Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu:
- Những mỹ nữ ta từng gặp còn ít hay sao? Dù là đệ nhất mỹ nhân của Bắc
Cương cũng chỉ là cái danh mà thôi, chẳng có sức hấp dẫn gì với ta cả.
Bảo Châu Địa Tạng cười:
- Hy vọng là sau khi gặp đệ nhất mỹ nhân Bắc Cương rồi ngươi vẫn nói được ra được câu này.
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên nhìn ra xa, thấy hai nam tử mặt có vết sẹo vội vàng từ trong con ngõ đi ra. Hơn nữa trên vai họ còn vác một cái bao
tải, bên trong hình như có người đang giãy giụa.
- Hai người đó…
Ninh Tiểu Xuyên sau khi nhìn họ một lúc thì khựng người, nghĩ bụng, không lẽ lại tình cờ vậy!
Hai nam tử này một cao một thấp, tuy đã thay đổi dáng người và tướng mạo nhưng Triệu Phong vẫn cảm tri được khí tức quen thuộc.
Thần Tử của Dương Giáo, Thiên Bích Lạc.
Thánh Tử của Dương Giáo, Công Tôn Nhất Bạch.
Hai vị thiên kiêu kiệt xuất nhất của lớp trẻ Dương Giáo sao lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa họ còn khiêng một cái bao tải, lẽ nào lại bắt đầu gây án rồi?
Lần trước họ bắt Quang Minh Thánh Nữ, lần này lại là ai bị bắt đây?
Bảo Châu Địa Tạng cũng nhìn thấy, nhưng nàng không biết hai người đó là hai vị thiên tài hàng đầu Dương Giáo.
- Trên lãnh địa của Cửu Thiên Các lại có kẻ dám làm chuyện hoang đường. Không đúng, hai người này có vấn đề.
Bảo Châu Địa Tạng dường như cũng phát giác ra điều gì đó, lập tức đuổi theo.
Ninh Tiểu Xuyên biết rõ tu vi của Thiên Bích Lạc và Công Tôn Nhất Bạch
rất mạnh, lại gian xảo, sợ Bảo Châu Địa Tạng không phải đối thủ của họ
nên cũng theo sau.
Hai nam tử có sẹo này sau khi đi qua bảy tám con ngõ thì dừng lại ở cửa
sau của một tòa phủ đệ hoa lệ. Nhìn xung quanh một lúc, xác định không
ai đuổi theo mới vào trong.
Phụt!
Họ đi được ba bước, cách cửa lớn hơn chục mét, trên hư không đột nhiên xuất hiện một cách cửa ánh sáng.
Vội vàng bước qua cánh cửa ánh sáng, họ lập tức vào trong phủ đệ.
- Cung nghênh hai vị điện hạ. Hình như hai vị có thu hoạch không nhỏ?
Đệ tử ngoại môn trong phủ đệ thấy hai nam tử đó lập tức cúi người nghênh tiếp.
Những đệ tử ngoại môn khác cũng vây lại, ai cũng rất vui vẻ phấn khích,
rất muốn hai vị điện hạ lần này đã bắt được thiên chi kiêu nữ của tòa
Thánh Thổ nào rồi?
- Ha ha… lần trước vốn đã bắt được Quang Minh Thánh Nữ nhưng lại bị một
vị thiên kiêu khác nhanh chân hơn, thực là nỗi đau của bản Thần Tử. Lần
này cuối cùng cũng được mở mày mở mặt rồi!
Thiên Bích Lạc cũng rất hưng phấn, con mồi rơi vào tay, chỉ nghĩ thôi cũng thấy kích động.
Đặt bao tải xuống đất rồi mở miệng bao ra.
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cổng phủ đệ được đúc bằng đồng dày ba thốn bị một đạo thủ ấn màu kim đánh vỡ tan tành.
