra đi.
Lão tổ tông Tử tộc lắc đầu, nói:
- Đoạn thời gian trước, tại phía bắc Thiên Thạch Thành, đã xuất hiện
“Thánh Phật Kim Thân” mà tổ tiên từng miêu tả. Kinh nhiếp khiến cho toàn bộ cường giả Lôi tộc đều phải thối lui. Các ngươi phải biết rằng, năm
đó, tổ tiên Tử tộc đã tận mắt nhìn thấy Thánh Tăng truyền giáo đại chiến một trận với Chí Tôn của Thiên Đế Sơn. Cho nên, tổ tiên cũng đã ghi
chép lại hình ảnh “Thánh Phật Kim Thân” trên điển tịch, hoàn toàn giống
hệt như hư ảnh mà ta nhìn thấy lúc đó.
- Có lẽ là hậu bối đồ tử đồ tôn của Thánh Tăng truyền giáo.
Người của Tử tộc tất nhiên tin tưởng lời nói của lão tổ tông không chút
nghi ngờ, thế nhưng, bọn họ lại tuyệt đối không tin có người nào có thể
sống hơn 4000 năm.
Dù sao thì Thiên Nhân cũng chỉ có mấy trăm năm thọ nguyên mà thôi.
- Bất luận thế nào đi nữa, Tử tộc chúng ta cũng phải chuẩn bị đầy đủ tất cả, lúc cần thiết có thể trợ giúp bọn hắn một tay, diệt trừ Nam Cung
phủ.
Lão tổ tông Tử tộc cũng đã quyết định quyết đấu với Nam Cung phủ, vãn hồi lại thể diện đã mất của Tử tộc.
Tại Nam Cung phủ.
Ninh Tiểu Xuyên phóng thích năm đầu Huyền thú ra, hóa thành bản thể
Huyền thú, bành trướng như năm tòa núi nhỏ, phát động công kích hủy diệt với Nam Cung phủ.
Grào...
Thân hình Song Đầu Thạch Thú khổng lồ như một tòa núi đá, trong miệng
thổ ra hỏa diễm, phá hủy hàng loạt phòng ốc cung điện, giẫm nát bấy đại
địa.
Kỳ Lân Quỷ Bức thú, Thái Tuế thú, Bạch Đầu Cửu Trảo Ưng, Kim Giao đều
hóa thành hình thái bản thể, đánh lui toàn bộ Huyền thú cao cấp mà Nam
Cung phủ bồi dưỡng, đồng thời lần lượt nuốt chửng bọn chúng, biến tất cả thành thức ăn sống.
- Thiền Thừ, ngươi chạy đi đâu thế? Theo vi sư đi làm chính sự.
Đàn Càn hòa thượng giữ chặt Thiền Thừ, sau đó kéo Thiền Thừ tiến sâu vào trong Nam Cung phủ.
- Sư phụ, ngươi dẫn ta đi đâu vậy?
Vẻ mặt của Thiền Thừ có chút không tình nguyện, cánh tay tráng kiện vung lên, thiếu chút nữa đánh bay Đàn Càn hòa thượng ra ngoài.
- A Di Đà Phật, giết người và cứu người đều sẽ sinh ra nhân quả báo ứng, ngươi tốt nhất không nên dính vào, chuyện này cứ giao cho Ninh Tiểu
Xuyên và Tư Đồ Cảnh là được rồi. Cao thủ của Nam Cung phủ đều bị hai
người bọn họ hấp dẫn, chắc chắn phòng thủ tại tàng bảo khố sẽ rất lỏng
lẻo, chúng ta nhanh đi thu thập một chút tiền hương khói thôi.
Hai tay Đàn Càn hòa thượng vuốt vuốt nếp nhăn trên Phật bào, tròng mắt
không ngừng chuyển động, chỉ sợ có người sẽ phát hiện ra bọn hắn.