Bảo Châu Địa Tạng mặc Phật y không dính một hạt bụi trần, tay cầm Phật
châu bước qua những mảnh vỡ của cánh cửa, nhẹ tựa lông hồng đáp xuống
giữa sân, trừng mắt nhìn Thiên Bích Lạc và Công Tôn Nhất Bạch:
- Hai ngươi rốt cuộc là ai? Trong bao tải kia là ai? Lẽ nào không biết Tuân Húc Thành là lãnh địa do Cửu Thiên Các quản lý?
Thiên Bích Lạc và Công Tôn Nhất Bạch nhìn nhau, không có chút kinh
hoảng, ngược lại còn bị thu hút bởi dáng người và dung nhan tựa tiên nữ
của Bảo Châu Địa Tạng.
- Hề hề, không ngờ, vừa bắt được một vị thần nữ thì lại có một vị nữ tử
đẹp tựa tiên tử tới. Hôm nay huynh đệ ta gặp vận lớn rồi.
Công Tôn Nhất Bạch cười nói.
Những ngoại môn đệ tử Dương Giáo kia vừa nãy như gặp đại địch, nhưng sau khi thấy người xuất hiện lại là một nữ tử đẹp tựa hoa, ai cũng thu binh khí lại, cùng hùa vào cười với Công Tôn Nhất Bạch.
- Đúng là quá đẹp! Lưu ca, huynh nhìn cặp chân của nàng ta kìa, đúng là vừa dài vừa thẳng, quyến rũ kinh chưa?
- Đẹp chết người ấy chứ! Ngay cả nữ hoàng của Kỷ Lạc đại đế quốc cũng
chỉ bằng một nửa nàng ta. Không phải là con gái của vị tiên nữ nào đó
của Cửu Thiên Các chứ?
…
Nghe những lời nói dâm đãng của đệ tử Dương Giáo, Bảo Châu Địa Tạng ánh
mắt lạnh băng, một cây phi đao bán trong suốt bay ra từ hai ngón tay
mảnh dẻ, biến thành một tia điện cắt đứt cổ hai tên vừa lên tiếng.
Bịch!
Bịch!
Hai cái đầu tựa hai quả dưa rơi xuống đất, để lại hai vết máu tươi chói mắt.
Cả phân đà của Dương Giáo lập tức lặng như tờ.
- Mẹ kiếp, tiểu nương này tu vi không hề thấp!
Một đệ tử ngoại môn Dương Giáo lẩm bẩm, nhìn về phía Thiên Bích Lạc và Công Tôn Nhất Bạch.
Càng là nữ tử cường hãn thì đệ tử Dương Giáo càng muốn thu phục.
Công Tôn Nhất Bạch tiến lên một bước, khẽ cung tay, cười nói:
- Tại hạ là Thánh Tử Dương Giáo, Công Tôn Nhất Bạch. Từ khi chui khỏi
bụng mẹ tới giờ, đây là lần đầu tại hạ thấy một nữ tử dám giết người
trong phân đà Dương Giáo. Cô nương, nàng có biết sẽ phải trả giá thế nào không?
- Phân đà Dương Giáo.
Bảo Châu Địa Tạng cũng không ngờ mình lại xông vào phân đà của Dương Giáo, trong lòng có chút thất kinh.
Bảo Châu Địa Tạng đương nhiên đã nghe rất nhiều truyền thuyết về Âm
Dương Thánh Giáo, phần lớn đều là tin đồn xấu về các đại Thánh Thổ.
Mấy nghìn năm gần đây, Âm Dương Thánh Giáo vẫn luôn có nội đấ, chưa từng nghe nói có đệ tử kiệt xuất xuất thế. Đây là lần đầu nàng gặp đệ tử của Dương Giáo.
- Phân đà của Dương Giáo lại dám xây dựng trong lãnh địa của Cửu Thiên Các, gan thật không nhỏ!
Bảo Châu Địa Tạng tu vi đã là Thiên Nhân đệ cửu cảnh, ăn bản không sợ đệ tử Dương Giáo, quyết định hủy diệt phân đà này để tích chút công tích
cho việc giành vị trí thiếu các chủ.
Công Tôn Nhất Bạch cười:
- Lãnh địa Cửu Thiên Các mỹ nữ nhiều như mây, từ cổ chí kim vẫn luôn là
một trong những phân đà quan trọng nhất của Dương Giáo bọn ta. Lẽ nào
trưởng bối Cửu Thiên Các các ngươi không nói, đề phòng hỏa hoạn, đạo tặc và Dương Giáo hay sao?
- Thế sao? Vậy để ta xem rốt cuộc Thánh Tử Dương Giáo các ngươi có bản lĩnh thế nào?
Bảo Châu Địa Tạng vung tay, Trảm Nguyệt Phi Đao liền bay vút về phía Công Tôn Nhất Bạch.
Công Tôn Nhất Bạch cười một tiếng kỳ quái, lập tức tung ra tấm cổ lệnh đen, phía trước người biến thành một bức tường sắt.
Nhưng Trảm Nguyệt Phi Đao không phải thực thể mà là dịch thể, xuyên qua
bức tường sắt, biến thành một vầng bán nguyệt nhằm thẳng cổ Công Tôn
Nhất Bạch chém tới.
- Hay lắm! Phi đao dịch thể, ít nhất cũng là trung phẩm chí tôn khí nhỉ?
Công Tôn Nhất Bạch thi triển Mê Tông Truy Vân Bộ, biến thành chín đạo hư ảnh, sau khi tránh được Trảm Nguyệt Phi Đao, lập tức bay lên không
trung, một chưởng đánh về phía Bảo Châu Địa Tạng.
Bảo Châu Địa Tạng hai tay chập vào nhau, miệng đọc:
- Nhất Niệm Sát Sinh!
Trên đỉnh đầu nàng ngưng tụ hàng vạn đạo kim quang, tụ lại thành một cái đại thủ ấn màu kim, đánh đúng đỉnh đầu Công Tôn Nhất Bạch khiến hắn bắn ra sau rơi xuống đất.
Rầm!
Công Tôn Nhất Bạch hai gối cắm xuống đất, hai cánh tay đau đớn như đã gãy lìa.
- Mạnh thật! Ngươi không phải là một vị thần nữ của Cửu Thiên Các đấy chứ?
Hai mắt Công Tôn Nhất Bạch phát sáng, không hề có cảm giác thua cuộc mà còn phấn khích hơn.
Thiên Bích Lạc trợn mắt:
- Ngươi có nghe nói Cửu Thiên Thần Nữ tu Phật sao? Ta cảm thấy có lẽ
nàng ta chính là vị Cửu Thiên Thánh Nữ thần bí đó! Thánh Nữ điện hạ, tại hạ đoán có đúng không?
- A di đà Phật!
Bảo Châu Địa Tạng chắp hai tay lại, lạnh lùng nhìn bọn người Dương Giáo giống như nhìn người chết vậy.
- Xem ra đúng là Cửu Thiên Thánh Nữ!
Công Tôn Nhất Bạch kích động vô cùng, huyết dịch toàn thân như sục sôi.
- Không ngờ Cửu Thiên Thánh Nữ lại xinh đẹp đến vậy. Có thể nói là báu
vật nhân gian. Có lẽ cũng tương đương đệ nhất mỹ nữ của Bắc Cương nhỉ!
- Lời rồi, lời to rồi! Vừa bắt được thần nữ của Dược Thần Cốc thì lại
tới một vị Cửu Thiên Thánh Nữ. Xem ra huynh đệ ta sắp nổi danh thiên hạ
rồi.
Thiên Bích Lạc cười nói.