Thiền Thừ cực kỳ không cao hứng, nói:
- Sư phụ, Ninh huynh đệ và Tư Đồ huynh đệ đều có giao tình sinh tử với
chúng ta, bọn hắn chiến đấu sinh tử với Nam Cung phủ, chúng ta lại đi
trộm tiền tài của người khác, nhất định sẽ bị bọn hắn xem thường a…
- Trộm?
Sắc mặt Đàn Càn hòa thượng lập tức biến đổi, vỗ lên đỉnh đầu Thiền Thừ một cái, quát lớn:
- Việc mà người xuất gia làm, sao có thể gọi là trộm? Đây gọi là… hóa duyên.
- Vậy thì tự ngươi đi thôi, ta muốn sóng vai chiến đấu với bọn họ, giết cho long trời lở đất.
Thiền Thừ nắm chặt nắm tay, quay người muốn rời đi.
Nó vừa xoay người, lập tức có một cái túi từ trên đầu chụp xuống, trước mắt tối sầm, liền có cảm giác bị ném vào trong túi.
- Sư phụ, thả ta ra…
Đàn Càn hòa thượng vác cái túi không ngừng giãy giụa lên lưng, sau đó lén lút đi về phía bảo khố của Nam Cung phủ, nói:
- Đừng nhúc nhích, đợi lát nữa tiến vào bảo khố, giúp vi sư thu thập
tiền hương khói a. A Di Đà Phật, duyên phận đến, muốn cản tiền hương
khói cũng không cản nổi a.
Cao thủ trong Nam Cung phủ lục tục giết ra, trong đó có một vị lão giả
cảnh giới Nhị Bộ Thiên Thê nhảy lên lưng Song Đầu Thạch Thú, đem trường
thương Huyền Khí thất phẩm trong tay đâm xuống, để lại một vết nứt cực
lớn trên lưng Song Đầu Thạch Thú.
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống, đứng thẳng trên đất, ngón tay điểm về hư không một chỉ.
Vụt...
Một thanh Ma kiếm đỏ như máu phóng ra ngoài, xuyên thủng thân thể lão
giả Nhị Bộ Thiên Thê kia, khiến cho hắn ta từ trên lưng Song Đầu Thạch
Thú rơi xuống.
Vết nứt trên lưng Song Đầu Thạch Thú nhanh chóng khép lại, cũng không gặp bất kỳ thương tổn nào.
- Nam Cung Vô Nguyệt, có dám đánh với ta một trận không?
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Ma kiếm, thân hình bay lên cao, tư thái hiên
ngang, giống như một vị trích tiên phiêu dật, hạ xuống đỉnh một gian đại điện đỏ thắm, nhìn về phía quảng trường trải đá trắng cực lớn.
Trên quảng trường trải đá trắng này có 36 thanh trụ đồng, tại vị trí
trung tâm có một cái thạch điêu hình thú cao hơn 80 mét, chính là hình
thái của Liêu.
Nam Cung Vô Nguyệt an vị tại trung tâm quảng trường trải đá trắng, dáng
vẻ thập phần nhàn nhã thong dong, cho dù Nam Cung phủ bị nghiền nát
thành bình địa thì hắn cũng không động dung chút nào, vẫn mài thanh
chiến kiếm huyết sắc trong tay trên ngọc thạch.
Trên ngọc thạch, khắc tên “Ninh Tiểu Xuyên”.
Cái tên bị mài càng lúc càng mờ đi.
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi cuối cùng cũng đến rồi, dám cướp nữ nhân của
ta, lá gan ngươi cũng không nhỏ a. Hắc hắc, chẳng qua, ngươi dám đến tận Nam Cung phủ, khiến ta lại càng không thể không bội phục lá gan của
ngươi.
Nam Cung Vô Nguyệt cầm thanh chiến kiếm huyết sắc lên, thoạt nhìn qua một cái, có chút không hài lòng, nói:
- Kiếm này là một thanh hảo kiếm, thế nhưng so với thanh Ma kiếm trong tay ngươi, dường như vẫn kém rất xa.
Chiến kiếm huyết sắc trong tay hắn là một kiện Huyền Khí cửu phẩm, tên là “Xích Lân”. Có ý tứ tôn kính Liêu.