Công Tôn Nhất Bạch cười:
- Yêu nữ của Cửu Thiên Các không phải chỉ biết câu dẫn nam nhân? Cửu
Thiên Thánh Nữ lại tu Phật, thiên hạ lại có việc hay ho đến vậy? Ta thật sự thích lắm!
Bảo Châu Địa Tạng chau mày:
- Truyền nhân của Dương Giáo đều ngông cuồng vậy sao?
Công Tôn Nhất Bạch giải thích:
- Thánh Nữ điện hạ, ta thừa nhận tu vi của ngươi rất cao. Nhưng thế thì
sao? Chỉ cần trúng thập đại danh dược của bọn ta, dù ngươi có là Chân
Nhân Cảnh thì cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Sắc mặt Bảo Châu Địa Tạng hơi biến đổi, lập tức vận nguyên khí, nhưng
nàng kinh hãi phát hiện, nguyên khí trong Võ Đạo Tâm Cung không thể
ngưng tụ được.
- Thánh Nữ điện hạ, không cần phải sợ. Ngươi chỉ trúng phải Phàm Nhân Tán xếp thứ mười thôi.
Công Tôn Nhất Bạch cười.
- Trúng Phàm Nhân Tán, cho dù ngươi là Thánh Nữ trên trời cũng sẽ phải trở lại phàm trần.
- Sao có thể? Ngươi hạ độc lúc nào?
Bảo Châu Địa Tạng biết Dương Giáo dùng độc rất lợi hại, nên sau khi biết đây là phân đà Dương Giáo nàng đã rất thận trọng.
Nhưng vẫn bị trúng chiêu!
Công Tôn Nhất Bạch cười:
- Điểm lợi hại nhất của Phàm Nhân Tán chính là nó không sắc không mùi.
Có thể ở lại trong không khí rất lâu. Thánh Nữ điện hạ có thấy những cây tứ diệp hoa trồng trong phủ đệ kia không? Thật ra tên có chúng là Phàm
Nhân Hoa. Vì thế mới nói, không trách ngươi không cẩn thận mà thực ra
khi vừa bước vào phân đà Dương Giáo thì ngươi đã trúng rồi!
- Nhưng Phàm Nhân Tán chỉ có tác dụng với nữ tử, với nam nhân thì vô hiệu.
Thiên Bích Lạc bổ sung một câu.
- Từ cổ chí kim, sở dĩ không một nữ tử nào thoát khỏi phân đà chính là
vì điểm này. Thánh Nữ điện hạ, đã tới phân đà Dương Giáo rồi thì mời trở thành một phần của Dương Giáo!
- Ngươi đừng nằm mơ!
Bảo Châu Địa Tạng ngưng tụ phần sức mạnh cuối cùng trong cơ thể, quay người lao đi, sắp ra khỏi phân đà Dương Giáo.
Uỳnh!
Bên ngoài phân đà Dương Giáo xuất hiện một tầng năng lượng vô hình. Bảo
Châu Địa Tạng đâm phải, trên đó lập tức xuất hiện điện quang đánh bật
nàng trở lại.
- Thánh Nữ điện hạ, đã nói rồi, không một nữ tử nào thoát khỏi phân đà Dương Giáo. Sao ngươi lại không tin?
Công Tôn Nhất Bạch vừa cười vừa bay lại chỗ Bảo Châu Địa Tạng.
Binh!
Ninh Tiểu Xuyên bước ra từ sau lưng Bảo Châu Địa Tạng, tung một chưởng đánh bay Công Tôn Nhất Bạch xa hơn mười trượng.
- Mẹ kiếp, lại là kẻ nào… ặc..
Công Tôn Nhất Bạch phẫn nộ, giai nhân sắp rơi vào tay thì lại bị kẻ nào đó đánh bay.
Khi hắn nhìn thấy nam tử đi ra từ sau lưng Bảo Châu Địa Tạng thì kinh
ngạc, nghĩ thầm, truyền nhân của Nhạc trưởng lão sao lại tìm tới phân đà Dương Giáo?